Ác Mộng Chi Lăng

chương 36: cho lão đại quyết định đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã qua sáu tháng kể từ trận đánh với Yên Vân thành đầu tiên khi Lâm Giang tới nơi đây.

Trong sáu tháng này có nhiều lần va chạm với Yên Vân thành, có thắng có thua, nhưng không có trận nào là toàn bộ khai chiến, chỉ đánh quy mô nhỏ. Nhưng hiện tại phải nói là Thiết Mãng thành bọn hắn chiếm ưu thế, Yên Vân thành cũng chuyển dần về thế thủ, không tấn công nữa.

Tin chiến thắng lẫn thất bại của các thành trì khác cũng liên tục truyền về Thiết Mãng Thành, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, tất cả cao tầng của phe Thánh Địa đều cực kì coi trọng mỏ linh thạch, phải nói là đoạt bằng mọi giá. Vì sao cao tầng không đấu một trận long trời lỡ đất mà phải thông qua chiến tranh, các thế lực khác không thèm nhỏ dãi mỏ linh thạch sao?

Bọn hắn cũng muốn, nhưng theo Vĩnh Nghi kể cho Lâm Giang biết, đầu tiên mỏ linh thạch nằm ở cạnh Thánh Địa và trong vùng an toàn, nói đúng hơn là cạnh thế lực phụ thuộc Thánh Địa. Cái tiếp theo là cái quan trọng nhất, bọn hắn bị ảnh hưởng bởi thiết luật nào đó ở vùng an toàn, chỉ được chiến tranh như thế này không được nổ ra đại chiến trực tiếp giữa Thánh Địa.

Mọi chuyện có thể tóm lại một chút, đơn giản là do mỏ linh thạch nằm trong vùng an toàn của Đông Hoàng Thiên Sơn.

Trong những cuộc chiến đó, Tiên Phong quân đoàn ra trận cũng nhiều hơn các quân đoàn khác, thương vong cũng là nhiều nhất, thay máu liên tục. Còn bọn người Lâm Giang hiện tại cũng không còn ở lều của đội mà có phòng ốc rõ ràng, tuy không lớn nhưng cũng mang tính chất cá nhân nhiều hơn một chút. Cả người bọn hắn tuy chức vụ vẫn như thế nhưng do cống hiến nhiều và mạnh mẽ hơn nên được tách ra ở một khu khác.

Trong phòng của bọn người Lâm Giang, cả người đang mỗi người một giường yên lặng tu luyện.

Lâm Giang mở mắt, lấy bút viết một ít chữ lên một tờ giấy rồi nhanh chóng đưa nó cho cả bọn xem, nội dung là: Cũng khá lâu rồi, chiến tranh cũng có dấu hiệu kết thúc, các ngươi định như thế nào.

Vào ở phòng riêng biệt, Lâm Giang cũng cảm thấy thời gian mình bị theo dõi ít hơn trước, có chút ít thời gian hắn sẽ không cảm thấy bị theo dõi, giống như lúc này.

Nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó Hạo Hiên đốt nó đi.

Đọc xong tất cả đều yên lặng suy nghĩ, suy nghĩ rất kỹ về nó, đây là vấn đề trói chặt bọn hắn từ khi bước vào nơi này.

"Thấy mọi người không quyết định được thì để lão đại quyết định như thế nào?" Lâm Giang cười mỉm nói với bọn hắn.

Hạo Hiên, Minh Viễn, Vĩnh Nghi cả đều quay đầu lại nhìn về phía Vô Danh xong lại quay đầu nhìn lại phía Lâm Giang, sắc mặt lại thêm nghiêm túc suy tư.

Vô Danh thì nhìn chằm chằm Lâm Giang, ánh mắt như đặc biệt muốn nhìn thấy trong đầu Lâm Giang có cái gì bên trong.

