_ Phủ Mặc đại gia tộc_
Trong tây viện nhỏ hẹp, cỏ mọc um tùm, có một ngôi nhà xiêu vẹo như sắp đổ, vách tường bị nứt nẻ, mạng nhện giăng đầy.
Bố trí căn phòng cũng cực kỳ đơn sơ, ngoài bộ bàn ghế được làm từ gỗ mục ra thì còn một chiếc giường chỉ đóng bằng vài thanh tre cùng cái chiếu nát.
Một nữ tử tuổi, ngũ quan hài hoà, xinh xắn và thanh tú, chỉ tiếc cho làn da trắng hồng bị đánh đầy vết thâm tím, có những vết thương còn chảy máu sưng đỏ. Đôi mày lá liễu khẽ giật giật, đôi mắt to tròn như pha lê hồng từ từ mở ra.
Nữ tử ngồi dậy, cảm thấy thân thể truyền đến một cảm giác đau nhức không thôi, thầm mắng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này mới đảo mắt quanh căn phòng xiêu vẹo, bất chợt ngẩn ra. Nữ tử ấy chính là Mặc Nguyệt. Bây giờ, bộ dáng nàng hoàn toàn ngây ngốc. Đây không phải là phòng của nàng sao, đây là căn phòng nàng đã sống đến khi giúp Thiên Dạ đăng cơ sao ? Nàng hoài nghi, chắc là một giấc mộng, nếu không nàng thất sự sống lại. Thượng đế trên trời cao thương xót cho nàng nên cho nàng trùng sinh sao ?
Tới đây, nàng đột nhiên bật cười lớn, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng bệch.
XÍCH VIÊM......
-" Chàng thấy không, Thiên Xích Viêm, ta trở về rồi, về rồi.... về... rồi...ta nhớ..."
Càng lúc giọng nàng càng nghẹn lại, trong thâm tâm dâng lên sự đau đớn mãnh liệt, nước mắt trào ra, ướt đẫm cả cổ áo nàng.
-" Xích Viêm... Ta nhớ chàng..."
Có lẽ, từ kiếp trước, nàng đã nhận ra, hình ảnh của Thiên Xích Viêm sớm đã ăn sâu vào tâm trí nàng, nàng yêu hắn, thậm chí cả khi đã trở thành hoàng hậu nàng vẫn nhớ tới hắn, nhưng nàng một mực phủ nhận mới dẫn đến kết cục bi thảm đó.
Tất nhiên, nàng đã trở lại, sẽ không bao giờ ngu xuẩn như trước kia nữa, Mặc Nguyệt dùng tay lau đi nước còn trên mặt, đôi mắt phủ lên một tầng sương dày đặc. Trong đầu Mặc Nguyệt lướt qua bao nhiêu phương pháp tra tấn, ép lấy mặt mũi của Mặc đại gia tộc cho chó gặm, làm sao khiến vị muội muội ' thân yêu' kia trả giá đại giới ?????? Còn có..... mẫu thân của nàng. Mẫu thân, hai từ này vừa nghĩ đến, trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt hiền hậu và xinh đẹp động lòng người.
Đáng tiếc... Mặc Nguyệt chép chép miệng, mẫu thân người ra vẻ quan tâm nàng nhưng vẫn chỉ hướng về muội muội ' thân yêu' Mặc Liên, cái gì cũng Mặc Liên Mặc Liên, còn muốn nàng nhường Xích Viêm cho ả, vì sao ? Vì Mặc Nguyệt và hắn là thanh mai trúc mã ư ? đã thế đừng trách nàng không nể tình ruột thịt.
Bỗng ... Một cái tên cùng một khuôn mặt tuấn mỹ với nụ cười hớp hồn xuất hiện ở trước mặt nàng - Thiên Dạ, móng tay nơi ngón tay mảnh mai của Mặc Nguyệt bấu chặt đến bật máu, đôi môi nàng cắn chặt thành màu trắng.
Nàng làm sao có thể quên được đêm hôm ấy, đêm ngày đó giờ đã thành một phần ký ức đau thương cũng như là động lực để nàng báo thù rửa hận.
-" Ha, chờ đó Thiên Dạ, ta sẽ cướp từng thứ ngươi có, để nó thành đồ trong túi ta, tất cả, kể cả quyền lực, tiền tài, địa vị, để ngươi bất lực nhìn Xích Viêm thuận lợi đăng cơ, cuộc đời ngươi sẽ thành địa ngục."
Nàng nở nụ cười tà ác, đôi mát loé lên tinh quang, nàng như quỷ dữ đến đòi mạng.
Theo trí nhớ của Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm là vương gia được sủng ái nhất, trên chiến trường được mệnh danh là ' Chiến thần bất bại ' giết trăm địch, đánh đâu thắng đấy, đã thế trí tuệ hơn người, vẻ ngoài lạnh lùng đẹp tựa thần tiên, còn hơn cả Thiên Dạ, là mơ ướt của hàng vạn nữ nhân, hiện tại ở biên cương đã khởi hành được một thời gian, ước chừng ngày nữa về kinh. Ái chà chà... ngày, đủ để nàng quậy một trận tơi bời , sau đó thì tính sau.
Nụ cười ác quỷ càng kéo dãn trên đôi môi của nàng.
Tính kế, ai giỏi hơn bổn tiểu thư ????
Khoản này nàng hoàn toàn tự tin nha.