Một lúc sau, Như Mộng mới hoàn hồn nàng nghi hoặc hỏi :
-" Tiểu thư... Ý người là...."
Nghĩ đến ánh mắt không chút độ ấm của tiểu thư khi nãy, Như Mộng vẫn thấy sống lưng lạnh như băng ngàn năm đông lại. Như Mộng có thể khẳng định, trong mắt Mặc Nguyệt là thù hận, thù hận như tích tụ từ ngàn vạn kiếp. Như Mộng lại không khỏi run rẩy.
Nàng cười đểu :
-" Sợ sao ?"
Như Mộng lắc đầu như điên. Thấy biểu hiện hiện tại của nàng ta, Mặc Nguyệt hài lòng nói :
-" Sau này đi theo ta, sẽ còn đáng sợ hơn nữa, thỉnh như Ngọc Thương, ngươi có nguyện ý không ?"
-"Vì tiểu thư, nô tỳ chết cũng không từ."
Như Mộng khẳng định, rồi sau đó nàng nhìn chăm chăm vào Mặc Nguyệt, rất lâu sau mới lên tiếng :
-" Tiểu thư, Ngọc Thương là người đánh ?"
Đây không phải là một câu hỏi, đây là câu khẳng định, một lời khẳng định chắc chắn. Nàng chỉ nhẹ gật đầu. Đây là lần đầu tiên tiểu thư nhu nhược của Mặc đại gia tộc đánh người, tưởng rằng Như Mộng sẽ không tin được, sợ hãi mà ngất đi, ai dè trong mắt Như Mộng loé lên tia kích động, nàng cười toét cả miệng, sát lại gần Mặc Nguyệt :
-" Tiểu thư đánh người mà không cho nô tỳ đánh với, nô tỳ hễ nhìn Ngọc Thương là thấy ngứa ngáy cực kỳ. "
Mặc Nguyệt : "..."
Như Mộng tiếp tục kéo kéo tay nàng, miệng càng cười to :
-" Tiểu thư thật tình, nếu đã làm thì phải làm tới chót, sao không kêu ả bỏ hai cánh tay hay một cái chân lại, ả vậy mà quá lành lặn đi."
-" ........... "
Mặc Nguyệt lần này như muốn bổ đầu của Như Mộng ra xem bên trong đó có gì quá. Sau đó, nàng liền trưng ra khuôn mặt tươi cười :
-" Được, lần sau đánh cặn bã, ta cho ngươi đánh trước."
Nàng cùng Như Mộng cứ vậy mà huyên thuyên, tới khi nghe tiếng bước chân dồn dập về phía mình mới liếc mắt ra ngoài.
Cửa phòng bật mở, một phụ nhân bước vào, y phục thêu hoa mai màu đỏ tươi, trên đầu cài trâm vàng đính đá quý. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, tuy rằng đã có vài nếp nhăn nơi khoé mắt. Phía sau là rất nhiều nô tỳ.
Bỗng một thân hình nhỏ bé lao vào lòng nàng. Mặc Liên khuôn mặt toàn nước mắt, giọng nghẹn ngào :
-" Tỷ tỷ giận muội sao, tỷ tỷ không thích muội phải không, nên tỷ tỷ đánh Ngọc Thương để hả giận phải không ?"
Aha.....ai đây ta, không phải là nữ nhân đóng kịch giả tạo mà xuất sắc nhất đã hại nàng một kiếp Mặc Liên sao ?
Mặc Liên kéo tay áo Mặc Nguyệt, lại hỏi :
-" Tỷ tỷ thật giận muội ?"
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác muốn nôn cả mật vàng ra ngoài. Khinh bỉ đến cực điểm. Tuy vậy trên mặt nàng lại cười tươi, vuốt ve mái tóc Mặc Liên :
-" Giận muội, sao có thể, chỉ là Ngọc Thương lòng dạ rắn rết có ý khi dễ tỷ, tỷ chính là dạy dỗ ả chút thôi ."
Mặc Liên nhìn thấy nụ cười của nàng thì không biết vì sao tóc gáy dựng hết lên, bàn tay nàng vuốt tóc nàng ta nhẹ nhàng mà cứ như muốn cướp lấy hồn phách nàng ta. Mặc Liên hận không thể nhảy khỏi lòng của Mặc Nguyệt ngay lập tức, nàng ta còn phải giữ hình ảnh người muội muội tốt chứ. Mặc Liên khó khăn nặn ra một nụ cười :
-" Tỷ tỷ không giận vậy muội an tâm rồi "
Nụ cười gượng gạo của Mặc Liên tất sẽ không qua nổi mắt nàng, đối điểm này Mặc Nguyệt cười càng sáng lạn gật đầu.
Mặc Liên bây giờ mới buông Mặc Nguyệt ra, chạy tới chỗ mẫu thân Thuân thị :
-" Mẫu thân, tỷ không giận, Liên nhi vui. "
Thuân thị lúc này vẫn còn ngạt nhiên. Tưởng rằng con gái đầu của bà sẽ khóc rống lên, ai ngờ nó vẫn bình tĩnh cười như vậy. Thuân thị cảm thấy rất vui, nhưng sau đó liền lập tức giận dữ nói :
-" Nguyệt nhi, ngày trước Liên nhi bị sốt cao, sao con không qua thăm, dù sao nó cũng là muội muội con !"
Trên mặt Mặc Nguyệt không một chút thay đổi nhưng Như Mộng bên cạnh đã tức muốn hộc máu. Trên người tiểu thư đầy vết máu cùng bầm tím và bùn đất, vậy mà phu nhân còn hỏi lúc đó tiểu thư ở đâu ? Có đôi khi Như Mộng tự hỏi mình phu nhân liệu có phải là mẹ ruột của tiểu thư ?
Phải thôi, Mặc Nguyệt cười lạnh trong lòng.
Mẫu thân ? Xứng sao ?