Chương 73.: Nụ hôn thương nhớ
Ngôn Thần Ngạo nhìn thấy Lâm Di bao nhiêu thương nhớ ùa về, anh định chạy đến hỏi thăm cô vài câu.
Chân còn chưa bước được mấy bước đành phải khựng lại vì giọng nói quá đỗi thờ ơ và lạnh lùng của vợ.
“Nhẫn đó không cần trả đâu.” Ngôn Thần Ngạo nắm chặt tay lại để kìm nén cơn giận trong lòng, anh nhàn nhạt mở lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô gái đang ngồi trên giường, lòng thầm mong cô có thể quay đầu lại nhìn anh.
“Nhưng tôi không thích giữ lại kỷ vật có liên quan đến người cũ.”
Lâm Di lạnh giọng, đầu vẫn cúi xuống gấp nốt chiếc áo cuối cùng bỏ vào vali kéo lại, xong xuôi cô tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống cầm chắc nó trong tay.
Gương mặt cô thoáng buồn, càng nghĩ càng thấy xót xa, thôi thì giải quyết triệt để một lần cho xong! Lâm Di hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, cô đứng dậy quay đầu lại đi về phía anh.
"Trả anh.” Lời lẽ cục súc, thái độ lạnh nhạt vang lên, cô định bỏ chiếc nhẫn vào túi áo trước ngực anh.
Hành động của cô còn nằm trong suy nghĩ chưa kịp làm gì là cổ tay đã bị Ngôn Thần Ngạo nắm chặt, hung hăng kéo vào tường.
“Anh làm gì vậy bỏ tôi ra.”
Lâm Di bất lực trước hành động bất ngờ của anh, cô chỉ biết hét toáng lên để đáp trả.
Cô bị anh áp vào tường có đẩy hay vùng vẫy cỡ nào anh cũng không động đậy.
Lâm Di bất mãn, giọng cục súc:
“Anh muốn gì.” Ngước mắt lên định phân bua phải trái ai ngờ gặp ngay ánh mắt thâm tình ôn nhu mà Ngôn Thần Ngạo dành cho mình, trái tim Lâm Di bấn loạn bao nhiêu tức giận đều theo khoảnh khắc này tan biến hết.
Lâm Di như bị thôi miên trước đôi mắt đẹp đến mê mẩn của anh gần trong gang tấc, đôi mắt lưng tròng cô nhìn anh say sưa.
“Đồ đã tặng rồi thì anh sẽ không lấy lại, nếu em không cần có thể quăng đi.” Ngôn Thần Ngạo nói xong liền cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lâm Di bị ngũ quan như điêu khắc của Ngôn Thần Ngạo làm mê muội đơ người mất mấy giây, con mắt mở to đầy kinh ngạc, trong phút chốc quên mất mình và anh đã ly hôn.
Sau bao ngày không được gặp cô, anh mang theo nỗi nhớ thương gửi gắm hết vào nụ hôn này, Ngôn Thần Ngạo hôn vô cùng mãnh liệt môi lưỡi quấn lấy nhau không rời.
Ngay khi Lâm Di nhớ ra cả hai đã thành người dưng, muốn đẩy anh ra muốn chấm dứt cái tư thế ám muội xấu hổ này thì đã không còn kịp nữa, cô bất lực chịu trận, bị anh hôn đến mê muội đầu óc, cô vô thức quàng tay qua cổ anh, Ngôn Thần Ngạo trong lòng nở hoa, anh nhích chân xoay người một cái, nhẹ nhàng nhịp nhàng di chuyển về hướng cái giường, đụng thành giường ngã xuống.
Nụ hôn lại được tiếp tục, Ngôn Thần Ngạo không nhịn được đưa tay xuống phía dưới luồn qua chân váy của Lâm Di mơn ve đùi của cô, cho tới khi Lâm Di phát hiện nơi mật của mình bị đụng chạm cô mới tỉnh táo, biết mình đang sắp trải qua chuyện gì.
Ngôn Thần Ngạo bị vẻ đẹp thanh khiết nhẹ nhàng của vợ làm lơ đễnh, đầu óc chỉ nghĩ đến vấn đề tế nhị kia nên Lâm Di dễ dàng đẩy anh ra.
