Lúc này ở phòng điều khiển dưới tầng hầm, Neil sau khi gửi sơ đồ xong cho Mạc Tư Hàn liền đưa tay bám vào thành ghế, đang cố gắng đứng dậy thì Bạch Tử Phong đã bước tới chặn ngang trước mặt cậu.
- Này nhóc con, tôi thật sự ngưỡng mộ lòng trung thành và sẵn sàng hi sinh của cậu thật đấy, nhưng...
- CON MẸ CẬU! CẬU KHÔNG THẤY CÒN CÓ TÔI NỮA HẢ?
- Cậu không muốn Mạc Tư Hàn xuống cứu cậu, thì cũng phải để hắn xuống cứu lão tử đây chứ?. Cậu muốn Bạch gia tuyệt tử tuyệt tôn luôn phải không?
Neil ngước đôi mắt với một bên đã sưng bầm, ngượng ngùng nhìn vào Bạch Tử Phong, giọng lí nhí:
- Phong huynh....chết cùng tôi...huynh rất ấm ức?
- Hừ! Cậu có phải đại mỹ nữ gì đâu, với lại khi đó chết rồi, còn ấm ức con mẹ gì nữa.
- Xin..xin lỗi...là tôi đã xem nhẹ giá trị của huynh.
"Thật không thể chịu nổi với tên nhóc này"
Oái...
Neil toan định nhích người bước đi, thì cơn đau từ ngực dội đến khiến cậu đau đớn khom người lại, có vẻ như cậu đã gãy ít nhất là vài cái xương rồi. Bạch Tử Phong khó chịu nhìn Neil, ngay lập tức cúi người bế bổng cậu lên.
- Oái! Huynh làm gì vậy?
- Yên nào, nếu cậu ngỏm tôi biết lấy đâu người đền cho Mạc Tư Hàn.
- Nhưng chân huynh...
- Không vấn đề, miễn cậu cứ ngoan ngoãn nằm im cho tôi.
Neil lúng túng nhìn Bạch Tử Phong với vẻ mặt khó xử.
- Cảm... cảm ơn...
- Ban nãy tôi thấy bọn chúng đi về hướng này, chúng ta qua đó tìm kiếm xem sao.
Bạch Tử Phong bế Neil đi về phía hành lang. Lượn qua lượn lại, chỉ trông thấy ở khu vực đó được lắp đầy những tấm kính hình chữ nhật nối đuôi nhau kéo dài, cơ hồ không có lấy một lối ra nào. Đang tính quay sang nơi khác, thì tiếng động từ phía sau khiến hai người họ bất ngờ quay lại.
Mạc Tư Hàn từ bên trong tấm kính lao ra ngoài, vừa vặn trông thấy hai người họ. Không để cho Bạch Tử Phong và Neil kịp cất lời, Mạc Tư Hàn đã nhanh chóng tiến đến, cõng lấy Neil lên lưng.
- Boss...là Neil vô dụng....
- Không cần đợi Tịnh Kỳ, từ bây giờ tôi sẽ tăng lương cho cậu gấp lần.
- Sao...sao..ạ....
- Làm tốt lắm! Hắc kị sỹ.
Neil ở trên lưng Mạc Tư Hàn, xúc động đến mức phát khóc. Sợ Mạc Tư Hàn biết, cậu vội vàng nghiêng đầu để nước mắt thấm vào bộ quân phục của anh.
Bạch Tử Phong vừa vội vã bước đến trước cửa lối ra, đã không nhịn được mà lên tiếng.
- Nhóc con, đến tính mạng của tôi cũng bị cậu coi rẻ thì cậu ấm ức cái gì?
Mạc Tư Hàn trên lưng cõng Neil, cắm đầu bước theo sau Bạch Tử Phong, đúng lúc này giọng nói từ IVy vang vọng bên tai anh đầy hoảng hốt.
"Boss! Mau lên, chúng đã khởi động từ trường rồi, tôi không thể xác định được thời gian chính xác, nhưng không quá phút nữa, chúng sẽ kích nổ MK - E, gã giết người bí ẩn này sẽ san bằng mọi thứ chỉ trong chớp mắt. Ngài phải nhanh rời khỏi đó ngay đi"
"Thả thang, chúng tôi sẽ ra đó trong vòng giây"
- Boss...
Neil run sợ lên tiếng. Bạch Tử Phong nghe thấy câu trả lời của Mạc Tư Hàn qua tai phôn liền hiểu rõ tính mạng của cả đều đang tính từng giây, không ngừng cắn chặt răng, quên đi cảm giác đau đớn mà lao mình xuống bậc thang phía dưới.
Ngồi trong khoang của tàu ngầm, lòng Tịnh Kỳ y như có lửa đốt, cô yên lặng nhắm mắt như đang khẩn cầu điều gì đó, mãi đến khi tên đàn em của Henry lên tiếng thông báo, Tịnh Kỳ mới bàng hoàng mở to đôi mắt của mình.
