Hằng ngày, tôi đều bắt đầu ngày mới từ lúc sáng tinh mơ.
Không có nhiều thời gian để chải chuốt cho bản thân vào buổi sáng, tôi chỉ vội rửa mặt rồi sau đó pha trà nóng mang đến phòng của Neria - người chị sinh đôi của tôi. Tôi phải đánh thức chị ấy bởi vì Neria không thể nào tự mình thức dậy. Sau đó, trong khi Neria uống trà tôi sẽ chuẩn bị đồng phục cho chị ấy.
Xong rồi thì tôi sẽ mang bữa sáng từ căn tin đến cho Neria, trong khi chị ấy ngồi ăn tôi sẽ kiểm tra bài tập hôm trước của chị. Xong bữa sáng thì đã đến lúc chuẩn bị đến trường, tôi sẽ lại giúp Neria thay đồng phục và làm cho chị ấy một kiểu tóc thật đáng yêu.
Sau khi giờ học của chúng tôi kết thúc, tôi lại phải chuẩn bị bữa trưa cho Neria. Trong bữa ăn, Neria sẽ yêu cầu được giúp đỡ giáo viên và tất nhiên tôi sẽ là người làm những điều mà giáo viên nhờ.
Và khi tiết buổi chiều kết thúc, tôi sẽ phải vừa làm bài tập của mình vừa làm giúp phần của Neria. Nếu chị ấy có yêu cầu tôi làm thêm việc gì khác thì dĩ nhiên tôi cũng phải làm…
Đến tối, sau khi giúp Neria tắm, tôi sẽ tiếp tục mát xa và chăm sóc tóc cho chị ấy một cách cẩn thận.
Thời gian rảnh ít ỏi còn lại tôi sẽ đọc vài trang của cuốn sách mà tôi mượn từ thư viện. Sau đó, tôi sẽ thiếp đi ngay khoảnh khắc được đặt lưng xuống nệm.
—Và bình minh lại đến trước khi tôi kịp nhận ra.
Một ngày của tôi diễn ra như vậy nên tôi không có nổi một tí thời gian để chăm chút cho bản thân mình.
Tuy bản thân không hề có ma lực, tôi vẫn cảm thấy việc học ma thuật rất vui. Mặc dù không thể sử dụng chúng nhưng việc tự mình giải mã các công thức và cơ chế của ma thuật thật sự rất thú vị. Tôi chỉ cần đuợc học về nó là đã hạnh phúc lắm rồi.
—Đúng vậy, tôi rất vui…
Kể cả là tóc tôi rối mù, kể cả tôi phải mặc một bộ đồng phục tồi tàn, hay là đôi bàn tay tôi khô đến nứt nẻ — Chỉ cần được học một chút về ma thuật là tôi đã rất vui.
Sau cùng, tôi cũng chỉ là một cọng cỏ vô năng…
◆Với câu tục ngữ 800 năm trước trong đầu, tôi chuẩn bị lao ra khỏi căn phòng nhỏ toàn là sách của mình.
[—Ai vậy…!? Gì vậy, sao tóc mình…!?]
- A, cô đã dậy rồi à.
Tôi chỉ biết cười ngượng với giọng nói hoảng hốt ở trong đầu mình.
Nàng tiểu thư của tôi cuối cùng cũng đã thức dậy rồi.
Tôi cũng thả mình vào trong ý thức và nói chuyện với cô ấy.
- Chào buổi sáng nhé, cô cảm thấy sao rồi?
[Hả, cô nói chuyện với tôi được à…? ]
- Ừm, chúng ta đang trong ở cùng một cơ thể nên tất nhiên là tôi có thể rồi.
[Ể, ừm…]
Trông vậy chắc có lẽ Cecily Travasta trong đầu tôi vẫn chưa thể chấp nhận được việc cô ấy đang bị tôi chiếm giữ cơ thể. Cũng không sao hết, rồi từ từ cô cũng sẽ quen thôi.
- Vậy để tôi giải thích ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra hôm qua nhé.
Sau lời nói đó, tôi bắt đầu kể lại tất cả cho cô ấy nghe.
Mấy đứa đẩy cô ấy xuống cầu thang, trước khi tôi kịp hỏi cho ra lẽ thì đã bỏ chạy mất tiêu. Rồi có một tên cùng lớp, Eivind Dahl, giúp tôi xử lý mấy vết thương. Cậu ta cũng giúp tôi đạt được kết quả mỹ mãn trong bài kiểm tra thực hành ma thuật nữa. Tôi cũng tuyên bố muốn hủy bỏ hôn ước với cái tên có vẻ là hôn phu của Cecily, nhưng sau đó tôi lại xin hoãn lại sau. Và tôi cũng kết bạn được với Anita, cô gái ngồi cạnh cô ấy. Và dưới sự đào tạo của Anita thì tôi dám đảm bảo rằng Cecily sẽ có diện mạo hoàn hảo nhất có thể.
Sau khi tôi kể xong, Cecily trông tái nhợt đi.
