Nam tử cao ngạo tiêu sái bước vào. Một thân bạch y không nhiễm bụi trần tôn lên dáng vóc hoàn mĩ. Tóc hắn rất dài, đầu đội ngọc quan, ba ngàn sợi tóc tung bay theo gió. Trên người chứa đầy khí chất vương giả. Nhưng trên gương mặt tuấn mĩ lại là một chiếc mặt nạ bằng bạc, hoàn toàn không đoán được dung mạo của người này.
"Tham kiến nhị vương gia" Bạch Thừa Ngôn thấy người đến là ai liền quỳ xuống hành lễ. Mẹ con Lý Dao cùng hạ nhân trong đại sảnh thấy vậy cũng vội vàng hành lễ.
Lý Dao cùng Bạch Ngọc Lan đành bỏ qua truyện lần này vậy. Hắn chính là chiến thần hoàng thượng còn phải nể vài phần, không nên hành sự lỗ mảng trước mặt hắn.
Triệu Hàn Kỳ con ngươi đen láy di chuyển đến bộ dáng si ngốc Bạch Kiếm Anh, một lúc lâu vẫn không di chuyển.
Bạch Kiếm Anh cảm nhận được một cỗ khí lạnh lẽo theo phản xạ ngẩng mặt lên nhìn về phía nên phát ra hàn khí. Có phải tên nhị vương gia này phát hiện điều gì không? Hắn không mỏi mắt sao a. Tên vương gia này lại có khí thế áp người như vậy. Tâm tình nàng lúc này thật sự không ổn, lại có thể bị ánh mắt của hắn dọa cho sợ. Thật không có tiền đồ mà.
Hắn lúc này mới dời ánh mắt đi, hướng về phía ghế ngồi mà an tọa. Không để ý tới Bạch Kiếm Anh thất lễ nữa mà nhìn đám người thừa tướng quỳ dưới đất.
"Các người không đứng lên, vậy xem ra rất thích quỳ vậy thì ta không miễn cưỡng cứ tiếp tục" Triệu Hàn Kỳ cũng không buồn liếc mắt một cái, một bộ dáng lười biếng.
Bạch Kiếm Anh có chút hứng thú khóe môi nhếch lên, mở to mắt một chút xem kịch. Tên này cũng thật là biết chỉnh người a, hắn không cho miễn lễ bọn người Bạch Thừa Ngôn làm sao dám đứng lên. Nàng thật là sáng suốt khi không hành lễ nha. Nhưng cũng thật tội nghiệp Hạ Băng và Hạ Tuyết của nàng a.
Bạch Thừa Ngôn cả người bất giác hơi run lên, nhị vương gia này lại bắt bọn họ quỳ mà. Nhị vương gia này hắn cũng chỉ gặp được một lần trong yến tiệc, chỉ nghe những đại thần lớn tuổi nói chuyện với nhau là không nên đắc tội hắn, nếu không sẽ không giữ được mạng. Tốt nhất nếu yêu quý mạng sống thì không nên đến gần hắn. Đó cũng chính là lí do mà hắn không thể để Lan nhi gả cho nhị vương gia này. Nhưng tại sao hắn ta lại không xử tội Bạch Kiếm Anh thất lễ thì hắn lại không thể hiểu được.
"Vương gia đại giá quan lâm đến đây không biết là có chuyện gì?" Bạch Thừa Ngôn quỳ dưới đất lên tiếng.
"Bổn vương cũng không muốn quan tâm, nhưng thái hậu lại bảo ta đến đây lo chuyện đại hôn"
"Thái hậu muốn thay đổi ngày đại hôn thành ba ngày sau" Triệu Hàn Kỳ không nhanh không chậm nói ra.
Bạch Thừa Ngôn cùng mẹ con Lý Dao có chút kinh ngạc. Đột nhiên lại thay đổi như vậy, Bạch Kiếm Anh vẫn còn chưa đồng ý, bọn họ thì làm sao gả Bạch Ngọc Lan đi được.
"Ca ca à, người mà huynh lấy là ai vậy a~?" Bạch Kiếm Anh một bên nghịch tóc, ngây thơ nhìn Triệu Hàn Kỳ. Để xem Bạch Thừa Ngôn ngươi làm sao đây.
Bạch Thừa Ngôn nhìn Bạch Kiếm Anh. Bạch Kiếm Anh này hôm nay sao lại thân thiện trước mặt người lạ như vậy. Hôm đầu vừa gặp hắn liền kêu một tiếng lão già, còn trù ẻo hắn chết. Thật khác lạ...
"Nha đầu Ngươi tên gì?" Triệu Hàn Kỳ ánh mắt khác lạ nhìn Bạch Kiếm Anh. Nha đầu này lại giả vờ ngu ngốc, nhưng xem ra thực lực của nha đầu này cũng không tệ. Môi bạc khẽ nhếch lên một chút hứng thú.
"Bạch Kiếm Anh a, huynh tên gì?"
"Một chút nói với ngươi, ta muốn biết vương phu của ta là ai" hướng Bạch Thừa Ngôn nói. Nha đầu này họ Bạch chắc không phải con của đại phu nhân lúc trước đi...
"Là đại nữ nhi của hạ thần- Bạch Kiếm Anh" Bạch Thừa Ngôn
"Vậy ư, ta chẳng phải nghe nói là Bạch Ngọc Lan sao?" Triệu Hàn Kỳ tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Kiếm Anh. Thái độ khi Bạch Thừa Ngôn nhắc đến nha đầu này có... Chán ghét. Thì ra nha đầu này trong mắt Bạch Thừa Ngôn cũng chỉ là phế vật, thế thân. Thánh chỉ ban hôn cũng chỉ nói ban hôn cho nhị vương gia hắn cùng nữ nhi của Bạch Thừa Ngôn. Không ngờ hắn lại có đến hai nữ nhi.