Bước chân vào mê vụ mờ ảo cùng hàng vạn người khác, tất cả đều muốn nhanh nhất đi lên phía trên, không thiếu người bắt đầu tấn công người khác. Luật lệ không nói gì cả, tức nơi này không có luật lệ.
Linh Hải kỳ thì nhanh chóng vượt mặt bọn hắn, vì chỉ cho phép tuổi trở xuống tham gia chiêu sinh nên có lẽ sẽ không có Huyền Vũ kỳ, hoặc ít nhất Lâm Giang nghĩ như vậy.
Hắn nhảy lên bậc đầu tiên, chợt hắn hơi nhíu mày, trọng lực nơi này rõ ràng là mạnh hơn một chút so với lúc bên ngoài, linh khí cũng giảm bớt, hắn còn có một cảm giác mờ ảo không thật nhưng không phát hiện điều gì kì quái.
Đang suy nghĩ thì Lâm Giang đột ngột nâng tay lên chụp lấy một thanh đao đang chém thẳng về phía hắn. Tên đánh lén cũng giật mình, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lâm Giang đá một cước rơi xuống đất.
Lâm Giang cũng mặc kệ, kéo lên hắc bào Lâm Giang lặng lẽ đi lên những bậc thang tiếp theo.
Ở những tầng đầu là nơi chiến đấu và loại bỏ nhiều nhất. Vô số người chiến đấu, thần thông, thiên phú ra sức tấn công, cũng có một số kẻ lặng lẽ bước lên như Lâm Giang dù sao những bậc thang vô cùng lớn và rộng rãi. Bọn hắn giống như người tí hon không hơn không kém.
Vài canh giờ trôi qua, số người bị loại phải nói là gần một nửa, nếu tính ra con số thì phải là khủng khiếp, bị loại thì đa phần là Luyện Thể kỳ. Một số thì bị đánh bại, một số thì bị giết, ở những bậc thang tiếp theo thì gần như không có tình trạng chém giết nhau nữa.
Vì bọn hắn phát hiện, linh khí ở nơi này khá là loãng không giống như ở trong Thánh Thành nhiều như thế. Và cái quan trọng hơn, mỗi bậc thang sẽ có trọng lực ngày càng tăng dần cùng tinh thần bị ảnh hưởng mệt mỏi hơn nhiều.
Lâm Giang hiện tại ở bậc thứ , trọng lực gấp lần bình thường, tinh thần không ảnh hưởng nhiều, linh khí không tiêu hao bao nhiêu vì cả một đoạn đường hắn chỉ tránh né và leo từng bậc thang.
Hắn nhìn lên cao phía trước, rất nhiều người đi trước hắn, trạng thái cũng vô cùng tốt, ở bậc thứ cũng không ít hơn vài trăm người. Tuy đa số đã bị loại, nhưng số lượng ở từng bậc cộng lại thì cũng không ít.
Hắn tìm mãi nhưng không thấy bọn người Vô Danh Giai Kỳ ở bậc này nên tiếp tục đi lên.
Lại thêm vài canh giờ sau, hắn bước chân lên bậc thứ trọng lực duy trì ở mức gấp lần bình thường, chỉ di chuyển cũng đã mất kha khá thể lực, tinh thần tuy vẫn còn khá tốt chưa bị ảnh hưởng nhiều, nơi này mê vụ cũng đã dày đặc hơn nhiều lần, cũng bắt đầu xuất hiện Kim Vân lơ lửng trên những bậc thang, nhiêu đó cũng chứng tỏ hắn đang ở độ cao như thế nào.
Bước tới nơi này Lâm Giang mới rõ Thiên Kiêu như thế nào, có một số kẻ nhẹ nhàng bước đi nhanh vượt mặt hắn và nhẹ nhàng đi đến bậc tiếp theo, tuy cảnh giới chỉ là Linh Hải kỳ tầng , là kẻ rất mạnh.
Vượt qua toàn bộ bậc thang, cao thẳng về phía đỉnh núi, nơi đó đang tập trung ngồi một số người đang nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt giống như nhìn xuyên qua không gian thấy những con người đang cực khổ leo từng bậc thang.
Ngồi phía trung tâm nhất là nam nữ, nam nhìn oai phong lẫm liệt, nghiêm túc, tuổi nhìn giống như chỉ khoảng , khí chất mạnh mẽ. Nữ thì xinh đẹp động lòng người nhìn như chỉ xuân, mang một bộ bạch sắc váy dài nhìn siêu phàm thoát tục, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ nghiêm túc nhìn xuống bên dưới.