[C-chỉ trong có nửa ngày mà cô đã làm được tất cả điều đó sao…?]
- Chà, cũng bởi vì tôi đã rất vui khi được ở trong học viện! Mỗi ngày có nhiều sự kiện như vậy thì cũng tuyệt mà. Mặc dù mấy vết nứt vẫn chưa lành nhưng bây giờ da cô đã mềm mịn hơn rồi đó!
[Vậy còn tóc mái…khuôn mặt của tôi…]
Dù có nhiều thứ đã xảy ra như vậy, nhưng Cecily vẫn chỉ có vấn đề lớn nhất với cái tóc mái mà tôi đã cắt ngắn hơn trên lông mày. Tại sao lại phải giấu khuôn mặt dễ thương này sau tóc mái chứ? Mà nếu lỡ như cô ấy đã không thích thì cũng đành chịu cho đến lúc nó mọc lại vậy…
Thật ra thì tôi không cảm thấy hối hận chút nào. Mặc dù việc tự ý đòi hủy hôn của tôi hơi đi quá xa nhưng sau cùng cô ấy cũng chỉ để ý đến ngoại hình của mình.
Cô ấy vẫn như bao cô gái bình thường khác nhỉ…
Kể từ giờ, tôi sẽ khiến cô ấy càng ngày càng dễ thương hơn. Tôi sẽ chăm sóc cơ thể này thật cẩn thận!
Tôi xoa xoa đôi bàn tay nức nẻ và hỏi Cecily.
- À nhưng mà tôi vẫn có thể tiếp tục dùng cơ thể cô chứ? Khi nào mà cô muốn sử dụng cơ thể mình lại thì cứ nói với tôi nhé! Tôi không ép cô đâu.
[À…Chỉ là…]
- Cô không cần phải ép mình quá đâu. Cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt cho đến khi mà cô muốn tự mình sống cuộc đời của mình. Tôi sẽ tận hưởng cái tuổi trẻ này đến mức khiến cô ghen tỵ cho mà xem.
Tôi cười với một Cecily vẫn còn đang do dự.
- Tôi sẽ trả lại cơ thể cho cô bất cứ khi nào mà cô muốn, đừng lo.
Nói xong, tôi trở về với ý thức thực tại.
- Đi ăn thôi.
Sáng nay ăn gì đây nhỉ?
Đêm hôm qua, tôi đã ăn món hamburger được làm từ một loại đậu có tên là đậu nành. Hương vị của món ăn sau khi trải qua hang trăm năm ngon đến mức khiến tôi tan chảy. Tôi đến thẳng căn tin với tâm trạng háo hức đón chờ món ăn mình sẽ ăn sáng nay.
Nhưng không hiểu sao có một cô gái đang đứng đợi trước lối vào căn tin, trông dáng vẻ rất cao ngạo.
Cô gái với mái tóc màu xanh lá cây, có đường nét khá sắc sảo và rõ ràng.
Trông cô ấy quen quen…
Lúc này, bỗng Cecily ở bên trong tôi trở nên sợ hãi.
[T-Tôi chưa có đem bữa sáng đến cho cô ấy…]
- Vậy là người quen à.
Vì vậy, tôi nghĩ mình nên chào và vẫy tay với cô ấy.
- Chào buổi sá-
—Nhưng cô ấy lại lấy quạt che miệng mình và nói.
- Đừng có “Chào buổi sáng” với chị! Bữa sáng đâu? cả bữa tối nữa? Em muốn chị bảo với Papa không?
- Gì, tôi tưởng mình đang đi học chứ có đi hầu hạ ai đâu?
Tôi đang mặc đồng phục và mới hôm qua tôi còn đang ngồi học trong lớp.
Ý tôi là, điều đó chứng minh rằng Cecily Travasta cũng là một học viên như bao người ở đây. Nghĩa là ngoài bản thân, cô ấy không có nghĩa vụ phải phục vụ bất cứ một ai.
Tuy vậy, Cecily trong tôi đang run rẫy như sắp khóc.
[Không…!Đừng nói như vậy với Neria!]
- Thế rốt cuộc cái người tên Neria này là ai?
[Là chị tôi…Nói đúng hơn là chị gái sinh đôi…]
Được rồi, sẽ dễ hơn nếu biết được người mà mình đang nói chuyện là ai.
Hiểu rồi, mình cũng nghe Anita nói là cô ấy đang bị chị gái lợi dụng. Quả thật, cô ta toàn nói mấy thứ nực cười.
- Thật láo toét! Mày quên là mày được cho phép học ở đây cũng chỉ vì để chăm sóc tao à? Và cái bộ dạng gì đây hả? Đừng có để tao nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mày!
Chà, cô vẻ cô ta có rất nhiều điều muốn nói…
Mà, Cecily cũng đã dậy rồi. Tôi nghĩ mình cứ đáp lại cái gì đó đã.
Chỉ là một chú cún đang sủa thôi không có gì phải sợ hết.
- Mắc gì tôi phải phục vụ cho chị hả?