Tịnh Kỳ ngồi trong phòng Amber, ánh mắt đượm nét u buồn, đầy phức tạp. Chiếc điện thoại trên tay với hình ảnh Triệu Giai từ phòng khám thai bước ra khiến lòng cô như có hàng vạn kim châm nhức nhối.
Cô phải hiểu chuyện này như thế nào đây?. Miệng nói không quan tâm, nhưng sự thực lại rất muốn biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
- Đồ khốn khiếp! Mạc Tư Hàn anh đi chết đi!
Tịnh Kỳ không kiềm chế được cơn giận mà hét lên. Trong khi ấy, Mạc phu nhân đang điều chỉnh lại tần sóng theo dõi của Amber vì lời của cô mà phút chốc kinh sợ.
Thấy Mạc phu nhân sững sờ nhìn mình, cô chợt nở nụ cười ái ngại lên tiếng.
- Xin lỗi! Người đừng để ý lời cháu.
- Không sao! Cháu cứ tự nhiên.
Nói rồi bà vui vẻ tiếp tục công việc, trong lòng không khỏi lo lắng cho sự nghiệp tình cảm của con trai mình.
- Phu nhân, người ở đây cùng Amber, cháu ra bên ngoài mua chút đồ.
Tịnh Kỳ đứng dậy tạm biệt Mạc phu nhân rồi rời khỏi bệnh viện. Theo phía sau cô, lúc nào cũng có người của Henry bám sát, và nếu cô không nhầm thì chắc chắn trong đó còn có người của Mạc Tư Hàn nữa.
Tịnh Kỳ cho tài xế dừng xe trước khu trung tâm thương mại, sau khi mua một vài món đồ, đang định rời đi thì bắt gặp một đứa bé gái trên tay cầm chiếc kem, hối hả chạy về phía cô.
Do không kịp tránh, chiếc kem đã dây vào váy của Tịnh Kỳ, cô rướn cao đôi mày trừng mắt với con bé một cái, sau đó khó chịu bước vào nhà vệ sinh.
Chỉ vừa bước qua cánh cửa vào trong khu vực WC, thì một bàn tay to lớn lao ra bịt chặt lấy miệng cô. Chưa đầy giây sau Tịnh Kỳ đã hoàn toàn chìm sâu vào trong giấc ngủ.
...----------------...
BỐPPP, BỐPPP, BỐPPP
- Con khốn, mày và nó đều đáng chết như nhau, mau mở mắt to nhìn tao đây này, tao muốn xem khi Mạc Tư Hàn nhìn thấy cảnh này nó sẽ điên lên như thế nào.
Triệu Giai nằm trên giường với cơ thể trần chuồng không một chút che đậy, hai tay cô bị tên mặc đồ đen kéo ngược lên, bên trên là thân hình to béo đầy thịt của Mạc Thiên Lãnh. Ông ta một tay bấu chặt ngực Triệu Giai, một tay liên tục tát vào mặt cô những cái tát mạnh mẽ, đến mức khoé miệng Triệu Giai rỉ ra dòng máu cùng với khuôn mặt đã sưng đỏ.
- Xin ông... xin ông đừng làm thế...., tôi không phải là người phụ nữ của Mạc Tư Hàn... xin ông hãy tha cho tôi...
- Khuôn mặt này đều phơi bày hết lên mặt báo, đến mức đã có con cùng nhau mà mày nói không phải ư?. Con khốn, mày xem tao là con nít sao?
Dứt lời, hắn dùng cái miệng hôi hám mùi thuốc ngậm chặt lấy nụ hoa của Triệu Giai, dùng cái lưỡi nhơ nhuốc liếm láp lấy khắp khuôn ngực của cô. Chổ nào hắn chạm đến, đều là giày xéo không thương tiếc.
Triệu Giai hoảng sợ bật khóc, chưa từng nghĩ mình lại có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này, lại còn rơi đúng vào tay kẻ thù của Mạc Tư Hàn nữa. Giá như cô không ngu ngốc công khai chuyện mình có thai lên báo, cũng như liều mình chạy trốn khỏi Mạc Tư Hàn, thì bây giờ có lẽ yên bình sống trong khu biệt thự triệu đô rồi.
- Đừng mà...., xin ông....tôi xin ông....
Triệu Giai liên tục lắc đầu qua lại mà van xin Mạc Thiên Lãnh, hắn khoái chí liếm môi vuốt ve lấy người cô.
- Ngoan nào cháu dâu, để chú đây thưởng thức cả hai mẹ con nào.
