Mặc Kinh Phong nhướng mày, Mặc Nguyệt lại nói :
-" Công đạo, công đạo gì ?"
-" Còn hỏi công đạo gì ? Rõ ràng các ngươi làm Bạch Dương Hổ chạy mất, còn nói không ?"
Người kia tức giận, chỉ vào mặt hai người gào thét. Mặc Nguyệt đột nhiên cười lớn, ánh mắt không giấu được khinh thường :
-" Một đám Luyện Khí kỳ yếu ớt, đừng quên nếu chúng ta không xuất hiện các ngươi còn có thể đứng đây kêu gào ? Phỏng chừng sớm đã là miếng thịt trong bụng con hổ đó rồi."
Một đám nghẹn họng.
Phải, nếu hai người không xuất hiện thì với sức của Luyện Khí kỳ như bọn họ đảm bảo không thể chạy thoát. Người vừa chỉ tay vào nàng không chịu thua, tiếp tục nói :
-" Rõ ràng chúng ta không nhờ các ngươi giúp."
-" Chúng ta nào có ý định giúp, ta và ca ca còn chưa nhân từ đến mức chạy đi cứu người khác đâu."
Lần nữa người đó tức đỏ mặt. Đầu chỉ thiếu chút xì ra khói, nghiến răng ken két nữa ngày cũng không nói ra được một chữ.....
-" Còn nữa, ta cùng ca ca chỉ hứng thú với Bạch Dương Hổ mà thôi, đừng nói với ta con hổ đó là của các ngươi đấy ?"
Mặc Nguyệt lắc đầu, xoay người có ý định bỏ đi. Nàng không rảnh để đúng đây nói chuyện phiếm với đám não tàn này đâu.
Hồng y thiếu nữ vẫn dán mắt vào Mặc Kinh Phong không rời, bỗng thấy hắn muốn rời đi liền khóc lóc vô cùng thương tâm :
-" Ca ! Ta muốn hắn !!!"
Thiếu niên có chút chán ghét, nhưng vẫn hướng Mặc Kinh Phong nắm quyền, nói :
-" Không biết vị công tử này có thể lưu lại với muội muội ta một chút, Lam gia chúng ta sẽ trả cho công tử linh thạch."
Lam gia ?
Vừa định rời đi, nghe thấy hai từ này hai người trực tiếp quay phắt lại, đồng thanh hỏi :
-" Các ngươi là người Lam gia ?"
Phản ứng của hai người làm bọn họ giật mình, những người phía sau ngỡ hai người bị doạ sợ, không khỏi nâng cao mũi, hất cằm kiêu ngạo :
-" Giờ biết cũng đã muộn rồi !"
Mặc Nguyệt lại cười tà mị, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần ngoan tuyệt :
-" Ta vốn dĩ cũng sẽ không muốn ra tay với các ngươi, nhưng nếu đã là người Lam gia, thì lưu mạng lại !"
Đoàn người không khỏi cả kinh, có người hoảng hốt gào lên :
-" Lam nhị thiếu gia và Lam ngũ tiểu thư ở đây, các ngươi không sợ Lam giả trả thù à ?"
Trả thù ?
Mặc Kinh Phong phá lên cười, giọng nói đầy sát khí :
-" Các ngươi hại chúng ta một kiếp, đừng mong ta thả cho các ngươi đi, kể cả Lam gia ngoài kia !"
Đáy mắt hắn là một màu đỏ thị huyết, nếu không phải Lam gia, tên cẩu thái tử Thiên Dạ kia làm sao đủ sức đánh bại Mặc Nguyệt đã đạt đến cấp độ ma hoá....nếu không phải chúng, sao Mặc Liên có thể thiết kế khiến Mặc Nguyệt rơi vào Loạn Táng Cương ?
Quanh thân hắn tản mác ra hơi thở tử vong doạ cho đoàn người gương mặt trắng bệch. Thiếu niên được gọi là Lam nhị thiếu gia kia không khỏi sợ hãi, toàn thân thiếu niên run rẩy, lùi lại mấy bước. Hồng y thiếu nữ lại trốn sau lưng thiếu niên, nước mắt tuôn trào không dứt, nàng ta vẫn cứng họng nói :
-" Phụ thân...phụ thân ta là gia chủ Lam gia, là....Trúc Cơ.... Trúc Cơ cao kỳ, nếu các ngươi dám đụng đến ta....phụ thân ta....phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi !"
Mặc Nguyệt từ từ tiến lại gần đoàn người, khẽ cười nụ cười câu hồn đoạt phách nhưng rơi vào mắt hồng y thiếu nữ thì như ma quỷ hiện thân :
-" Ngươi muốn làm gì ?... Không... không được lại gần !!!!!"
Hồng y thiếu nữ quay đầu bỏ chạy, thiếu niên hốt hoảng kêu lên :
-" Tịnh nhi !"
Muốn chạy !
Mặc Nguyệt đưa tay lên, một luồng ám nguyên tố màu đen phóng tới hồng y thiếu nữ đang chạy....
Roẹt !
Chỉ nghe một tiếng động như lưỡi dao cắt qua gió, đầu thiếu nữ hồng y đã rơi xuống, không những thế thân thể còn bị chém thành tám khúc, nhất thời trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Những người còn lại hoảng sợ muốn quỳ xuống xin tha, bất ngờ hoả nguyên tố phóng tới, đem bọn họ vậy trong ngọn lửa nóng như nham thạch.
Từng tiếng gào thét thê lương vang lên. Nếu có ai ở đây nhất định sẽ bị tiếng hét này doạ sợ. Tầm nửa canh giờ sau, trên đất chẳng còn sót lại gì ngoài một thi thể bị chém làm tám và chỗ bị lửa thiêu cháy. Mặc Nguyệt che miệng cười duyên :
-" Ca, hoả nguyên tố của huynh không tệ."
-" Ám nguyên tố của muội cũng không tệ."
Mặc Kinh Phong ôn nhu xoa đầu nàng, cười.
-" Người Lam gia, đều đáng chết. Ca đi thôi, chúng ta tốn quá nhiều thời gian rồi !"
Nàng quay lưng, hướng trung tâm sơn mạch đi tiếp, Mặc Kinh Phong cười cười theo sau.
Trung tâm sơn mạch_
Một toà kiến trúc độc đáo được xây dựng, mang đậm nét viễn cổ, cổng có hai cây cột trụ khắc hình tỉ mỉ, tinh xảo.
Mặc Kinh Phong không khỏi cảm thán, quả nhiên được xây dựng vô cùng công phu ! Nàng bước vào, có hai người gác cổng liền lập tức cung kính hô :
-" Tông chủ !"
Bỗng hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt nàng và hắn. Nữ tử thanh tú, một thân bạch y trắng tuyết, vô cùng thanh nhã. Nam tử lục y bắt mắt, khuôn mặt tuấn tú hơn người, Mặc Kinh Phong trông thấy nam tử, không khỏi hô lên :
-" Nam Hà trang chủ !"
Tất nhiên người đến không phải ai khác mà là Liễu Nham và Như Mộng. Điều khiến Mặc Kinh Phong ngạt nhiên chính là muội muội hắn làm sao quen biết với Nam Hà trang chủ của Nam Hà sơn trang, một trong thập đại sơn trang được ?
-" Đó là phó tông chủ, thuộc hạ của muội."
Lời nàng như ngũ lôi oanh tạc giữa trời quang.
Này này cũng quá đả kích đi. Nhưng....muội muội hắn thật lợi hại, có thể đem một sơn trang thu về tay !