Dịch: Gia Cát Nô
Khánh Trần nghe Lý Thúc Đồng giải thích về truyền thừa của Kỵ Sĩ. Qua đây, hắn cũng suy nghĩ được, nhóm tiền bối đi trước của Kỵ Sĩ vì để tìm ra một con đường mới, đã phá vỡ rất nhiều rào cản.
Bởi vì sự việc biển cả chặt đứt con đường vượt qua cánh cử sinh tử, cho nên bọn họ phải tự mình kiếm một con đường ra.
Hắn hỏi: "Vậy thuật hô hấp và Endorphin có quan hệ thế nào? Vì sao nhờ sự trợ giúp của thuật hô hấp, sẽ có tác dụng mở ra gen ẩn?"
"Bởi vì thuật hô hấp khiến người đó cảm nhận được đau đớn khi mà cơ thể tiết ra dopamine. Cách làm này là một kỹ xảo khống chế thân thể, sử dụng hô hấp rèn luyện cơ thể. Cậu chỉ cần dùng ba tháng sẽ có tác dụng bằng người ta phải đi con đường khác mấy năm." Lý Thúc Đồng trả lời: "Cho nên khi con hoàn thành toàn bộ quá trình hô hấp và vượt qua cánh cửa sinh từ, lượng endorphin sẽ cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần."
"Còn có tác dụng khác sao?" Khánh Trần hỏi.
"Chờ con hoàn thành vượt qua cánh cửa sinh tử đầu tiên, ta sẽ nói cho con nó còn tác dụng gì. Hiện tại có nói cũng không có ý nghĩa gì." Lý Thúc Đồng nói.
"Không thể tiêm trực tiếp endorphin vào cơ thể sao?" Khánh Trần hỏi. Hắn biết trình độ khoa học kỹ thuật tại thế giới bên trong, chắc chắn có cách làm việc này mà không để lại di chứng gì.
Lý Thúc Đồng cười nói: "Đây là thời đại mà ngay cả tình yêu cũng có thể bị làm giả bằng phenylethylamine. Nhưng con phải hiểu được, dùng vật từ bên ngoài mãi mãi chẳng sinh ra tác dụng gì. Có người đi trước đã thử nghiệm không dùng thuật hô hấp, mà trực tiếp tiêm endorphin vào cơ thể, nhưng khi đã vượt qua cánh cửa sinh tử lại chẳng mở được một chút gen ẩn nào."
"Chúng ta đã có thể tìm ra cách lợi dụng endorphin, nhưng không cách nào tìm hiểu được gen ẩn. Từ trước đến giờ, gen ẩn vẫn là một thứ thần thánh của Kỵ Sĩ mà không một ai đụng tới được."
"Chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, là tuân thủ tuyệt đối quy tắc của thời đại trước. Cho nên, ta có nói, đây chính là con đường tắt xa nhất, bên trong tất cả con đường tắt mà nhân loại biết được. Mà con đường thành thần chỉ có một, chính là chịu đựng đau khổ luyện tập."
"Vâng, con sẽ nhớ kỹ." Khánh Trần trả lời: "Nếu như còn dùng thuật hô hấp, bước hết cánh cửa sinh tử thì sao?"
"Vấn đề này hỏi hơi thừa." Lý Thúc Đồng lắc đầu.
"Có khả năng." Khánh Trần nhìn sư phụ mình nói: "Bởi vì Thế Giới Bên Ngoài biển rộng... lại không phải nơi cấm kỵ."
Hắn nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của Lý Thúc Đồng. Sư phụ của hắn luôn là người điểm tĩnh, rất tự tin vào kiến thức bản thân, dường như không có điều gì khiến ông ấy quan tâm.
Nhưng, khi nghe hắn nói điều này, sắc mắt ông có vẻ thay đổi.
"Đúng vậy, nơi đó của các người không có người siêu phàm, sao có thể suất hiện địa điểm cấm kỵ được." Lý Thúc Đồng ngạc nhiên: "Cho nên, con có thể tử thế giới khác vượt qua cánh cửa sinh tử."
"Địa phương cấm kỵ và vật cấm kỵ rột cuộc là cái gì?" Khánh Trần nhịn không được vẫn phải hỏi điều này.
Diệp Vãn nhìn thấy ông chủ vẫn còn chìm trong suy nghĩ, nên lên tiếng giải thích: "Bản chất vật cấm kỵ và địa điểm cấm kỵ, đều xuất phát từ một tồn tại: người siêu phàm."
"Người siêu phàm?" Khánh Trần hỏi.
"Đúng." Lâm Tiểu Tiếu giải thích: "Sau khi người siêu phàm vô tình chết đi, dòng máu mạnh mẹ vô cùng của người này sẽ chảy xuông đất, tưới nhuần sinh linh nơi đó: Con kiến, bọ cạp, rết, bất cứ một loại côn trùng nào tồn tại. Và nuôi sống cả thực vật còn cả vi sinh vật. Kết quả, những nơi Tử Vong Chi Địa khiến các sinh vật tiến hoá, biến Tử Vong Chị Địa thành địa phương cấm kỵ."
"Biển cả tại Thế Giới Bên Trong tại sao khủng bố? Bởi vì qua điều tra của tập đoàn Lộc Đảo, bọn họ nghi ngờ có một con cá voi tiến hoá đã chết, sau đó máu của nó đã thẩm thấu vào toàn bộ đại dương."
"Bọn họ sao có thể điều tra được?" Khánh Trần hỏi.
