Cái bóng “cá đuối” sót lại kích phát “Thấy rõ”, ánh sáng màu bạc gần như biến mống mắt nhạt màu của y thành trong suốt.
Trong tầm nhìn của "Thấy rõ", vòng ánh sáng vô hình lờ mờ hiện ra một góc trong sương mù, lơ lửng trên không, cách mặt đất mười mấy mét. Gabriel không nhìn thấy được bao nhiêu, thiên phú thần thánh tới từ gia tộc Nosfera lại chẳng có tác dụng mấy, ngắm quỹ đạo còn phải tạm bợ.
“Vút”, dây cung bật nhẹ, la bàn chính giữa.
Chiếc la bàn ấy dừng giữa không trung, vòng sáng rực lên, cuối cùng lộ ra hình dạng trong mắt mọi người. Nó chỉ to hơn cái la bàn cỡ bàn tay một vòng, hoàn toàn không phải là cánh cửa ẩn hình cỡ lớn, lái xe có thể đâm vào trong mắt các mồi lửa.
Cả vùng sương mù khi nãy, tầm nhìn không tới 2 mét, Quạ Đen chỉ có thể chỉ phương hướng đại khái, nếu có ai muốn rờ rẫm thử vận may thì 90% là đoán không trúng.
“Bi thương” ngã dưới đất, vẻ mặt nhất thời có chút phức tạp.
Ngay sau đó, la bàn hóa vào trong vầng sáng, vòng sáng to cỡ lòng bàn tay biến thành một cánh cửa nhỏ cao không tới 1 mét 6, rộng hơn 30 cm, có một chùm tia sáng rũ dưới cánh cửa, dừng ngay trước mặt bà Honey. Ký hiệu “mật mã” trên mặt được vẽ bằng máu của bà, đội trưởng Honey còn đang thừ ra nhìn tay mình giờ mới bừng tình, bắt lấy chùm sáng đó.
Chùm sáng rơi xuống đất, hóa thành bậc thang hẹp rộng chừng hơn 30 cm.
“Đi lên, nhanh chân vào!” Honey liếc nhìn quanh, biết ngọn lửa to khi nãy cũng chỉ có thể ép lui sương mù trong khoảnh khắc, cụ vội thu lại cảm xúc, “Liszt, cậu dẫn đứa nhỏ đi trước!”
May mà ở đây không có ai sợ độ cao, cả hàng người chật vật giẫm lên bậc thang miễn cưỡng có thể đặt chân, chạy như bay.
Đến phút cuối, Gabriel mới cử động. Y trả trường cung lại cho đội trưởng Honey giờ đang đoạn hậu rồi đi tới bên cạnh Quạ Đen.
Rõ ràng động tác của y không hề chậm, nhưng không biết có phải vì tứ chi không theo cùng tiết tấu hay không mà cứ có cảm giác như ngập ngừng. Y dừng lại, không nói gì với Quạ Đen mà cúi người cầm lấy mắt cá chân hắn như tìm cớ.
Quạ Đen cúi xuống nhìn thoáng qua, phát hiện tư thế cổ chân không đúng lắm mới biết là lúc nhảy xe đã bị trật khớp: “Mới nãy tôi cứ bảo sao quai quái, không dùng sức được, hóa ra là trục trặc chỗ này.”
Dù sao hiệu quả phong bế của thuốc bôi vạn năng hãy còn đó, hắn cũng không đau. Giơ tay ấn thử mấy cái, Quạ Đen vỗ Gabriel, tỏ ý để y buông tay, sau đấy tự mình giữ lấy bẻ lại, thành thạo chỉnh lại vị trí khớp xương.
Chỉ mong không bị nứt xương, cơ mà giờ hắn cũng chẳng cảm giác được.
“Một trăm mẹo tuyệt diệu khi lưu lạc chân trời, hôm nào dạy cho anh.” Quạ Đen chớp mắt với Gabriel, lúc này y còn đang chăm chú nhìn hắn, không rõ là có ý gì, hắn vươn tay ra chẳng chút khách sáo, “Đỡ tôi một cái.”
