Dịch: Gia Cát Nô
"Thật ra... không phải anh nhìn vào số tiền tiêu vặt của em, mà chỉ thuận miệng hỏi thôi." Khánh Trần lúng túng trả lời.
Giờ phút này, bản thân hắn đang khá xấu hổ.
Thật sự thèm tiền đến phát điên rồi...
Nhưng, Khánh Trần nhận ra một điều, Lý Đồng Vân nghi ngờ hắn là người xuyên việt.
Có lẽ, từ sự tò mò với Thế Giới Bên Trong, luôn hỏi rất nhiều điều, cũng có thể mình đoán được thân phận cô bé.
Nhưng khi hắn rất khoát nói không cần tiền ở Thế Giới Bên Trong, thì cô bé đã loại đó suy đoán đó.
Đêm nay, xét cho cùng Khánh Trần thu hoạch được rất lớn, quan trọng nhất là biết được Lý Đồng Vân là người xuyên việt.
Bây giờ, tranh đoạt vị trí cái bóng của Khánh Thị, có thêm bạn dù sao vẫn tốt hơn là không có.
Dù cho Lý Đồng Vân chỉ là cô bé tuổi, nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ giúp được mình.
Giống như thời điểm trước khi xuyên việt, mình có bái lậy Bồ Tát. Công tác chuẩn bị nhất định phải làm bằng hết khả năng của mình.
Nhân dịp Giang Tuyết còn chưa rửa bát xong, Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói với Khánh Trần: "Em ở Thế Giới Bên Ngoài thật sự không có tiền tiêu vặt, hay anh Khánh Trần thay một điều kiện khác được không?"
"Điều kiện gì?" Khánh Trần hỏi.
"Sao em biết được, nhưng anh không được nói cho mẹ em đâu đấy." Lý Đồng Vân nhấn mạnh thêm lần nữa.
"Được thôi, việc này cho em nợ đấy." Khánh Trần nhìn vào Giang Tuyết đang trong bếp: "Em nhớ chăm sóc tốt mẹ em ở Thế Giới Bên Trong đấy. Mọi người xuyên qua đều nói, bên đó không yên bình."
"Vâng, anh yên tâm." Lý Đồng Vân vui vẻ nói: "Chờ sau khi anh tới Thế Giới Bên Trong, em sẽ bảo kê anh."
Khánh Trần giở khóc giở cười, đứa trẻ bao giờ cũng thế, lời hứa cũng chất phát đơn giản như vậy.
Hắn chào hỏi Giang Tuyết rồi xuống tầng. So với tầng trêи, trong nhà mình lộ ra vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Không có người thân, không có người trò chuyện.
Khánh Trần mở điện thoại ra, click vào group của lớp. Vẫn như vậy, bên trong toàn gà mờ thảo luận với nhau. Trong lớp khối chỉ có hắn và Nam Canh Thần là người xuyên việt.
Hắn mở Sina Weibo, phát hiện hai tin tức hot rất nhanh đã được đẩy lên top tìm kiếm là: Một tổ chức thần bí nước ngoài đã ra giá trêи trời, cho việc mua sắm máy móc thay thế thân thể và khoa học tương lai ở Thế Giới Bên Trong.
Có người chụp màn hình và đăng lên mạng. Người đó còn đưa ra danh sách vật phẩm: NECE dược phẩm chống lão hoá, EDE- thuốc biến đổi gen.
Trong danh sách có những vật phẩm dùng để chữa bệnh ung thư, mà Thế Giới Bên Ngoài còn chưa nghiên cứu ra được.
Những vật phẩm khoa học tương lai này, thật ra chỉ xoay quanh một vài đặc tính như: Cứu mạng, kéo dài tính mạng, giữ tuổi thanh xuân, cường thân kiện thể.
Tổ chức đó công bố đã thí nghiệm thành công, xác thực có công hiệu với người ở Thế Giới Bên Ngoài.
Bọn họ còn chỉ cho những người xuyên việt cách mang trở về: Đó là đặt viên thuốc trong màng bảo vệ, nhét vào trong khoang miệng, hoặc nuốt xuống, cũng có thể nhét vào trực tràng.
Khánh Trần nhìn đến đây bỗng nhíu mày, những người này từ Thế Giới Bên Trong mang đồ vật trở về, bọn chúng chỉ ra đúng cách của người buôn ma tuý hay dùng.
Có một điều quan trọng, những loại thuốc kiểu giảm lão hoá giá trị không hề nhỏ. Hay một đại gia nào đó mắc phải ung thư giai đoạn cuối, rất nhanh sẽ chết, hi vọng duy nhất của lão ta là thuốc cứu mạng từ Thế Giới Bên Trong, vậy lão ta bỏ ra bao nhiêu tiền để mua?
Giá bao nhiêu mới so sánh được với mạng sống?
Cũng có rất nhiều phương thuốc khác, như mô phỏng thận, trái tim, những loại này không thể mang về được.
Khánh Trần xúc động, thời điểm mình còn đang nghĩ xem như thế nào để trở thành người siêu phàm. Người ta đã nghĩ đến cách làm giàu rồi.
Nhưng phương pháp đó, hiện tại hắn không dùng được.
Nếu muốn giao dịch, chắc chắn phải lộ thân phận người xuyên việt.