“Chát!” Lâm Di không kiêng nể gì vùng tay tát cho anh một cái cháy má.
Mặt Ngôn Thần Ngạo lập tức lệch sang một bên, cơn đau bất ngờ ở má làm anh tỉnh hẳn luôn, bàn tay ở phía dưới từ từ rút ra, anh nhìn cô vợ đang xù lông hung dữ mà lòng vui vẻ.
“Anh cút đi.” Lâm Di tức đỏ mặt.
“Lần sau em đừng có quàng tay qua cổ anh nhé, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được.” Ngôn Thần Ngạo vô tư lên giọng chọc quê Lâm Di làm vành tai cô đỏ au.
Cô chữa ngượng bằng cách vung gối đánh tới tấp vào người Ngôn Thần Ngạo vừa đánh vừa mắng chửi: “Anh cút cho khuất mắt tôi, tên lưu manh mặt dày!”
“Được rồi.
Anh xin lỗi được chưa.”
Ngôn Thần Ngạo chộp lấy cổ tay cô rồi bất ngờ cất giọng ngọt ngào.
“Anh đưa em về rồi một lát nữa anh đi Mỹ.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong không đợi Lâm Di đồng ý đã xách vali của cô đi thẳng ra cửa.
Lâm Di dù không muốn vẫn ngậm ngùi đi theo.
Trên đường trở về cả hai không nói với nhau câu nào, anh thì tập trung lái xe, cô thì nhìn thẫn thờ nhìn khung cảnh qua ô cửa.
Trước khi đi Mỹ anh căn dặn vệ sĩ của mình phải bảo vệ cô 24/24 không được lơ là.
Bệnh viện mà Trần Linh Linh đang điều trị là một bệnh viện chuyên khoa não tư nhân khá nổi tiếng ở New York, bác sĩ Max được anh thuê để toàn tâm toàn ý điều trị cho Trần Linh Linh, mỗi ngày nơi này có nhiều người ra vào, ngay cả bản thân ông cũng chẳng biết ai là đồng bọn của Trịnh Vỹ Tuấn.
Ngôn Thần Ngạo vừa xuất hiện đã đem tới niềm hy vọng lớn lao cho bác sĩ Max, hai người gặp nhau trước cửa, khi anh chuẩn bị đi vào trong phòng thì bắt gặp ánh mắt kì lạ của bác sĩ Max, nghi ngờ ông ấy có điều gì muốn nói với mình nên Ngôn Thần Ngạo chú ý đến từng nhất cử nhất động của ông.
Bước vào phòng thấy Trần Linh Linh đang ngủ say, anh vô tình nhìn ra phía ngoài thấy có vài người cứ đi qua đi lại trước cửa trông rất là kì cục, Ngôn Thần Ngạo bực tức đi thẳng ngoài đóng sầm cửa lại.
Lúc trở vào, vừa đặt mông xuống ghế bác sĩ Max cầm trên tay một lọ thuốc đưa ra trước mặt anh và nói rằng:
“Cậu nhìn xem, đây là loại thuốc mới giúp ích cho người bệnh trong việc phục hồi cơ, xương khớp.
Cậu xem thử đi.”
Ngôn Thần Ngạo cầm lấy lọ thuốc liền phát hiện phía dưới đáy lọ có dán một tờ giấy nhỏ được gấp lại nhiều lớp, anh liền lấy tờ giấy đó ra nắm chặt lại, làm xong anh tỏ ra bình thường như chẳng hề có chuyện gì.
Ngôn Thần Ngạo nhìn bác sĩ cất giọng bình thản:
“Thuốc tốt thì ông cứ việc sử dụng không cần hỏi ý tôi đâu.” Ngôn Thần Ngạo trao lại lọ thuốc trên tay mình cho ông.
Anh đứng lên đi loanh quanh khắp phòng, đôi tay tuỳ tiện bỏ vào túi quần tiện thể bỏ luôn mảnh giấy vào, lúc vô tình ngước mắt lên trần anh phát hiện chiếc camera quay lén được gắn trên chiếc quạt trần ở một vị trí mà không ai có thể để ý đến.
