Ác Ma Vương Gia Cực Sủng Ngốc Phi

chương 16: đồng ý gả đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Kiếm Anh cùng Hạ Băng, Hạ Tuyết đi đến hậu viện. Từ xa đã thấy Bạch Ngọc Lan một thân y phục màu vàng lòe loẹt ngồi uống trà. Sợ trời tối không ai nhìn thấy nàng ta sao? Thật làm nàng chói mắt

"Có chuyện gì sao?" Bạch Kiếm Anh đi đến ngồi đối diện Bạch Ngọc Lan, rất tự nhiên mà rót trà uống. Xem Bạch Ngọc Lan này muốn giở trò gì.

Bạch Ngọc Lan hôm nay thái độ rất kì lạ, không có chút tức giận lại dùng gương mặt tươi cười đáp lại nàng. Bạch Kiếm Anh liền ngửa mặt nhìn lên trời xem mặt trời có mọc hướng tây không, a nàng quên mất lúc này là ban đêm -_-||

"Tỷ tỷ, Ngọc Lan chỉ muốn trò chuyện với tỷ thôi a~" Bạch Ngọc Lan mỉm cười nhìn Bạch Kiếm Anh giọng không thể ngọt hơn. Nếu không vì mẫu thân nàng ta khuyên bảo. Thì sao có chuyện nàng ta hạ mình trước một ngốc tử. Nhưng dù diễn thế nào đôi mắt vẫn chứa tia chán ghét mỗi khi nhìn Bạch Kiếm Anh. Đối với nàng ta Bạch Kiếm Anh chẳng qua chỉ là một ngốc tử, một kẻ thế thân sau này nàng nhất định phải trở thành hoàng hậu đến lúc đó sẽ hảo hảo dạy dỗ Bạch Kiếm Anh.

Bạch Kiếm Anh đột nhiên có cảm giác toàn thân đều nổi da gà a, tỷ tỷ? Nàng nhận không nổi. Còn cái giọng điệu đó nữa thật quá buồn nôn đi.

"Tỷ tỷ, tỷ thấy nhị vương gia thế nào?" Bạch Ngọc Lan rót trà cho Bạch Kiếm Anh. Làm một bộ dáng muội muội tốt cười nhẹ nói chuyện với nàng.

"Vô... Ta không biết" muốn nàng nhận xét về hắn chính là hai từ vô sỉ, có hôm nàng nhất định đến thăm phủ hắn sẵn lấy một ít đồ. Bạch Ngọc Lan này gọi nàng đến đây làm một bộ dáng tốt đẹp như vậy, lại đề cập đến Triệu Hàn Kỳ là muốn khuyên nàng gả cho hắn?

"Vậy sao" Bạch Ngọc Lan âm thầm suy nghĩ, nhất định phải tìm cách bắt Bạch Kiếm Anh tình nguyện gả đi nếu không hôm thành thân lại nháo loạn lên thì tướng phủ biết ăn nói làm sao chứ.

"A" Là tiếng hét của Bạch Ngọc Lan. Bạch Kiếm Anh cư nhiên làm đổ trà nóng lên tay nàng ta.

"Ta không cố ý" Nàng đây chính là cố tình nha, Bạch Kiếm Anh làm một bộ dáng hớt hãi lau tay cho Bạch Ngọc Lan. Tố Tâm thấy chủ tử bị thương cũng đi đến xem xét nhưng lại không ngờ Bạch Kiếm Anh trong lúc hốt hoảng quơ tay cầm lấy ấm trà làm đổ vào mặt nàng ta.

"Aaaa..." Lại một tiếng hét phát ra nghe vô cùng thảm thiết từ hậu viện làm kinh động phủ thừa tướng.

Mọi người trong phủ liền đưa Bạch Ngọc Lan và Tố Tâm đi gặp đại phu. Bạch Ngọc Lan dù sao cũng là bảo bối tâm cang của Lý Dao, xảy ra một chút chuyện liền náo loạn cả phủ thừa tướng.

Bạch Kiếm Anh nàng một thân bạch y lạnh lùng rời đi cũng không ai chú ý trên gương mặt ngốc nghếch lúc nãy là ánh mắt giảo hoạt cùng nụ cười lạnh đến tận xương tủy. Đây là bài học nhỏ cho nha hoàn đó, xem sao này dám đụng tới nàng. Bị nước trà làm bổng một xíu đương nhiên sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng ai biết được nàng có bỏ gì vào không chứ? Đó cũng chỉ là mới bắt đầu thôi. Hừ

------

Tại đại sảnh tướng phủ sáng hôm sau. Trong sảnh Bạch Thừa Ngôn sắc mặt âm trầm, Bạch Ngọc Lan gương mặt xinh đẹp vặn vẹo ngồi cạnh Lý Dao. Còn kẻ gây nên tội thì rất dửng dưng ngồi bắt chéo chân ăn bánh đậu đỏ.

"Anh nhi, tại sao con làm vậy chứ? Tố Tâm bây giờ..." Bạch Thừa Ngôn là người lên tiếng đầu tiên. Bạch Ngọc Lan được đại phu xem xét một chút không có gì nặng, chỉ bổng nhẹ sau vài ngày sẽ hết. Còn Tố Tâm thì ngược lại, khuôn mặt lúc đầu tuy nặng hơn Bạch Ngọc Lan nhưng cũng không có vấn đề gì, không hiểu sao khi thoa thuốc lại trở nên đau đớn cuối cùng lại để lại một vết sẹo lớn xấu xí bên má trái. Đại phu vẫn không tìm ra nguyên nhân.