"E hèm, ta nhớ ra một chuyện, các ngươi cho ta tạm thời tổ hợp với các ngươi trong lần đặc chiến kia, cũng tháng rồi, các ngươi cũng nên có kết quả là nên thu hay loại bỏ đi chứ" Lâm Giang che miệng vờ ho, lại kéo câu chuyện hướng về hướng khác.

Cả đám lại tiếp tục trắng trợn nhìn thân thể trinh nguyên của Lâm Giang không chút chớp mắt.

"Ngươi được nhận, ta tưởng ngươi thông minh nên biết rồi chứ" Minh Viễn liếc mắt nhìn Lâm Giang.

"Ta từ chối tham gia!" Lâm Giang bất chợt nghiêm túc nói.

Câu nói vừa phát ra, cả người kia lại giật mình, ánh mắt càng thêm tò mò nhìn Lâm Giang để xem trong hồ lô của hắn bán gì.

Sau đó Lâm Giang lại bắt đầu mỉm cười nhìn Vô Danh.

"Bây giờ ta muốn các ngươi gia nhập nhóm của ta"

Cả người Minh Viễn, Hạo Hiên, Vĩnh Nghi ào ào thái độ hiểu rõ, sau đó lại nhìn lấy Vô Danh xong lại lần lượt đứng dậy.

"Muốn lên làm lão đại thì nói bình thường, còn dài dòng dây dưa làm ta còn tưởng là chuyện gì quan trọng" Minh Viễn đứng lên ánh mắt như nhìn thằng điên nhìn Lâm Giang.

"Ta thì không có ý kiến gì" Hạo Hiên mỉm cười nhìn Lâm Giang.

"Như trên" Vĩnh Nghi cũng lên tiếng ánh cười hiện rõ.

Tất cả đều đứng dậy bước ra khỏi phòng nhường không gian riêng tư cho Lâm Giang và Vô Danh. Tuy nhiên hành động của người bọn hắn cũng là sự đồng ý cho việc chấp nhận Lâm Giang làm lão đại rồi, không ý kiến cũng không phản đối, còn cả bọn hắn thương lượng đánh nhau như thế nào cũng không phải chuyện của người bọn hắn.

Việc chấp nhận Lâm Giang làm lão đại cũng là chấp nhận với sự quyết định của Lâm Giang như thế nào về việc có kế hoạch gì tiếp theo, đồng thời còn đưa cả phần quyết định của cuộc đời mình cho Lâm Giang.

Tất cả bọn hắn đều có điểm chung là không có nơi để về và đều muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nhiều.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Lâm Giang và Vô Danh đang nhìn nhau đắm đuối trong không khí im lặng.

Có vẻ không chịu được ánh mắt của Lâm Giang, Vô Danh mặt có chút đen hơn liếc Lâm Giang sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Vừa đến cửa thì hắn lại quay người lại nhìn Lâm Giang nói:

"Lên đài"

Sau đó là bước ra ngoài phòng. Lâm Giang cũng chỉ cười cười, theo chân bước ra ngoài.

Một lần nữa cả hai bước lên lôi đài quyết chiến.

Đứng trên lôi đài cả nhìn nhau.

"Một đòn phân thắng bại" Vô Danh lạnh lùng lên tiếng.

"Không ý kiến" Lâm Giang cũng gật đầu đồng ý.

Cũng không nói nhiều như lần trước, lần này cả nhanh chóng vào thế công, trận pháp cách âm hạ xuống, trận đấu bắt đầu.

Ngay lập tức cả hai lao nhanh với tốc độ kinh khủng về phía trước. Cứ ngỡ cả sẽ dựa vào một cú trực diện mà phân thắng bại.

Khi cả đã ngay cạnh bên chợt Vô Danh biến mất, hắn xuất hiện lần nữa là ở bên trái của Lâm Giang, một đấm thẳng vào lồng ngực của Lâm Giang.

Nấm đấm vừa tiến tới lồng ngực của Lâm Giang, chợt con ngươi Vô Danh co lại, gồng mình đón đỡ. Hắn nhìn thấy Lâm Giang quay lại miệng hơi mỉm cười, như quen thuộc, Vô Danh lập tức gồng mình chống đỡ, cũng không thu lại nắm đấm của mình.

