Bạch Kiếm Anh một thân lam y, ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên ghế chờ đợi bọn người kia đến. Nàng cũng đâu muốn sáng sớm ra đây ngồi chờ đợi như vậy chứ? Tại cái cô nãi nãi Hạ Tuyết đó một hai kéo ổ chăn của nàng, lôi nàng ra đây a.
"Hạ Tuyết đứng đây đợi, ta vào ngủ một lát" nàng ngáp ngắn ngáp dài nói. Cái bọn người đó đến để đón nàng mà, là họ cần nàng đâu phải nàng cần họ. Lại bắt nàng chờ, nàng đéo thèm đợi. Nhưng đi chưa được mấy bước lại bị Hạ Tuyết nắm áo lôi lại nhấn nàng vào ghế.
"Tiểu thư à, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu người trở về tướng phủ. Người chẳng lẽ không phấn khởi hay gì đó sao? Người không sao nhưng mà em có chút run đó người phải đợi với em chứ..." Hạ Tuyết thao thao bất tuyệt. Kiếm Anh cũng cảm thấy đau đầu rồi. Nàng thật sự không biết mình là tiểu thư hay Hạ Tuyết mới là tiểu thư nha. Còn nữa nàng mới là đại tiểu thư tướng phủ, người họ cần đón trở về nàng không run mất mớ gì Hạ Tuyết lại run như vậy chứ? Có phải hơi lố không?
"Hạ Tuyết, ta và em ai là tiểu thư?" Nàng đưa đôi mắt ủy khuất nhìn về vị cô nương nào đó.
"Diễn nhiên là người rồi, nhưng em là nô tì thân cận của người có trách nhiệm lo cho người. Em biết người rất cảm kích. Không sao em..."
"Ta hiểu, ta cùng em đợi" lời chưa nói đã bị Kiếm Anh cắt ngang. Kiếm Anh khóe môi không ngừng co rút. Nàng không đồng ý chắc là sẽ bị hành hạ lỗ tai nữa mất.
Đột nhiên ngoài cửa, một trận huyên náo truyền đến. Nàng nhìn Hạ Tuyết cùng nháy mắt. Hạ Tuyết lập tức hiểu ý mà đi nghênh đón 'khách quý'
Hạ Tuyết vừa bước ra ngoài cửa đã nhìn thấy kiệu lớn người khiên. Hạ Tuyết cảm thán mấy người này muốn nhờ người khác làm vật thế thân cũng phô trương như vậy. Ngoài người khiên kiệu ra còn có hai nữ nhân. Một nữ nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt vẫn rất trẻ, mày liễu, mũi cao, chứng tỏ lúc còn trẻ là một mỹ nhân. Cạnh bên là một nữ nhân chừng tuổi, gương mặt có vài phần giống với nữ nhân kia. Trên người một thân hồng y tao nhã không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành. Hai nữ nhân không ai khác chính là di nương- Lý Dao và đích muội- Bạch Ngọc Lan của nàng. Nhưng đối với Hạ Tuyết bọn họ còn kém rất xa tiểu thư nàng.
Vừa nhìn thấy Hạ Tuyết đôi mắt Lý Dao và Bạch Ngọc Lan ánh lên tia khinh bỉ. Không khác với suy nghĩ của bọn họ, Bạch Kiếm Anh cũng chỉ có như vậy. Lập tức hai mẹ con nhà nào đó chạy đến ôm Hạ Tuyết khóc nức lên. Nói mấy lời vô cùng thương cảm, làm cho người ta cảm động nha. Hạ Tuyết suýt chút bị làm cho té ngửa a. Hai mẹ con này diễn cũng giỏi thật. Họ thích diễn thì cứ để họ diễn đi, Hạ Tuyết nàng chịu thiệt một chút về đến liền đi giặc lại quần áo.
Kiếm Anh đứng sau cánh cửa bịch chặt miệng nhịn cười đến nội thương. Không phụ công nàng dạy dỗ nha, nha đầu Hạ Tuyết này quả nhiên thông minh. Hai mẹ con nhà này lại có thể diễn sâu như vậy, nếu đưa họ về hiện đại chắc chắn có thể trở thành diễn viên đóng vai phản diện nổi tiếng nha, hắc hắc. Đợi hai mẹ con đó khóc gần cạn kiệt nước mắt nàng mới từ cử hé đầu ra. Làm ra bộ mặt ngây thơ, đôi mắt si ngốc. Thật ra là nàng cảm thấy mình làm diễn viên cũng khá hợp nha. Người như nàng chỉ có thể đóng vai nữ chính thôi. (_ tự luyến quá mức cho phép)
"Hạ Tuyết a~ ta đói" nàng giọng nói si ngốc, hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Tuyết. Chạy nhanh đến ôm chân Hạ Tuyết. Nàng quá khâm phục chính mình mà. Hạ Tuyết cũng rất khâm phục tiểu thư nha, diễn quá xuất sắc.
"Hạ Tuyết? Ngươi không phải Bạch Kiếm Anh?" Hai mẹ con Lý Dao há hốc mồm nhìn một màn trước mặt.