Dịch: Gia Cát Nô
Thời điểm Lưu Đức Trụ xuyên qua nhà tù số , đã thế còn gặp được Lý Thúc Đồng.
Mọi người xung quanh đều liên tưởng đến: "Thằng đó được chơi trước bản beta nội bộ và không bị xoá khi open, đã thế còn lấy được vũ khí màu cam duy nhất, kèm theo một nghề nghiệp ẩn bá đạo nhất của game."
Trong chớp mắt, Lưu Đức Trụ trong lòng đám bạn sánh ngang tồn tại của một vị thần.
Khánh Trần im lặng quan sát phản ứng mọi người, với lại điều này chẳng liên quan gì tới hắn, không cần thiết vạch mặt cậu ta.
Một bạn học lại hỏi: "Lý Thúc Đồng trông như thế nào?"
Lưu Đức Trụ suy nghĩ rồi trả lời: "Lão ta trông khá đặc biệt, người khác ai cũng phải mặc áo tù. Còn ông ấy toàn thân một bộ áo luyện võ Thái Cực Quyền, tao còn mạnh dạn suy đoán ông ấy làm trưởng ngục ở đó cơ? Bên người có hai người theo sát, trong đó một tên gầy tong teo, một tên cao to hơn khá nhiều, đã thế nói chuyện khá nghiêm túc."
"Nghe như lão đại ấy nhỉ..." Có bạn học xúc động nói.
"Đúng rồi." Lưu Đức Trụ nói: "Lão ấy nuôi một con mèo, là giống mèo rất lớn, hai cái tai dựng thẳng đứng, nhìn như linh miêu ấy."
Mọi người nghe Lưu Đức Trụ miêu tả chi tiết như vậy, ngày càng tin tưởng cậu ta.
Lúc này, một bạn học hỏi: "Thế mày từ chỗ lão ấy nhận được nghề gì vậy?"
Mọi người đều bị Hà Tiểu Tiểu ảnh hường, có không ít bạn học dùng thuật ngữ trong game để hình dung Thế Giới Bên Trong.
Nhưng, lời này vừa nói ra khiến Lưu Đức Trụ giật mình: "Nào có chuyện chuyển nghề dễ dàng như vậy. Bọn mày đã nghe Hà Tiểu Tiểu nói rồi đấy, Lý Thúc Đồng không phải người bình thường, muốn đạt được sự tín nhiệm của ông ta không phải nói là được."
Các bạn học gật gật đầu, điều này mới hợp với lẽ thường.
"Nhưng có điều." Lưu Đức Trụ bổ sung thêm: "Nếu tao đã xuyên qua nhà tù số , thì nhất định không bỏ qua cơ hội lần này. Với lại, tao đã nói chuyện với Lý Thúc Đồng rồi."
Mọi người hào hứng hỏi: "Nói cái gì rồi?"
Lưu Đức Trụ tiếp tục ba hoa chích chèo: "Chỉ là nói chuyện tán gẫu..."
Hiện tại, chỉ có mình Khánh Trần biết Lưu Đức Trụ nói với Lý Thúc Đồng là: Cho tôi nhận nhiệm vụ chuyển nghề.
Bạn học tiếp tục hỏi: "Vậy mày xuyên qua nhà tù số , bên trong có tù nhân sao? Có phải vào đó rất nguy hiểm hay không?"
Lưu Đức Trụ trả lời: "Chắc là không, tao cùng những tù nhân khác không giống nhau."
Khánh Trần biết, lời này cậu ta nói là thật. Cậu ta khác những tù nhân khác, bởi vì đám tù nhân này làm gì phải đưa đi cách ly.
Hắn nghe cậu ta nói chỉ có vậy, nên quay người trở về phòng. Dù sao ở đây thêm cũng không nghe được tin tức mình cần.
Mà cậu ta hiện tại nói vậy, chẳng qua là tính khí thích thể hiện của giới trẻ mà thôi.
Có truyền thuyết, khi thần linh sáng lập, người hầu của ngài ấy lo lắng: Ngài tạo ra nhân loại có lòng tò mò, trí tuệ và lòng can đảm. Bọn họ quá mạnh mẽ.
Thần linh nghe vậy bèn trả lời: Vậy thì tạo thêm cho họ sự giả tạo và lòng đố kị.
Khánh Trần cảm thấy giả tạo một chút cũng không phải xấu. Nhưng vào hoàn cảnh này, để lộ thân phận xuyên việt là việc làm cực kỳ ngu dốt.
Đã thế còn nói ra mình quen biết một nhân vật quan trong ở Thế Giới Bên Trong.
Ít ra, căn cứ vào video Hà Tiểu Tiểu hướng dẫn. Lý Thúc Đồng là người như vậy.
Nhưng, muốn từ Lý Thúc Đồng đạt được cơ hội trở thành người siêu phàm, không phải dễ dàng như video Hà Tiểu Tiểu hướng dẫn thế được.
Phải biết, Khánh Trần đã cực kỳ cố gắng, mà mới chỉ dừng lại ở mức độ tiếp cận mà thôi.
Các bạn học xung quanh không ngừng tỏ vẻ hâm mộ. Khánh Trần vừa mới đi vào cũng gặp một số bạn cùng lớp. Hắn không có ý định hưởng thụ loại vinh quang này, ánh mắt người khác không liên quan gì với hắn cả.
