Chương : SỰ ĐAU ĐỚN XUẤT PHÁT TỪ TẬN TRÁI TIM
Diệp Dĩ Muội vội vàng hốt hoảng từ trên giường bò dậy, bèn muốn chạy về phía sau.
Thế nhưng cô còn chưa kịp xuống khỏi giường thì Tần Hàm Dịch đã nhảy bổ lên, anh ta đè cơ thể mình lên cơ thể cô.
“Tần Hàm Dịch, anh điên rồi!” Diệp Dĩ Muội gầm lên, tiếng kêu của cô lanh lảnh, lại sợ hãi co rúm người lại.
Lúc này Tần Hàm Dịch thực sự là làm người khác thấy rất sợ hãi, hai mắt anh ta đỏ ngầu như sắp phun ra lửa.
Sự tức giận, sự đau khổ của anh ta được thể hiện cùng một lúc, dường như có thể làm cho người ta đóng băng lại.
“Diệp Dĩ Muội, đây là cái giá mà cô không yên phận mà làm Tần thái thái.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí khinh bỉ, anh ta nghiến răng lại, dường như vô cùng hận người phụ nữ đang nằm dưới cơ thể mình.
“Tần Hàm Dịch, anh bỏ tôi ra.” Diệp Dĩ Muội dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy, nhưng không thể làm đẩy được anh ta ra dù chỉ là một chút, chỉ có thể hạ giọng xuống nói đảm bảo: “Tần Hàm Dịch, tôi sẽ không gặp Hứa An Ca nữa, anh bỏ tôi ra.”
“Cô không gặp anh ta nữa thì còn có thể thế nào?” Tần Hàm Dịch dùng bàn chân dài và mạnh mẽ của mình ép mọi động tác của Diệp Dĩ Muội xuống, cả người anh ta đè lên cô, nhìn cô chằm chằm cười nói: “Nếu ngày nào tôi còn chấp nhận cô là Tần thái thái, vậy thì anh ta sẽ bám lấy cô ngày đó.”
Diệp Dĩ Muội sợ hãi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt: “Vậy thì anh muốn thế nào? Lẽ nào vì Hạ Lam, anh muốn tôi cả đời này làm Tần thái thái?”
“Ảo tưởng!” Tần Hàm Dịch nghiến răng, lấy tay bóp chặt cằm cô: “Đợi Hạ Lam và Hứa An Ca làm lành với nhau rồi thì tôi lập tức sẽ ly hôn với cô.”
Cô giật mình, khi hiểu ra ý trong câu nói của Tần Hàm Dịch.
Làm lành? Nói như vậy có nghĩa là Hứa An Ca và Hạ Lam đã từng ở bên nhau….
Trong lòng cô đột nhiên có rất nhiều loại cảm giác chạy qua, cuối cùng thì cũng hợp lại với nhau….
“Tần Hàm Dịch, anh thực sự yêu Hạ Lam không?” Diệp Dĩ Muội lặng lẽ nhìn Tần Hàm Dịch, nói với ngữ khí thể hiện rõ sự đau lòng.
Sự đau đớn đó xuất phát từ sâu tận trái tim, làm cho cô đến hơi thở cũng cảm thấy khó khăn…
Chương : LÀ HÔN HAY LÀ CẮN?
Diệp Dĩ Muội thực sự không hiểu, nếu Tần Hàm Dịch thật lòng yêu Hạ Lam sâu sắc như vậy, sao anh ta lại làm cái việc là dâng Hạ Lam cho người khác….
Đồng tử mắt Tần Hàm Dịch đột nhiên co lại, cơ thể cường tráng của anh ta như đóng băng cứng đờ lại, trong ánh mắt là sự trầm tư suy nghĩ, nhưng ngay sau đó, anh ta lại lập tức trở về với thần sắc lạnh lùng.
“Tần Hàm Dịch, nếu anh đã yêu cô ấy như vậy thì tại sao không cố gắng để đi giành lấy cô ấy? sơ với việc nhường cô ấy cho một người không yêu cô ấy như Hứa An Ca thì chẳng bằng anh hãy đi bảo vệ cô ấy.” Diệp Dĩ Muội không biết cơn tức giận tới từ đâu, cô đột nhiên gầm lên, cô cũng không biết, rốt cuộc là cô đang mắng Tần Hàm Dịch hay là đang mắng chính bản thân mình.
“Diệp Dĩ Muội, sao cô biết Hứa An Ca không yêu cô ấy? trước khi cô xuất hiện, Hứa An Ca đã ở bên cạnh cô ấy những bảy năm trời.” Tần Hàm Dịch nở nụ cười nhếch mép lạnh lùng trên môi làm cho Diệp Dĩ Muội cảm thấy thực sự sợ hãi, trái tim cô cũng như đang run lên.
“Tần Hàm Dịch, bất kể Hứa An Ca yêu hay không yêu cô ấy thì đều không có liên quan gì tới tôi.” Diệp Dĩ Muội kinh hãi lắc đầu, cô đã đoán ra được hành động điên cuồng tiếp theo của anh ta là gì.
“Sao lại không có liên quan gì tới cô? Hứa An Ca là vì cô nên mới chia tay với Hạ Lam, mới trút hết sự tức giận lên người Hạ Lam.” Tần Hàm Dịch nhìn cô như đang nhìn kẻ thù, anh ta lại bóp lấy cằm cô nói: “Tôi nói cho cô biết Diệp Dĩ Muội, không ai có thể cướp đi hạnh phúc của Hạ Lam, không một ai có thể làm điều đó.”
Hai mắt của Diệp Dĩ Muội bỗng chốc đỏ lên, anh ta muốn đảm bảo cho hạnh phúc của Hạ Lam mà muốn hi sinh đi sự trong trắng của cô, thậm chí là cả cuộc đời của cô sao?
Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, ngột ngạt…
Nỗi đau trong lòng của Tần Hàm Dịch không hề được giảm đi, ngược lại anh ta không chịu được bầu không khí ngột ngạt này.
Dường như không chút do dự, bàn tay anh ta nhanh chóng đưa xuống cổ của Diệp Dĩ Muội.
“Xoạc….”
Chiếc váy của Diệp Dĩ Muội, đã bị anh ta dùng lực xé ra….
Cô tròn xoe hai mắt, sợ hãi muốn đẩy Tần Hàm Dịch ra, nhưng dường như bị cả người anh ta khóa chặt lại, từ đầu tới chân cô không có cách nào cử động được.
“A….không…. Tần Hàm Dịch ….tôi không muốn…..” Diệp Dĩ Muội chỉ biết gào lên, hai mắt trợn trừng, ọng nước.
Những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô không làm cho anh ta từ bỏ ý định, không chút do dự anh ta liền dụi đầu vào cổ cô, không phải hôn mà là anh ta đã cắn lên cổ cô.