Lâm Khả Tâm chỉ biết là Cố Ca Ca thích Sa Sa, không nghĩ tới ngay cả Tư Đồ Viêm cũng thích Hách Sa Sa, vì cái gì cô thích ai cũng chỉ là một kết quả như vậy?
Nhìn một hồi lâu, nước mắt cũng theo hốc mắt tràn ra......chỉ cần nghĩ Tư Đồ
Viêm anh thích Hách Sa Sa, lòng cô thật đau, đau như muốn liệt phế.
Ở trong yên lặng tự khóc thầm, khóc thật lâu thật lâu.......
Buổi sáng hôm sau, lúc Tư Đồ Viêm tỉnh lại đã không thấy Lâm Khả Tâm ở bên cạnh.
Nhưng anh cũng không có để ý, anh mặc quần áo vào đi ra phòng khách, quả nhiên liền thấy cô ôm Tiểu Bối, ngơ ngác ngồi trên sofa.
"Như thế nào thức dậy sớm vậy?" Tư Đồ Viêm một bên cúi đầu chỉnh cà-vạt, một bên thuận miệng hỏi.
Mà Lâm Khả Tâm vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước, mặt không chút biểu
tình.
"Em có vấn đề muốn hỏi anh" "Vấn đề?"
Ý thức được ngữ khí không đúng của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm ngẩng đầu, nhìn về phía cô, vẻ mặt bình thường ôn hoà, hoạt bát thì giờ phút này trầm trọng không thể hơn.
Tuy rằng không biết Lâm Khả Tâm muốn hỏi gì nhưng anh cũng đoán được sẽ là vấn đề không thoải mái, vì thế anh cự tuyệt nói: " Hôm nay tôi có việc bận, có gì để tôi về nói sau."
Nói xong, anh định rời đi nhưng Lâm Khả Tâm liền gọi anh lại: " Chờ một chút"
Tư Đồ Viêm vẫn là không quay đầu, dùng mõm không kiên nhẫn nói: " Tôi đã nói có chuyện gì đợi tôi về nói sau."
Chính là Lâm Khả Tâm không muốn lại bị lừa nữa, cô buông Tiểu Bối sau đó đứng dậy chạy đến trước mặt anh, chặn đường lại.
Thấy cảnh này, Tư Đồ Viêm nhíu mày: " Lâm Khả Tâm, cô điếc hay là choáng váng? Sáng sớm không có gây sự với tôi không vui sao?"
"Em chỉ có vấn đề." Vì khóc hơn nửa buổi tối, nên nhìn cô có chút tiều tuỵ, vì vậy Tư Đồ Viêm không có rời đi mà chỉ đứng tại chỗ, trầm mặc chờ cô hỏi.
Lâm Khả Tâm hít sâu một hơi, rồi hỏi: " Người anh yêu có phải Hách Sa Sa?"
Một giây trước, biểu tình của Tư Đồ Viêm là không kiên nhẫn, thì một giây sau, vẻ mặt biến thành khiếp sợ, đúng vậy, Lâm Khả Tâm đã đoán đúng, anh quả thật thích Hách Sa Sa.
Cô thế nào lại biết chuyện này? Cái này trừ bỏ anh, sẽ không có ai biết mới đúng
......Chẳng lẽ vì tối hôm qua uống say nên nói sảng?
Tuy rằng trong lòng có lắm khiếp sợ nhưng anh bình phục tâm tình, ra vẻ không
sao cả nói: " Thực buồn cười, Lâm Khả Tâm, tôi không hiểu cô nói gì."
Mặc dù ngữ khí rất bình tĩnh nhưng nhìn biểu tình của anh Lâm Khả Tâm đoán không sai, mà kia đã cho cô đáp án: " Anh không phủ nhận."
Mang theo mất mác, Lâm Khả Tâm nhẹ giọng nói lại làm cho Tư Đồ Viêm thêm bất an.
"Tuỳ cô nghĩ sao cũng được, tôi muốn đi làm, đừng cản đường."
Tư Đồ Viêm lấy tay đẩy Lâm Khả Tâm ra, sau đó tiếp tục bước đi nhưng anh vừa đi được bước trên lưng liền có một lực ôm lấy là —— Lâm Khả Tâm ôm anh từ đằng sau.
"Vấn đề tôi đã trả lời xong rồi, cô lại làm gì đây?" Khẩu khí của Tư Đồ Viêm thập phần không tốt nhưng anh cũng không tiếp tục bước đi
"Em còn một vấn đề cuối cùng nữa, hỏi xong, em sẽ không còn quấy rầy anh." Lâm Khả Tâm gắt gao ôm anh từ phía sau, cứ như cô sợ buông ra anh sẽ rời cô đi mãi mãi.
"Nói."
Ngữ khí của Tư Đồ Viêm lạnh như băng làm cho Lâm Khả Tâm thất vọng đau khổ nhưng cô vẫn cố gắng lấy hi vọng cuối cùng: " Viêm, có bao giờ anh thích em dù chỉ là một chút không?"
Không gian trầm mặc, xấu hổ bao trùm lên căn nhà, cả thế giới như cũng yên lặng theo, thậm chí Lâm Khả Tâm có thể nghe cả hơi thở của anh.
Qua một lút sau, Tư Đồ Viêm mở miệng: " Nhàm chán."
Nói xong, Tư Đồ Viêm đẩy tay Lâm Khả Tâm ra, sau đó không quay đầu lại liền ra cửa, trong nhà chỉ còn lại Lâm Khả Tâm trố mắt đứng tại chỗ.
Khoảng khắc cửa đóng lại, cô còn tưởng như tim đã nổ mạnh, lòng của cô như bị xé ra làm mảnh lớn, thật vắng vẻ, khó chịu không thôi.
Cô vốn định nếu anh trả lời có kia cô sẽ không để ý những chuyện trước đây mà tiếp tục làm vợ của anh, hi vọng mỗi ngày sẽ tốt hơn, nhưng nếu anh đã nói không, kia cô liền cầu anh buông tha cô, đừng để cô càng thêm lún sâu.
Nhưng đáp án kia coi như là gì? Nhàm chán? Này tính là gì đây? Rốt cuộc anh có thích hay không? Vì sao trái tim của anh không ai bắt được?
Bất quá, cô khẳng định được một điều tuyệt đối chính là anh thích Hách Sa Sa.