Đương nhiên cũng có thể mang về USB, trực tiếp đưa ra khoa học kỹ thuật. Nhưng người xuyên việt ai có thể tiếp xúc đến trung tâm khoa học kỹ thuật của Thế Giới Bên Trong đây, tương lai chắc có người làm được, nhưng hiện tại hình như người này còn chưa xuất hiện.
Tình trạng hiện tại của Khánh Trần, thế giới bên ngoài nhà tù số còn chưa từng nhìn thấy.
Điều quan trọng bây giờ là giữ mối quan hệ với Lý Thúc Đồng.
Khánh Trần đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tổ chức thần bí này còn thu mua bộ phận máy móc.
Trước đây mấy ngày, có người xuyên việt bị cắt mất hai chân. Hiện tại, nhóm người này công khai mua, không phải cổ vũ cho việc săn giết người xuyên việt sao?
Lúc này Khánh Trần nhớ tới thời điểm mình tan học về nhà, có gặp qua hai người con trai gương mặt xa lạ ở bên vỉa hè.
Hắn hành động nhẹ nhàng đến bên của sổ, từ từ kéo rèm của lên, tạo thành một cái khe nhỏ nhìn ra ngoài.
Trước đó vẫn thấy hai người ngồi xổm chỗ đó, mà hiện tại đã không còn.
Khánh Trần do dự giây lát rồi quyết định bấm : "A lô, xin chào, tôi đang ở toà nhà số , sân , đường Hành Thự. Tôi báo với ngài một chuyện, có người đàn ông xa lạ lảng vảng xung quanh khu nhà chúng tôi..."
Hắn còn chưa nói hết câu, trêи tầng đã vang lên tiếng hét chói tai của Lý Đồng Vân.
"Xin lập tức đến đây, cảm ơn." Khánh Trần nói xong bèn cúp điện thoại.
Hắn phán đoán không sai, hai người đó đến vì Giang Tuyết.
Khi hắn nhìn thấy hai người, một người đảo mắt nhìn xung quanh, một người còn lại thỉnh thoảng lại nhìn về phía căn hộ của Giang Tuyết.
Khánh Trần vào bếp cầm lấy một cái xẻng đa năng, lúc hắn định ra ngoài lại tỏ ra đắn đo.
Hắn chỉ là một cậu thanh niên tuổi, dù đã gặp được cái chết nhưng cũng chỉ là người bình thường.
Đối phương có tới hai người trưởng thành, chưa chắc chỉ có hai người. Mình phải làm sao để đối phó đây?
Cạch một tiếng, Khánh Trần vặn chốt cửa, cầm theo cái xẻng đa năng xông ra ngoài.
Hắn không đơn thuần là một người tốt, hắn rất ích kỷ. Hắn nhìn thấy bạn học gặp khó ở nhà tù số phát điên cũng dửng dưng như không.
Nhưng loại người ngồi nhìn một đứa bé như Lý Đồng Vân gặp nguy hiểm, Khánh Trần làm không được.
Rồi hắn lại nghĩ, dù cho mình có được năng lực siêu phàm, nhưng còn người lại không có lòng can đảm, vậy mình đạt được năng lực thì có tác dụng gì?
Chỉ là, hắn vừa mở cửa ra, đã thấy một người đàn ông lăn từ trêи cầu thang xuống.
Tay người này đã bị vặn ngược lại, gã ta hiện tại ghé đầu vào cầu thang hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh gã này còn có một thanh dao bấm dài.
Khánh Trần nhìn lên tầng, chợt thấy Giang Tuyết đứng đó kèm theo vết máu trêи mặt, tay áo của chiếc áo T-shirt màu trắng cũng đã nhuộm đỏ màu máu.
Một ống tay khác đã bị rách toạc ra, để lộ cánh tay bằng máy móc chằng chịt hoa văn xinh đẹp, thon dài mà mạnh mẹ, đẹp đẽ và cứng rắn.
Cô ấy toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
Người mẹ bảo vệ đứa con, không thể dùng lẽ thường giải thích được.
Giờ phút đó, Giang Tuyết lộ ra một loại hấp dẫn, pha thêm phần cứng rắn.
Giang Tuyết nhìn Khánh Trần đứng đó, còn kèm theo chiếc xẻng đa năng. Cô ổn định lại tâm lý rồi lên tiếng nói: "Cảm hơn."
Cô biết, Khánh Trần đến để giúp đỡ. Thời khắc này có người ra tay giúp mình, cô sẽ nhớ kỹ.
"Chỉ có một người sao?" Khánh Trần hỏi.
"Còn một người nữa, chạy rồi." Giang Tuyết trả lời.
"Tiểu Vân không sao chứ." Khánh Trần hỏi.
Giang Tuyết trả lời: "Em nó bị doạ cho sợ."
Khánh Trần nhíu mày: "Trước tiên cô xem Tiểu Vân thế nào cái đã."
Hắn nói xong, bèn xông về chỗ hành lang vừa có một bóng đen xuất hiện. Khánh Trần chạy như điên.
Giang Tuyết còn chưa kịp ngăn hắn lại, lời cũng không kịp nói. Chỉ thấy cậu thanh niên đã mất dạng trong bóng đêm.
Nhưng cô chợt phát hiện, cậu ta chạy một hướng khác so với bóng đen.