"Hàn viện trưởng ngươi thấy như thế nào?" Trung niên nhân kia lên tiếng hỏi
"Ta thấy rất nhiều hạt giống tốt, nhất là nha đầu của Lăng Gia - Lăng Tuyết Nhi, đã đến được bậc thứ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu gì khác lạ. Còn người thì sao, Từ viện trưởng?" Hàn viện trưởng nhẹ nhàng nói.
"Ta thấy ngoài những kẻ đi trước ra cũng còn nhiều kẻ mạnh mẽ và có ý tứ" Từ viện trưởng chăm chăm chú nhìn bên dưới và nói.
Cả hai người một bên là phó viện trưởng của Xích Dương học viện, bên khác cũng là phó viện trưởng của Thiên Lâm học viện.
Ngoài hai bọn họ ngồi xung quanh cũng là những người trụ cột của các thế lực lớn tham gia lần này khác như: Hạ Viêm Chính Tông, Linh Giang Phái, Nguyên Phù Tông, Linh Lung Thánh Địa, Quang Nguyệt Học Viện,...Tất cả bọn họ đều ở đây chờ đợi và xem xét những kẻ tham dự chiêu sinh lần này.
Trong số họ ai không phải là cường giả đứng đầu, giơ tay nhấc chân cũng lấp sông dời núi, đặc biệt là vị phó viện trưởng của đỉnh tiêm học viện ngay tại đây.
Trở về phía bên dưới, hiện tại đã không còn tranh đấu, tất cả mọi người đều tập trung để vượt qua từng bậc thang. Nhiều người mệt mỏi đổ gục, nhiều người quỳ xuống không còn sức di chuyển, có một số người có những hành động điên rồ, la hét,....
Lâm Giang hiện tại đang ở bậc thứ , trên bậc này có gần trăm người cũng đang cố gắng. Trọng lực mà Lâm Giang phải chịu là lần, tuy nhìn có vẻ cũng không tăng nhiều nhưng thực tế là phải chịu trọng lực liên tục chưa kể đến phải leo lên từng bậc thang dựng thẳng và cảnh giác mọi người. Ở đây những đám Kim Vân cũng dần che đi bọn hắn không thể thấy được hai bên, chỉ thấy được bậc thang mình cần leo lên ở phía trước.
Lâm Giang cũng phát hiện, không có cách nào thăm dò xuyên qua Kim Vân, nói đúng hơn là Kim Vân xuất hiện cản trở thăm dò lẫn nhau.
"Minh Viễn chắc thích những bậc thang này lắm" Lâm Giang lẩm bẩm.
Tiếp tục di chuyển, lên phía trước và đề phòng xung quanh.
Trời bên ngoài có lẽ đã sắp tối nhưng Kim Vân vẫn sáng như thế, dẫn lối cho Lâm Giang di chuyển.
Bậc thứ , Lâm Giang đã hoàn thành bước lên, giờ phút này trọng lực gấp lần, Lâm Giang cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nhưng khi vừa bước lên bậc thứ này, Lâm Giang nhíu chặt mày, hắn cảm giác linh hồn có chút chấn động.
Khung cảnh trước mắt thay đổi, có lúc là một vùng đồi cỏ xanh tươi, gió mát bầu trời trong vắt. Có lúc lại biến về khung cảnh lạc trong Kim Vân, phía trước là bậc thang lớn. Cả hai cứ liên tục xuất hiện trao đổi qua lại không biết đâu là thật đâu là giả.
"Huyễn Thuật?" Lâm Giang nhíu mày nhẹ nói, sau đó bình tĩnh lại nhắm mắt, tập trung tinh thần.
Chợt Lâm Giang vung Trấn Uy Cự Kiếm, sau đó mở mắt ra, phía trước là bậc thang lớn đang đợi hắn leo lên, xung quanh là Kim Vân mờ ảo. Bên dưới chân hắn là một cái xác sói bị cắt làm đôi, máu chảy ra nhuộm đỏ cả bậc thang.
"Còn có tập kích? Chơi kiểu mới lạ thật đấy, nhưng chỉ là Luyện Thể tầng dã thú" Lâm Giang lẩm bẩm sau đó bước đi tiếp tục lên những tầng tiếp theo.
Không chỉ có hắn gặp tập kích và huyễn thuật, tất cả những người bước lên tầng thứ đều bị như thế.
"Tự do thoải mái thật sự, đây chính là thứ ta theo đuổi rồi" Một thiếu niên khoảng tuổi cười hạnh phúc ôm lấy mặt đất đầy cỏ xanh, hít thở không khí trong lành.
