" Anh muốn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm cắn răng, cố gắng hồi đáp.
Như là trách Lâm Khả Tâm không hiểu chuyện, Tư Đồ Viêm không vui nói: " Còn không mau đem ly nước lại đây?"
"Tôi đã biết......" Giống như một người máy, Lâm Khả Tâm cứng ngắc đi ra khỏi phòng, sau đó đem ly nước tới
"Nước đến rồi"
Tư Đồ Viêm không nhìn Lâm Khả Tâm, mà chỉ hỏi Tần Hiểu Linh đang nằm trong lòng ngực: " Có muốn anh đút em uống?"
"Muốn." Tần Hiểu Linh nét mặt vui cười như hoa hồi đáp
Tư Đồ Viêm lấy ly nước trong tay Lâm Khả Tâm, thoáng nhấp một ngụm, sau đó đút vào miệng Tần Hiểu Linh
Buông ra, Tư Đồ Viêm nhếch miệng hỏi " uống được không?"
"Uống được, Tư Đồ Viêm em còn muốn......" Hai gò má ửng hồng của Tần Hiểu Linh, thản nhiên nói
Nhìn thấy vậy, Tư Đồ Viêm dùng hết nước đút cho Tần Hiểu Linh uống, mà Lâm Khả Tâm cảm thấy như anh không phải đang uống nước, mà đang rút hết sinh lực của cô, bằng không vì sao cô lại nhũn ra, giống như là ngày tận thế vậy?
Đêm đó, Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh ngủ trên giường, mà Lâm Khả Tâm không thể ngủ ở sofa vì Tư Đồ Viêm yêu cầu cô ngủ dưới đất, hơn nữa mặt còn phải hướng tới người bọn họ trên giường.
Bởi vậy, trước khi ngủ, Lâm Khả Tâm liếc nhìn một cái, chính là thấy Tư Đồ Viêm ôm lấy Tần Hiểu Linh, mà nụ cười trên mặt Tần Hiểu Linh thật chói mắt, như đang cười nhạo cô thật đáng thương, mà cảnh nnày trở thành ác mộng của cô, cả đêm không tiêu tan, cô nghĩ muốn có lẽ đây là mục đích của Tư Đồ Viêm, ngay cả nằm mơ cũng không để cô yên ổn.
Buổi sáng hôm sau, Lâm Khả Tâm đau đớn gay gắt tỉnh lại, cô theo bản năng ôm bụng, mở mắt ra, đã thấy Tần Hiểu Linh ở nơi đó nhìn cô, ánh mắt của cô ta kiêu căng như cô ta là chủ của ngôi nhà này, mà Lâm Khả Tâm không bằng một con chó lưu lạc.
"Ai nha, tôi không để ý cô nằm trên mặt đất, không nghĩ tới tôi đá trúng bụng cô
, đúng, không, khởi, a~~"
Tần Hiểu Linh cố ý kéo dài từng chữ, kia ngữ khí không hề có thành ý mà còn mang theo chút hả hê
Tuy rằng Lâm Khả Tâm biết là Tần Hiểu Linh cố ý nhưng hiện tại cô dã quá mệt mỏi, đã không còn tâm trạng so đo cùng cô ta, dù sao Tư Đồ Viêm cũng bên phe Tần Hiểu Linh, cô còn có thể dựa vào ai?
Mang theo nụ cười khổ, Lâm Khả Tâm chống sàn nhà, cố sức đứng dậy, nhưng cô vừa mới đứng được một nửa, liền thấy trước mặt một khoảng màu đỏ, sau đó cơn đau đớn lần nữa từ bụng truyền đến mà cô đã ngã xuống mặt đất.
"Nha, xem ra tôi thật không cẩn thận, cư nhiên lại một lần nữa đá cô, đau lắm phải không......"
Lâm Khả Tâm vốn định nói Tần Hiểu Linh không cần 「 mèo khóc chuột giả từ bi
」, thì Tần Hiểu Linh đã bổ sung nói: " Tôi vừa mua giầy mới nha, liền ô uế như vậy, tâm thật đau đi...... Lâm Khả Tâm, còn không mau lau khô cho tôi?"
Nói xong Lâm Khả Tâm giơ giày trước mặt Lâm Khả Tâm, nhìn thấy đôi giày trước mặt, Lâm Khả Tâm cảm thấy chính mình đã quá bị sỉ nhục, cô không nhịn được liền đứng dậy, ánh mắt sinh khí nhìn Tần Hiểu Linh
"Ai, Lâm Khả Tâm, cô nổi giận đùng đùng nhìn tôi là có ý gì? Muốn tạo phản sao?"
Tần Hiểu Linh hướng mắt về một bên, khinh thường nhìn Lâm Khả Tâm. "Giải thích cho tôi." Lâm Khả Tâm thật sự nói
Như là nghe đượcmột chuyện cười cực kì tiếu lâm, Tần Hiểu Linh đề cao âm thanh độ: " Giải thích? A, Lâm Khả Tâm cô đang nói điều vớ vẩn gì vậy? Tôi làm sai cái gì mà phải giải thích cùng cô?"
"Cô vừa rồi đạp tôi cái, còn sỉ nhục nhân cách của tôi, vì vậy cô phải giải thích." Lâm Khả Tâm kiên quyết nói
Tần Hiểu Linh dùng ngón trỏ đẩy vai Lâm Khả Tâm " Lâm Khả Tâm, cô có lầm hay không, tôi đã nói là tôi 「 không cẩn thận 」, huống chi cho cô lau giày thì cái gì mà gọi là sỉ nhục nhân cách của cô? Cô vốn không phải ngang nhau cùng người hầu sao? Cho cô làm chút việc, cô không vui?"
Lâm Khả Tâm không thể không thừa nhận trong nhà này, cô và người hầu chẳng có gì khác nhau nhưng cho dù là vậy thì cũng không tới phiên Tần Hiểu Linh sai sử cô
"Giải thích cho tôi" Lâm Khả Tâm lười phải cải cọ cùng Tần Hiểu Linh, mà nói thẳng ra yêu cầu của mình.
Thấy Lâm Khả Tâm chấp nhất như vậy, Tần Hiểu Linh không khỏi có điểm sợ nhưng tự tôn lại không cho phép cúi đầu: "Mặc kệ cô, tôi muốn đi tìm Tư Đồ Ca."
Tần Hiểu Linh nói xong định rời đi nhưn bị Lâm Khả Tâm túm lại.
" Lâm Khả Tâm cô làm gì? Không cần đụng vào quần áo của tôi, có rách cô sẽ không bồi thường nổi đâu."
Tần Hiểu Linh vặn vẹo thân thể, nhưng Lâm Khả Tâm thế nào cũng không buông tay.
"Tôi muốn cô phải giải thích" Những gì cố nén lại trong mấy ngày nay, thì lúc này Lâm Khả Tâm liền bộc phát ra hết, trong đầu cô trống rỗng, chỉ có một âm thanh nói cho cô: cô muốn một lời giải thích, bằng không cô thật sự sắp nổ tung mất.
Ngay tại lúc sau, phòng ngủ mở cửa.