"Phải nói bắt đầu từ đâu đây......" Tư Đồ Viêm nắm tay Lâm Khả Tâm, thái độ khác lạ trở nên rất ôn nhu, kia ngữ khí giống như âu yếm tiểu nữ nhân trước khi ngủ.
"Đúng rồi, lúc trước mỗi lần em hỏi về người nhà của anh, anh đều tức giận, có lẽ em vẫn muốn biết người nhà của anh thế nào đúng không?" Tư Đồ Viêm nhìn xuống, bắt đầu nghĩ đến những chuyện anh không muốn nhớ lại
"Mẹ của anh giống những người mẹ khác, là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng ba anh không giống những người ba khác"
"Từ lúc anh nhận biết, người đàn ông đó không bao giờ về nhà nhiều, cho dù có về thì không đối xử lạnh lùng với mẹ anh cũng hạ cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ anh, nên anh hy vọng ông ta đừng về nữa, nhưng khi ông ta không về thì mẹ anh lại lén khóc, anh nghĩ người đàn ông kia chẳng những gây tổn thương cho mẹ mà tại sao bà vẫn yêu ông ta?"
"Anh hỏi mẹ, tại sao nhớ ba lại không gọi ông ta trở về? Mà mẹ anh chỉ nói tâm ông ta không còn ở đây nữa, trở về cũng vô dụng thôi, vì thế anh lại hỏi mẹ, tâm của ba đi nơi nào? Mẹ anh chỉ khóc không trả lời, sau đó anh nghe người hầu
trong nhà nói ba bên ngoài có người phụ nữ khác, còn có đứa con, nghe nói ba thích người đàn bà đó rất nhiều, đối với mẹ con họ thật tốt, nên ruốt cuộc anh cũng biết tâm của ba anh đi nơi nào."
"Sau khi ba anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm một thời gian thì ông ta qua đời, mẹ anh vì tâm tình uất ức, hơn nữa sức khoẻ không tốt, không lâu sau cũng mất đi."
"Tuy rằng anh không muốn thừa nhận ông ấy là ba ruột nhưng những gì ông ta gây ra không thể làm anh không ảnh hưởng, như tính cách máu lạnh vô tình, như anh không hề tin tưởng hôn nhân, như anh..... không biết thế nào là yêu một người."
"Anh hận người đàn ông kia, hận ông ta vô tình như thế, hận ông ta gây cho anh một thời thơ ấu u ám, hận ông ta gây thương tổn cho mẹ anh, anh thậm chí hận chính mình vì sao là con của ông ta? Nên sau khi mẹ anh chết, vì chôn sâu giấu kĩ đoạn kí ức này, mà cũng vì trả thù ông ta anh sửa họ mình theo mẹ là họ Tư Đồ.."
"Anh vốn nghĩ chuyện này cứ vậy mà qua đi, thẳng cho đến khi anh gặp em"
"Cùng lúc phát sinh quan hệ với em, anh kêu Đại Vĩ đi tra tư liệu của em, nhìn thấy mẹ em là vợ thứ của ba Hách Sa Sa, mà em lại thổ lộ cùng vị hôn thê của Hách Sa Sa, anh nghĩ em cướp đi Cố Thiếu Kiệt, vì thế anh không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Hách Sa Sa khóc lóc, khuôn mặt kia biến thành khuôn mặt đau khổ của mẹ anh......"
"Trong nháy mắt, anh quyết định ngăn cản chuyện đó phát sinh, nên anh tính ra kế hoạch ác độc này, dùng sức mạnh bách em ký vào khế ước"
"hiện tại ngẫm lại, có lẽ anh làm vậy không chỉ là muốn bảo vệ Hách Sa Sa, mà còn muốn trút giận sự oán hận của mình với người đàn bà tiểu tam năm đó lên người em?"
"Anh vốn nghĩ em là người tham tài lại thấp hèn nên bắt đầu kế hoạch cùng em ở một năm, rồi một ngày anh sẽ ghê tởm, nhưng sau khi ở cùng em anh mới biết anh trách làm em, em là người ôn nhu, thiện lương, cố chấp, ngọt ngào, một tay làm đồ ăn ngon, sẽ vì phim truyền hình mà khóc xướt mướt, đáng yêu nhất là chẳng sợ anh hiểu lầm em, bắt nạt em, em vẫn sẽ tự mình kiếm tiền mua quà tặng cho anh, yên lặng trả giá nhiều đến vậy......"
Nghĩ đến mỗi một tối cùng Lâm Khả Tâm, ánh mắt của Tư Đồ Viêm loé lên niềm vui.
"Cho nên không biết từ lúc nào, anh đã có thói quen ở cùng em, bắt đầu chờ mong em làm bếp, bắt đầu tham luyến mỗi ngày mặc kệ nhiều việc, luôn luôn có cảm giác một người đang chờ chính mình về...... Thậm chí anh nghĩ rằng em có phải lễ vật trời ban tặng cho anh hay không?"
Đúng vậy, Khả Tâm có thật nhiều cái tốt đẹp, vì sao trước kia chính mình không phát hiện ra? Hay là, chính anh không muốn thừa nhận thôi? Mà hiện tại, Tư Đồ Viêm không muốn tiếp tục lừa bản thân nữa
"Có lẽ, chính là tại đây chút bất tri bất giác, anh bắt đầu thích em, cho nên anh sẽ không vui nếu em không thừa nhận quan hệ của tụi mình, sẽ đè nén lợi hại khi thấy em nói chuyện cùng Cố Thiếu Kiệt, bởi vì không quen nhìn Tần Hiểu Linh khi dễ mà đứng ra che chở cho em."
"Nhớ rõ lúc em tự chính miệng nói ra em yêu anh, tuy rằng anh đã sớm biết nhưng anh cũng thật rất vui sướng và kích động, bất quá cũng có sợ hãi và chán ghét."
Thở dài, ngữ khí của Tư Đồ Viêm trở nên trầm trọng " Đúng, anh không muốn thừa nhận anh yêu em. Anh đã từng thề, anh tuyệt đối sẽ không hoa tâm giống người đàn ông kia, anh nghĩ cả đời anh chỉ yêu một mình Hách Sa Sa, nhưng khi anh phát hiện anh có tình cảm với em, điều đầu tiên anh nghĩ sao anh có thể dễ dàng thay đổi vậy, anh và người đàn ông kia khác gì nhau?"
"Anh vì hận người đàn ông kia, chỉ cần tưởng tượng đến ông ta, tâm lý anh thật sâu chán ghét, nên vì quá sợ hãi anh sẽ giống ông ta nên anh phủ nhận chuyện anh yêu em. "
"Anh nói với chính mình tuyệt đối không được yêu em, để làm cho chính mình tin điều đó anh bắt đầu kế hoạch trả thù."