"Gió mát thật" Một cơn gió nhẹ thổi vào người hắn, tên thiếu niên còn mỉm cười hạnh phúc nhưng sau đó cơ thể hắn như bị hàng trăm vết cào cắn. Hắn ngã xuống, chết nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn ở trên miệng.
Ở một nơi khác, một nữ nhân xinh đẹp chừng tuổi hơn vừa chiến thắng một con Đại Hôi Lang dã thú tầng , thương thế cũng xuất hiện không ít. Không phải nàng yếu đuối mà là cả tốc độ lẫn lực lượng dưới trọng lực đều bị hạn chế, còn Đại Hôi Lang thì giống như không bị gì cả, khó khăn lắm nàng mới giết được nó.
Hiện tại nàng đang đứng thẫn thờ trong Kim Vân mờ ảo, không biết là đi tiếp hay dừng lại.
Những trường hợp như thế không hề ít một chút nào, có những kẻ nhẹ nhàng vượt qua, có những kẻ bỏ lại mạng của mình, còn có những kẻ thì do dự.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Lâm Giang hiện tại đang ở bậc thứ , tốc độ của hắn không tính là nhanh lắm, nhưng cũng khá ổn. Trấn Uy chém thẳng vào đầu Đại Địa Bạo Hùng, một con hung thú theo Lâm Giang tương ứng Linh Hải kỳ tầng . Đại Địa Bạo Hùng cùng cơ thể khổng lồ cao hơn m ngã xuống làm chấn động cả một vùng đất.
"Ta xin lỗi mà, xin lỗi vì lúc trước nói các ngươi yếu đuối, cho ta nghỉ xả hơi đi" Lâm Giang tuy nói vậy nhưng vẫn kéo theo Trấn Uy đi đến tầng tiếp theo.
Trọng lực từ tầng trở đi đã không tăng nữa, giữ nguyên lần, nhưng huyễn thuật thì lợi hại hơn nhiều lần. Có vài lần Lâm Giang đã lâm vào huyễn thuật ở nơi đó, hắn thấy bạn gái cũ của mình đi với bạn trai mới, liên tục mỉa mai mắng chửi Lâm Giang đồ vô dụng, đồ mồ côi, nhưng may mắn hắn đã kịp tỉnh lại.
Ở lần khác, hắn thấy mình đạp tới đỉnh phong trở thành cường giả đứng đầu Thiên Sinh Thế Giới, toàn bộ sinh linh trên Thiên Sinh Thế Giới đều kính nể, sợ hãi uy áp của hắn, nhưng cũng may mắn là hắn tỉnh lại kịp thời nếu không lúc đó đã bị Kim Tơ Hắc Chu cho gặm đầu.
Bậc thứ , Lâm Giang hạ gục một con Thập Tí Cự Viên hung thú Linh Khí tầng dưới trọng lực và áp lực từ Huyễn Thuật lên linh hồn.
Lâm Giang ngồi bệt dưới nền đá, Lâm Giang cảm thấy đây là bậc thang cuối cùng rồi, nên cũng không gấp gáp. Lâm Giang nói thật, hắn hiện tại còn chưa dùng đến thần thông, thiên phú và thể chất của mình, chỉ dùng cự kiếm và võ kỹ nhiêu đó cũng chưa phải là cực hạn của hắn.
Nặng nề mang bộ hắc bào rách rưới leo lên bậc thang cuối cùng.
Bước lên trên không hề còn mê vụ hay Kim Vân nữa mà đã là một không gian thoáng hơn nhiều.
Đập vô mắt hắn mà một khu rừng rậm rộng lớn nhìn không thấy cuối cùng, xung quanh cũng xuất hiện một số người vừa leo lên khỏi bậc thứ .
"Tiến vào khu rừng này, mỗi người sẽ có điểm mặc định. Hung thú và dã thú cũng mang số lượng điểm nhất định khi bị hạ gục. Sau ngày, sẽ lấy những kẻ cao điểm nhất hoàn thành cuộc thi chiêu sinh"
Một âm thanh vang vọng trong đầu mọi người như tuyên bố luật lệ, không kịp hỏi gì hay thắc mắc. Bọn hắn lập tức biến mất và bị dịch chuyển đến từng khu vực khác nhau theo tu vi của mỗi người.
Lâm Giang xuất hiện trong rừng rậm, trước mặt là một cái hồ nhỏ, trọng lực bình thường, linh khí bình thường.
"Ta đi dự thi hay tham dự đấu trường sinh tử thế nhỉ?" Lâm Giang hơi ngờ nghệch lẩm bẩm.