Gương mặt không biểu cảm của anh tiếp tục lơ đi chỗ khác.
Một lúc sau đó, Trần Linh Linh tỉnh lại, vừa nhìn thấy anh là tâm tình trở nên vui vẻ.
Cô ta không ngại nhào đến ôm anh vào lòng, cất giọng nũng nịu:
“Anh đến sao không đánh thức em.”
“Thấy em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức.
Anh đưa em đi tập vật lý trị liệu nhé.”
Nói xong là anh cúi người bế Trần Linh Linh đi vào nhà tắm, giúp cô ta làm vệ sinh xong lại bế nàng ra xe lăn, từ đầu tới cuối anh đều tỏ ra ôn nhu nhẫn nại nhưng trong lòng bắt đầu có suy nghĩ bài xích cùng chán ghét.
Tối đó đợi cho Trần Linh Linh ngủ say, Ngôn Thần Ngạo lấy cớ đi tắm rửa nhưng thật chất là để xem mảnh giấy bí ẩn mà bác sĩ đã đưa.
“Cậu cứu tôi với, con trai và cháu nội của tôi đang bị Trịnh Vỹ Tuấn bắt cóc, chúng đã uy hiếp tôi suốt 5 năm qua, Trần Linh Linh và Trịnh Vỹ Tuấn có quan hệ mờ ám, cô ta đã tỉnh lại từ hơn 4 tháng trước rồi, đoạn video do cô ta diễn trò, cô ta đã đi lại được rồi.
Xin cậu cứu lấy cháu và con trai tôi.”
Ngôn Thần Ngạo đọc xong xé tờ giấy thành mảnh vụn bỏ vào bồn cầu phi tang.
“Trần Linh Linh, tôi khẳng định cô không phải là con gái của Dì Ngọc.
Dám giả mạo thân phận lừa gạt tôi suốt 20 năm qua, quả báo của cô sắp đến rồi.” Ngôn Thần Ngạo biểu cảm lạnh băng nói ra tiếng lòng trong cơn phẫn nộ tột cùng.
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo gương mặt anh đã trở lại bình thường như chưa từng biết chuyện gì.
Sợi dây chuyền mà năm xưa anh đã tặng cho dì Ngọc để làm tin sao lại ở trong tay của Trần Linh Linh đó chính là một ẩn số mà anh không sao hiểu nổi.
Thành phố S.
Vào ban đêm, ngôi biệt thự cổ xưa với lối kiến trúc kiểu Pháp đẹp lung linh huyền diệu, hai cô gái ngồi trên sofa cười đùa vui vẻ, người giúp việc về hết, hai người lớn tuổi thì lại quấn quýt dưới bếp làm thức ăn nhẹ, ngoài phòng khách hai cô gái thoải mái nói chuyện hơn, Lâm Di suy nghĩ một lúc mạo muội hỏi Uyển Nhu một câu:
“Em biết Mai Oanh không?”
Uyển Nhu sững sờ, cả nhà cô ít khi nhắc đến cái tên này vì nó là điều cấm kị, cô nàng nhìn chị dâu cau mày, sau đó bình thản đáp:
“Ý chị nói em gái của Trịnh Vỹ Tuấn hả.”
Lâm Di khẽ gật đầu xác nhận, cô nói thêm:
“Em nghĩ cô ta tự tử thật không?” Lâm Di suy nghĩ kĩ càng cũng chẳng thể hiểu nổi một cô gái 18 tuổi, tuổi xuân phơi phới như vậy tại sao lại nghĩ quẩn thế chứ, không yêu người này thì còn người khác mình đẹp mình xinh mình giỏi giang thiếu gì người tử tế để theo đuổi, Lâm Di không tin những bế tắc đau khổ trong lòng của Mai Oanh đủ sức hạ gục ý chí và nhiệt huyết trong người cô gái trẻ, nhất định là có nguyên do khác mà chỉ có người chết mới biết được thôi.