Lâm Giang một cước thẳng chân vào vùng bụng của Vô Danh, còn Vô Danh thì một đấm thẳng vào ngực Lâm Giang. Cả không ai lui về phòng ngự.

Hự.....

Cả đòn đều trúng, lập tức cả bị văng ra xa nhau. Lực lượng của cả va chạm tạo thành một sóng xung kích làm run rẩy cả trận pháp gia cố.

Cả Lâm Giang và Vô Danh ngay sau đó đứng dậy lau ít máu trên miệng của mình và nhìn nhau.

Mất một chút thì Vô Danh chợt đi xuống đài.

"Ta thua!"

Ngay sau đó người giám sát cũng tuyên bố Lâm Giang thắng cuộc. Bên ngoài thì nhìn cả đều như nhau nhưng thật sự lực lượng của Lâm Giang lớn hơn rõ rệt, Vô Danh biết điều đó, nếu đánh trực diện hắn không phải đối thủ.

Trận đấu này cũng chỉ xem như là hình thức, Vô Danh chỉ là muốn xem Lâm Giang hiện tại mạnh như thế nào thôi.

Bước xuống đài, cả đi về phòng, do lần này cũng không có ngươi xem nên cũng không quá gây chú ý.

Vừa về tới phòng, bên trong là người ngồi ngây ngắn nhìn Lâm Giang và Vô Danh đi vào. Nhìn thấy cả người, Vô Danh cũng nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi xuống sau đó lại ngước lên nhìn lấy Lâm Giang.

Ánh mắt cả người thì giống như rất mong Lâm Giang trả lời hộ vấn đề khi nãy, hiện tại hắn làm lão đại của cả đám rồi.

"E hèm, do tất cả đã nhất quyết thì ta cũng nên nêu ra quyết định của mình" Lâm Giang nghiêm túc nhìn cả người bọn họ.

"Năm tháng nữa là chính là ngày chiêu sinh gần như là lớn nhất Đông Vực nếu ta nhớ không lầm" Lâm Giang chỉ nói như thế, đó cũng là mục tiêu của Lâm Giang hiện tại, còn quyền quyết định thì Lâm Giang lại nhường cho mọi người.

"Ah! Ta nhớ hình như đúng là tháng nữa nha!" Minh Viễn chợt bật dậy, động tác như mới suy nghĩ ra.

"Ta cũng nhớ là như vậy! Lúc ta lưu lạc ở đầu đường thì có nghe nói" Vĩnh Nghi chợt lên tiếng, trong câu nói cũng nói nhiều thêm một ý là hắn không có nơi để về.

"Ta còn nhớ cả địa điểm cơ" Hạo Hiên cười lớn nói, cũng bày tỏ sự đồng ý của hắn.

Vô Danh thì im lặng nhìn bọn hắn, tới khi cả bọn nhìn thì Vô Danh chợt nhìn về phía Lâm Giang.

"Tùy....lão đại" Hắn hơi ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.

Minh Viễn nghe thì chợt lấy tay xoa xoa mặt, dụi mắt, nhìn chằm chằm Vô Danh biểu cảm kinh ngạt tột đột, mắt mở lớn trợn trắng.

Hạo Hiên và Vĩnh Nghi cũng giật mình nhìn Vô Danh nhưng không có như Minh Viễn như thế, bọn hắn cũng chỉ cười cười không nói nhìn Lâm Giang.

"Thế thì được rồi, cứ như thế, bây giờ ta đi tu luyện đây" Lâm Giang cười lớn, xong lại nhanh chóng về giường mình tu luyện.

Vừa ngồi xuống thì hắn ngừng lại nói nhỏ:

"Không lâu nữa đâu" sau đó thì lặng lẽ nhắm mắt chìm vào tu luyện.

Truyện Chữ Hay