- Thưa ngài, khoảng cách đã an toàn chúng ta có thể cho nổ MK - E được rồi.
Henry cầm đầu nổ trên tay, ánh mắt không giấu nỗi sự hứng thú, nhìn thấy biểu hiện sợ hãi trên mặt Tịnh Kỳ, hắn nhếch miệng mĩm cười với cô.
- Tịnh Kỳ, tạm biệt bọn chúng đi.
- Không! Không được! Đừng làm thế.
- Đừng màaaaaa.....
Kia rồi, Bạch Tử Phong đã trông thấy cửa hang phía trước.
"Boss, nhanh lên đã giây trôi qua rồi"
Cánh cửa mật đạo mở tung, gió thốc mạnh vào Bạch Tử Phong những luồng dữ dội, chiếc trực thăng đang di chuyển qua lại phía trên đầu bọn họ, IVy từ cách cửa liên tục ra hiệu động tác hối thúc.
Mạc Tư Hàn đưa tay tấm vội chiếc thang dây, vừa đẩy được Neil và Bạch Tử Phong lên đó, thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Mạc Tư Hàn chỉ kịp hét hét lên một tiếng "Bay" thì trực thăng đang trong tư thế sẵn sàng tăng tốc, nghe thấy hiệu lệnh ngay lập tức lao thẳng lên trên. Neil tay bám chặt vào dây thang, đứng nép trong lòng Bạch Tử Phong, cả hai còn chưa kịp quay đầu nhìn Mạc Tư Hàn, thì đã nghe thấy âm thanh rung chuyển vang trời.
Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong mắt Bạch Tử Phong là cảnh tượng Mạc Tư Hàn bị tác động của vụ nổ mà bay ra xa, cơ thể hoà vào lớp khói bụi rồi biến mất giữa không trung.
- MẠC TƯ HÀN!
- BOSS, BOSS....
Bạch Tử Phong, Neil cùng chiếc trực thăng bị áp lực của MK- E đánh tạt về một hướng. Chiếc trực thăng vừa bay vừa lảo đảo giữa khoảng không chênh vênh, khiến hai người bọn họ liên tục bị hất qua hất lại. Ai nhìn vào cũng đều rùng mình run sợ, cảm giác có thể rơi xuống dưới bất cứ khi nào.
Sau cú ấn nhẹ của Henry là tiếng nổ lớn vang vọng, mặt nước bị chấn động đẩy đến một áp lực to lớn. Chiếc tàu ngầm vì chịu sức ép mà rung lắc liên hồi. Henry vươn tay ôm lấy vai Tịnh Kỳ, ép chặt cô vào ngực mình để tránh cho cô khỏi va chạm.
Tịnh Kỳ như người mất hồn, hai tay cô bấu chặt vào vạt áo của Henry , cơ thể không ngưng run lên lẩy bẩy "cú nổ lớn như vậy liệu bọn họ có thể thoát khỏi đó hay không"
"Mạc Tư Hàn, anh và mọi người nhất định phải bình an"
Vụ nổ tạo nên một cơn chấn động làm rung chuyển vùng đồi núi, sóng xung kích phát ra làm vỡ tan toàn bộ cửa kính, phạm vi ảnh hưởng lên tới m, khiến bầu trời bổng chốc chìm trong đen tối và khói bụi mịt mù.
Chiếc trực thăng phải khó khăn lắm mới thoát ra khỏi được vùng trung tâm vụ nổ, bay vọt về phía ngoài khu rừng. Do địa hình ở đây khá phức tạp lại không hề có địa điểm đáp thích hợp, nên chỉ một chiếc trực thăng bay với tầm thấp thôi cũng đã không có diện tích di chuyển rồi.
Vừa nghe thấy âm thanh vù vù ngay phía trên, Lâm Tiêu cùng đội đặc công Anh lúc này đang ở ngoài phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ vội vàng chạy tới ứng cứu. Đập vào mắt Lâm Tiêu lúc này là chỉ có hình ảnh Bạch Tử Phong đang ôm chặt lấy Neil, cố gắng bám trụ trên dây thang. Còn hiển nhiên lại không hề trông thấy bóng dáng của Mạc Tư Hàn. Trong lòng anh trào lên dự cảm vô cùng bất an, nên ngay sau khi thấy IVy từ trên trực thăng bước vội xuống, Lâm Tiêu liền lao đến đấm cho anh một cú thật mạnh, sau đó túm chặt lấy cổ áo IVy miệng không ngừng gào lên:
- BOSS ĐÂU? NGÀI ẤY ĐÂU RỒI?
- Tại sao anh lại không đưa Boss quay về?. Tại sao hả?