"Lộc Đảo đã tạo ra một đoàn tàu ngầm không người lái, nhằm thăm dò bên trong đại dương. Nhưng trước khi con tàu bị các sinh vật biển phá vỡ, bọn họ đã nhìn thấy một bộ xương cá voi vô cùng lớn." Lâm Tiểu Tiếu giải thích: "Đây là hồ sơ tuyệt mật vào mấy trăm năm trước, mới được giải đáp vài thập niên gần đây thôi."
"Mịa." Lâm Tiểu Tiếu khá thiếu từ miêu tả: "Thật sự con mịa nó lớn."
"Nói rõ hơn đi." Khánh Trần khó chịu nói.
"Tàu ngầm không người lái trang bị thấu kính wide, từ khoảng cách xa mét chụp cái đầu của nó mà không chụp hết được cái đầu." Lâm Tiểu Tiếu nói.
Khánh Trần bồi hồi: "Thật sự quá lớn."
Từ đó đến nay, con người không dám nghĩ đến điều tra khu vực này nữa.
"Còn vật cấm kỵ là gì?" Khánh Trần hỏi.
"Vật cấm kỵ là khi người siêu phàm chết trong khoàng từ mười đến năm hoặc hơn tạo thành. Người đó khi còn sống sở hữu năng lực siêu phàm nào sau khi chết sẽ hoá thành hình thái đó." Lâm Tiểu Tiểu giải thích.
"Có thể nói ví dụ rõ hơn không?" Khánh Trần hỏi.
"Có một vài vật cấm kỵ đã hiện ra khi người siêu phàm còn sống. Giống như tại hoang dã của thành phố số , có một con tàu khoang xe, chạy bằng hơi nước cừ từ từ chạy đi. Không một người nào biết nó đi về chỗ nào, thỉnh thoảng vẫn dừng lại. Nếu như cậu vứt tiền vào trong cửa sổ đầu tàu, nó sẽ dẫn cậu đi đến địa phương muốn đi, trừ khi đến điểm cuối còn không sẽ không dừng lại."
"Kim tệ..."
"Đúng vậy, đầu của chiếc tàu này chứa đầy kim tệ. Rất nhiều xã đoàn muốn dùng nó làm phương tiện buôn lậu, nhưng có điều tìm được nó cũng không phải dễ dàng gì."
"Nếu có người muốn ăn trộm vàng trong đó?" Khánh Trần hỏi.
"Nó sẽ đóng của toa xe, nhốt kẻ đó vào bên trong, mãi cho tới khi kẻ đó chết đi. Cho nên trong toa xe cũng có rất nhiều hài cốt." Lâm Tiểu Tiểu vui vẻ, hớn hở nói tiếp: "Bởi vậy, có một ngày cậu gặp được nó, đừng nghĩ đến việc ăn trộm kim tệ."
Khánh Trần gật gật đầu.
"Cũng có rất nhiều vật cấm kỵ không liên quan đến năng lực của người siêu phàm, thậm chí nó còn có thể là sinh vật bất tử." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nếu như cậu có thể bắt được nó, vậy sẽ nhận được phục vụ từ nó."
"Nếu như không có cách nào thu phục nó thì sao?"
"Vậy nó sẽ cực kỳ nguy hiểm."
Lúc này, Lý Thúc Đồng đã nghĩ thông mọi việc, bèn đứng dậy nói: "Đối mặt với vật cấm kỵ. Chúng ta giống như những thợ săn trong rừng rậm, trong tay chỉ có một thanh kiếm, mà đã biết được phải đối mặt với rất nhiều mãnh thú, cũng hiểu được những mãnh thú này khác biệt. Chúng ta cần phải tìm ra điểm khác biệt của từng loại, để biết cách đối phó chúng như thế nào. Và quan trọng nhất, phải biết loại nào có thể chiến đấu được, loại nào cần phải né tránh. Nhưng hiện tại, mãnh thú ngày càng nhiều, cho nên cần có tổ hợp thợ săn chống lại chúng, kết qua Cấm Kỵ Tài Phán Sở xuất hiện. Bọn họ không chỉ đối địch với đám mãnh thú, mà còn xử lý đám người chăn nuôi mãnh thú."
"Bọn họ không chỉ thu về vật cấm kỵ, cũng sẽ thu tất cả người siêu phàm có khả năng sinh ra vật cấm kỵ. Vì bọn họ không muốn có một ngày, đám mãnh thú kia phá huỷ thế giới của con người."
Khánh Trần nghe được lời này, bỗng rơi vào suy nghĩ.
Lý Thúc Đồng nhìn hắn rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, Diệp Vãn sẽ dạy con kỹ thuật chiến đấu. Huấn luyện cơ thể của con, kèm theo đó là kỹ năng khiêu chiến với cánh cửa sinh tự. Ta rất hâm mộ con, bởi con sinh ra tại Thế Giới Bên Ngoài, nhưng điều đó không phải quan trọng nhất, mà điều quan trọng là con có khả năng thay đổi thời đại này. Bắt đầu đi, ta không thể nhịn được muốn nhìn thấy ngày đó."
Lý Thúc Đồng nói xong bèn rời đi.
Nhà tù số vào ban đêm trong u ám, nhưng Khánh Trần cảm giác được so với ánh năng tươi sáng tại Thế Giới Bên Ngoài, mình thích nơi này hơn.
Bản thân hắn đang ở trong nhà tù, nhưng cảm nhận rõ ràng hi vọng và sự tự do