Uyển Nhu đăm chiêu một lúc sau đó thở dài xót xa, cô trầm giọng:
“Mai Oanh là cô gái tốt ở trong trường cô ấy hay giúp đỡ bạn học có hoàn cảnh kém hơn mình nên rất được lòng các bạn, các bật phụ huynh cũng đều yêu mến cô ấy.
Em cũng không tin vì anh hai mà cô ấy tự tử.”
Sau câu nói của Uyển Nhu Lâm Di nhớ lại lời của mẹ chồng từng nói, cô nhìn Uyển Nhu nghi hoặc:
“Chị nghe mẹ từng nói trước khi mất Mai Oanh bị bắt nạt bị bạn bè cô lập.”
Uyển Nhu liền bát bỏ những lời đồn đại này, cô nói:
“Mai Oanh học chung trường với Linh Linh, cô ta là hoa khôi cô ấy cũng là á khôi, trong trường chia làm 2 phe một ủng hộ Trần Linh Linh một ủng hộ Trịnh Mai Oanh.
Nếu bị bắt nạt, cô lập thì chỉ có những người phe của Trần Linh Linh thôi, còn bạn bè của Mai Oanh vẫn ở cạnh cô ấy dù họ không có tiếng nói hay địa vị cao ở trong trường nhưng vẫn ủng hộ hết mình, không thể nào có chuyện cô lập khiến Mai Oanh nghĩ quẩn được.”
Sau câu nói chi tiết của Uyển Nhu, Lâm Di bất giác sởn gai ốc, rùng mình một cái, gương mặt cô tái đi trông thấy, cô nhìn em chồng, cất giọng:
“Vậy em có biết vụ án năm đó do ai thụ lý điều tra không?” Lâm Di cảm thấy cái chết của Mai Oanh không chỉ đơn giản là tự sát mà còn rùng rợn hơn thế rất nhiều.
“Do cục trưởng cục hình sự đích thân xuống tận hiện trường điều tra, ông ta lúc đó cũng 45 tuổi rồi, con trai của ông ta là Cao Bá Thắng hiện đang giữ chức chủ tịch tập đoàn Cao thị, ông ta tên là Cao Tĩnh đã về hưu nhưng lâu lâu vẫn chỉ định điều tra nhiều vụ án lớn xuyên quốc gia.” Uyển Nhu uống vội một ngụm nước rồi hắng giọng nói tiếp:
“Vụ án năm đó ông ta đứng trước truyền thông kết luận Mai Oanh tự sát, với lại lúc tìm thấy Mai Oanh tử thi cô ấy đã bị phân hủy hết, bộ xương treo lủng lẳng trong phòng tắm của một căn nhà hoang, không tìm thấy vết tích để kết luận vụ án hình sự.
Từ lúc tìm thấy Mai Oanh cho tới lúc Cao Tĩnh kết án chỉ đúng một tuần.
Do ông ta là người được tín nhiệm cao nên là không ai có ý kiến gì, với lại bức thư tuyệt mệnh được Trịnh Vỹ Tuấn xác nhận đúng là nét chữ của em mình.
Sao đó thì chị cũng biết rồi Trịnh Vỹ Tuấn và anh hai em không còn nói chuyện bình thường như trước nữa.”
Lâm Di chăm chú nghe Uyển Nhu nói không sót một chữ nào, khi em chồng im bặt mà chị dâu còn thất thần nghĩ đến mấy tình tiết lý kì như phim mà cô em mới kể.
“Chị làm gì mà da gà da vịt nổi lên hết trơn vậy?” Uyển Nhu cau mày, cất giọng tò mò, cô nhìn Lâm Di bằng biểu cảm hoang mang cực độ.
“Chị có cảm giác chuyện này không đơn giản.” Lâm Di nhăn mặt cau mày đăm chiêu như bà cụ non.
Uyển Nhu thấy chị suy nghĩ mấy chuyện không đâu, cô thở dài khuyên nhủ:
"Chị lo chuyện bao đồng quá rồi đấy, để đầu óc mà tìm cách đối phó với Trần Linh Linh kìa, cô ta sắp về rồi đấy.”.