Mạc Thiên Lãnh thô bạo kéo hai chân Triệu Giai ra, khiến nơi bí ẩn của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt bọn thuộc hạ. Không cần dạo đầu hay làm bất kì động tác khơi gợi nào, Mạc Thiên Lãnh trực tiếp đưa vật đang của hắn vào bên trong Triệu Giai.
Đến lúc này Triệu Giai chỉ biết ra sức vẫy vùng gào lên:
- Xin đừng..., thật sự cái thai này không phải của Mạc Tư Hàn, thật sự không phải của anh ta, tôi và Mạc Tư Hàn không có quan hệ gì hết, làm ơn hãy tha cho tôi... tha cho tôi... huhu...
Mạc Thiên Lãnh nghiến chặt răng, đẩy tấm thân béo núc mạnh mẽ tiến sâu vào bên trong nơi ẩm ướt của Triệu Giai , chòm râu theo nụ cười man rợ của hắn vểnh lên đầy hứng thú. Mặc kệ lời van xin khóc lóc của cô ta, Mạc Thiên Lãnh hung bạo xoay cơ thể Triệu Giai về sau, ép chặt cô ta quỳ dưới thân hắn. Một tay hắn nắm chặt lấy tóc cô, một tay bóp mạnh vào bờ mông, ra sức mà đẩy ra đẩy vào.
Ở tư thế này Triệu Giai không chịu được đau đớn mà kêu lên, lại khiến đám người xung quanh càng thêm phần kích thích. Cô cảm tưởng như có thể chết đi ngay lúc đó vậy. May sao Mạc Thiên Lãnh sớm lên đỉnh mà phát tiết bên trong cô, hắn sau khi thoả mãn liền đẩy cô sang một bên, thở hùng hục như một con trâu già vừa chạy được m.
- Mùi vị không tệ, tao sẽ gửi nó cho Mạc Tư Hàn, thật muốn xem vẻ mặt của nó khi thấy cảnh này quá, chắc chắn sẽ rất thú vị đây. Mày nên cảm ơn vì cái thai đó, nếu không tao sẽ cho bọn chúng chơi chết mày rồi.
Mạc Thiên Lãnh nhổ một bãi nước miếng lên người Triệu Giai, nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Triệu Giai đau đớn nằm nguyên tư thế mà ban nãy bị Mạc Thiên Lãnh xô ngã, nước mắt tủi nhục không ngừng rơi ra, nghĩ đến cảnh bị một gã đàn ông đáng tuổi cha mình dày vò thân thể, liền cảm thấy khắp nơi đều nhơ nhuốc, kinh tởm.
Lúc này Lưu Thiên Đông bị chúng đánh một trận bầm dập rồi ném ra gian nhà ngoài, bên cạnh là mấy gã đàn em của Mạc Thiên Lãnh đang tụ tập chuyện trò.
...----------------...
- Boss! Cô Triệu bị bắt đi rồi.
Mạc Tư Hàn trên người mặc quân phục, khí chất cao ngạo toả ra trong từng bước đi. Trong khi anh sắp sửa bước lên chiếc chuyên cơ thì Lâm Tiêu trên tay cầm điện thoại từ phía sau lên tiếng.
- Là người của Mạc Thiên Lãnh?
- Vâng thưa ngài, là cô Triệu tìm cách rời khỏi Mạc gia, tôi đã cho người đuổi theo bọn họ rồi.
- Rơi vào tay lão già đó thì e rằng cô ta khó mà bảo toàn được tính mạng. Ra lệnh cho bọn, bằng mọi giá phải cứu được cô ta trong thời gian nhanh nhất, sau khi cứu được người lập tức diệt sạch nơi đó cho tôi, riêng Mạc Thiên Lãnh chỉ cần khiến hắn còn thở là được .
Sau khi nghe Mạc Tư Hàn hạ lệnh, Lâm Tiêu mau chóng giao phó xuống bên dưới. Xong xuôi, anh định tắt tất cả các thiết bị điện tử trước khi lên chuyên cơ,, thì điện thoại của Mạc Tư Hàn chợt rung lên. Là số của Bạch Tử Phong, Lâm Tiêu vội vã đưa máy đến trước mặt Mạc Tư Hàn.
Bạch Tử Phong biết rõ là Mạc Tư Hàn đang trên đường bay sang Anh, nếu như không có việc quan trọng thì chắc chắn Bạch Tử Phong sẽ không gọi điện vào lúc này, nghĩ vậy, Mạc Tư Hàn gấp gáp đưa tay trượt trên màn hình.
- Tử Phong, có chuyện gì?
Vừa nghe giọng Mạc Tư Hàn, Bạch Tử Phong hốt hoảng kêu lên.
- Tư Hàn, Tịnh Kỳ bị bắt cóc rồi!