Có thể, tổ tức thần thí rất nhanh sẽ tới đây.
Lần trước bọn họ chưa xuất hiện, nhưng lần này thì không thể nói trước được.
Thời điểm, hắn đang đi ngược lại, bỗng phát hiện trong đám người phía sau có một người đang rụt rè sợ hãi, đó là Nam Canh Thần đang cúi mặt xuống.
"Nam Canh Thần." Khánh Trần gọi.
"Ai? Ai gọi tôi?" Nam Canh Thần ngẩng đầu.
Khánh Trần nhìn thấy cả người Nam Canh Thần tỏ ra uể oải.
"Mày sao vậy?" Khánh Trần khó chịu hỏi: "Bị ai đánh sao?"
"Không có không có." Nam Canh Thần máu chóng cúi xuống lắc đầu: "Tại tao ngủ không ngon thôi."
Khánh Trần nhìn thật kỹ lại đứa bạn cùng bàn, chưa có bộ phận nào được thay thế, cũng không có điểm nào khác lạ, chỉ có tinh thần khá kém.
Hắn kéo Nam Canh Thần trở lại lớp học, nhỏ giọng hỏi: "Đây là mày xuyên qua bị người ta hành hạ sao?"
"Xuyên qua? Xuyên qua cái gì?" Nam Canh Thần mơ màng hỏi.
Khánh Trần nhủ thầm, mình có thể chắc chắn cu cậu đã xuyên qua.
Chỉ có điều, thằng nhóc này không biết gặp phải chuyện gì ở Thế Giới Bên Trong, mới khiến cậu ta biến thành bộ dạng này, giống hết một đứa ngốc.
"Mày xuyên qua gặp phải cái gì vậy?" Khánh Trần thì thầm.
"Tao không có xuyên qua! Ai nói tao xuyên qua bảo ra đây đối chất với tao!" Nam Canh Thần nói.
Nói đến vậy, Khánh Trần cũng không thèm hỏi thêm nữa.
Mình sao biết được cậu ta xuyên qua chỗ nào, thân phận là gì? Muốn cũng không giúp được.
Mãi cho tới khi chuẩn bị vào tiết học, Nam Canh Thần mới nhỏ giọng nói: "Trước đó không phải tao nói với mày, có một group xuyên việt đấy sao?"
"Ừ, mày nói rồi." Khánh Trần gật đầu.
Thằng nhóc này không phải là người mưu mô quỷ kế. Chuyện lớn như việc xuyên qua mà không nói cho ai hết là không thể, khẳng định không thể nhịn được.
Nam Canh Thần nói tiếp: "Tao cũng nói với mày, có người bán tất ở Thế Giới Bên Trong đúng không?"
"Ừ." Khánh Trần gật đầu.
"Chuyện đó là giả." Nam Canh Thần nói: "Mày đừng hỏi tại sao tao biết được, dù sao thằng đó không phải người xuyên việt. Từ bên kia không thể mang tất trở về."
"Ừ." Khánh Trần gật đầu.
Nam Canh Thần nói tiếp: "Tao cũng nói với mày, có người xuyên việt nói qua đó có thể giúp tìm kiếm hộ mình một người phụ nữ giàu có?"
"Ừ." Khánh Trần gật đầu.
"Người 'xuyên việt' đó là thật."
Khánh Trần tỏ lòng tôn kính: "???"
Hắn nhìn Nam Canh Thần bằng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ, không sao nói nên lời.
Thật sự, so với lần đầu tiên hắn xuyên việt, thời điểm đó cũng không khiến hắn khϊế͙p͙ sợ như hiện giờ.
Cho nên, con hàng này lộ ra vẻ uể oải, bởi vì sau khi xuyên việt cùng người kia liên hệ tìm kiếm được người bao nuôi?
Nam Canh Thần nhịn không được nói ra hơi nhiều, cậu ta cũng ý thức được hơi lố, nên vội vàng giải thích: "Tao cũng nhìn thấy chuyện này trong nhóm thôi, chứ tao không phải người xuyên việt."
"Ừ, hiểu rồi." Khánh Trần gật đầu, chẳng thèm tranh luận.
Không khí giữa hai đứa trở nên yên tĩnh.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "... Được nhiều tiền không?"
Nam Canh Thần giật mình: "Tao đã nói rồi, tao không phải người xuyên việt."
Lúc này, chuông báo vào học vang lên.
Nhưng sự chú ý của mọi người không phải dành cho giáo viên, mà nhìn chằm chằm ra ngoài hành lang... nơi có người áo đen đang đi tới.
Khánh Trần dùng dáng người Nam Canh Thần che dấu bản thân mình đi, hắn âm thầm quan sát tình huống bên ngoài cửa sổ.
Đám người áo đen được hiệu trưởng dẫn theo, đi tới lớp bên cạnh.
Các bạn học vừa nhìn vừa tò mò trao đổi, ngay cả thầy giáo cũng đứng tại cửa nhìn sự việc ngoài hành lang phỏng đoán.
Chỉ duy nhất một mình Khánh Trần không ngạc nhiên, bởi vì hắn đã sớm nhìn thấy cảnh này rồi.