"Ta chỉ là bất cẩn" độc nàng tự đặc chế người khác sao có thể phát hiện được, loại độc này không màu không mùi, cũng chỉ là một số thảo dược làm nên khi trúng phải thực chất không có gì đặc biệt còn rất tốt cho da nhưng khi kết hợp với một loại thuốc bất kì liền phát độc, vào tối qua Tố Tâm sau khi được đại phu xem xong liền thoa thuốc. Bạch Ngọc Lan xem như có chút may mắn đi nàng lại đem theo không đủ độc, cho nên dạy cho nô tì Tố Tâm kia một bài học trước. Còn về độc dược nàng làm sao biết được thì phải kể đến Nghĩa mẫu xinh đẹp của nàng trên giang hồ không ai không biết Mộ Nhược Liên, đệ nhất thần y, nàng đương nhiên cũng học được một chút bản lĩnh.

"Chỉ một đơn thuần bị nước trà đổ vào người tại sao lại như vậy chứ?" Bạch Ngọc Lan nhớ lại gương mặt Tố Tâm vẫn không khỏi khiếp sợ, dù sao Tố Tâm cũng là nô tì thân cận bên cạnh nàng ta bấy lâu nay, cư nhiên vì Bạch Kiếm Anh mà bị hủy dung.

"Bản tiểu thư làm sao biết được, ta đi dạo đây" Bạch Kiếm Anh lại khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan, chẳng lẽ nàng lại quay sang nói với nàng ta là ta bỏ độc đó a. Bạch Ngọc Lan này ngây thơ như vậy không phải phải nói là ngu ngốc.

Bạch Ngọc Lan đối với ánh mắt khinh thường của Bạch Kiếm Anh vẫn cố giữ bình tĩnh. Nhưng khăn tay lụa bên trong tay áo đã bị nắm sắp rách rồi, nàng ta là đang bị một ngốc tử khinh thường, đáng chết.

"Khoan đã, con ngồi xuống nói chuyện một lát" Bạch Thừa Ngôn lên tiếng, đối với chuyện Tố Tâm vẫn còn có nghi ngờ nhưng dù sao cũng chỉ là một nô tì nhỏ bé chuyện quan trọng trước mắt là ngày mốt chính là ngày diễn ra lễ thành thân. Lý Dao định để chuyện này cho Bạch Ngọc Lan giải quyết không ngờ lại xảy ra sự tình tối hôm qua.

"Anh nhi, nhị vương gia là một người rất tốt nha..." Lý Dao giọng dịu dàng định khuyên bảo nàng. Chưa nói hết câu liền bị giọng trong trẻo của nàng cắt ngang.

"Có liên quan ta sao" Hắn tốt thì mặc kệ hắn, nếu tốt như vậy thì đã không nhường cho nàng. Bạch Kiếm Anh trong tâm luôn tỏ ra khinh thường người đàn bà trước mặt. Muốn nói gì thì cứ nói thẳng vòng vo phiền phức.

"Cái này? Nhị vương gia là người được hoàng thượng trọng dụng, con gả cho ngài ấy nhất định không chịu khổ đâu giả lại trở thành vương phi cuộc sống sẽ tốt hơn trong tướng phủ này nhiều a" Lý Dao vẫn kiên nhẫn mà nói chuyện, con ngốc này sao lại thích trả treo với bà ta như vậy?

"Mối hôn sự tốt như vậy ta thân là ty tỷ nên nhường cho Ngọc Lan" Bạch Kiếm Anh khóe môi cong lên ánh mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Lan.

"Không được" Bạch Ngọc Lan lại là người phản ứng đầu tiên nàng làm sao có thể gả cho một người xấu xí như vậy, ở bên cạnh hắn nàng ta thật không biết khi nào mình sẽ chết. Bạch Kiếm Anh này có phải bị ngốc không vậy, muốn nhường Triệu Hàn Kỳ cho nàng ta không thèm. Bạch Ngọc Lan nàng ta chỉ muốn lấy một người.

"Vương gia tốt như vậy ta nên nhường cho ngươi tại sao không được?" Bạch Kiếm Anh biết mà vẫn cứ giả vờ.

"Con nói nhường là nhường sao, mọi chuyện đã quyết định làm sao có thể thay đổi được" Bạch Thừa Ngôn vẫn bình tĩnh nói chuyện. Bạch Kiếm Anh này hắn thật sự rất nghi ngờ, người hắn phái theo dõi cũng đột nhiên mất tích như chưa tồn tại trên thế gian này, ngay cả một cái xác cũng không tìm thấy. Rất có khả năng là Bạch Kiếm Anh không bị ngốc giả lại còn có võ công. Nhưng hắn quan sát nàng không có gì bất thường. Trừ khi Bạch Kiếm Anh diễn quá giỏi đến hắn cũng không nhận ra.

"Đúng đó Anh nhi, ở bên vương gia sẽ không thiếu thốn gì đâu" Lý Dao dịu dàng nắm tay Bạch Kiếm Anh.

"Vậy ở vương phủ có bánh đậu đỏ không?"

"đương nhiên có" Lý Dao lập tức trả lời

"Vậy ta gả" Bạch Kiếm Anh chắc chắn nói làm Bạch Thừa Ngôn cùng mẹ con Lý Dao không khỏi vui mừng. Chỉ mong đến ngày đại hôn ngốc tử này sẽ nhớ lời mà không nháo loạn.

Hạ Tuyết, Hạ Băng đứng hình toàn tập. Tiểu thư thông minh, xinh đẹp nhà họ lại vì một cái bánh đậu đỏ mà gả đi. Dù sao tiểu thư cũng là một thiếu cung chủ Ma cung nha sao lại vậy được chứ có phải quá mất mặt không. Chuyện này nếu nói cho phu thê Ma Tôn biết thì sẽ tức chết mất.

Truyện Chữ Hay