Gabriel đưa tay sang, tay phải Quạ Đen còn cầm Đồng Hồ Chân Thật, hắn vốn định chống tay trái lên tay đối phương thì trông thấy kẽ ngón tay, lòng bàn tay mình dính vết máu khô thì lại rụt về, chuẩn bị đổi qua bàn tay sạch sẽ.
Đúng ngay lúc này, bờ vai bị người ta sán tới chạm vào, xúc giác và cảm giác của cơ thể của Quạ Đen hơi nhiễu loạn vì sử dụng thuốc dán vô tội vạ, lúc phản ứng lại thì Gabriel đã bế hắn lên.
Quạ Đen: “...”
Không mà lần này hắn có vờ ngất đâu, tự dưng có hiếu thế là sao vậy nè!
Hắn hệt như con mèo đang cuộn tròn yên lành thì tự dưng bị người ta nắm chân trước nhấc lên, thân thể bị kéo dài gần cả thước, cả người đều là vẻ bối rối, biến dạng như sợi mì.
Mà ngay lúc này, đội trưởng Honey đã nhìn sang, trịnh trọng gật đầu với hắn.
Quạ Đen: “...”
Để không làm hỏng bầu không khí, hắn chỉ còn cách nuốt lại lời kháng nghị, trở lại là vẻ bình tĩnh như thầy đồng: “Chúc mừng bà, “Vu Sư”.”
Tất cả mọi người đều đã chui vào cánh cửa nhỏ hẹp lơ lửng trên không rồi, Honey mới kéo chùm sáng đó, bậc thang biến trở lại thành chùm sáng quấn vào cổ tay bà, bỗng chốc kéo bà cụ lên.
Bóng dáng của Honey biến mất, la bàn lơ lửng, vầng sáng cũng chẳng thấy đâu nữa.Mũi tên ánh sáng không còn mục tiêu nữa, chúng băn khoăn trong chốc lát rồi lại hóa thành điểm sáng. Lát sau, sương mù dày đặc lắng đọng lại, tòa nhà thi công dang dở hung hiểm khôi phục lại vẻ tĩnh mịch, đợi cắn nuốt đợt con mồi không biết sống chết tiếp theo.
“Đội trưởng, đồng nghiệp Tổng cục An ninh gọi tới, mới nãy hàng lậu HR-296, R-055 khởi động trong thời gian ngắn, thời gian khởi động lần lượt là 5 phút 29 giây, 5 phút 24 giây, sau đó thì về vị trí cũ.”
Bên ngoài tòa nhà thi công dang dở, số 36 để điện thoại xuống, báo cáo với đội trưởng của bọn họ xong thì trong lòng lại thì thầm: “Đi vào thật rồi…”
Cậu nhớ tới sát thủ thần bí lướt qua vai mình lúc ở dưới thành phố ngầm, tiếp lời mình, còn nhét cho mình mảnh giấy… Số 36 không khỏi rùng mình.
“Quả nhiên là tên điên, sát thủ liên hoàn đều là kẻ thần kinh.”
Hàng lậu chia thành 4 cấp “HR, R, N, SS”, mức độ nguy hiểm cũng theo đó giảm xuống. Tiếp xúc hàng lậu cấp R trở lên có thể mang tới thương hại chí mạng cho ma cà rồng, vậy nên nếu không có tình huống đặc biệt, thường thì sẽ không thể mang ra khỏi Tổng cục An ninh, chỉ có thể kiểm soát từ xa bằng các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt.
“Do hàng lậu HR-296 có tính ô nhiễm đặc thù, sẽ ảnh hưởng tới người quan sát thông qua thị giác nên chúng ta không thể nhìn trộm tình hình bên trong.” Số 36 xin chỉ thị, “Đồng nghiệp bên Tổng cục hỏi có cần ngắt tạm thời mấy món đó, để chúng ta vào trong điều tra không?”
Đội trưởng Dương đứng khoanh tay, chân mày khẽ nhíu lại.
Khởi động trong chốc lát rồi quay về vị trí cũ chứng tỏ không thăm dò được sinh vật sống bên trong.
Chết rồi à? Hay là chạy?
“HR-296” chính là thứ có thể phát tán sương mù chí mạng trong một không gian nhất định, trạng thái ngủ đông thì thôi, một khi nó kích hoạt khởi động thì có thể bắt được dã quái cấp 2 quý hiếm lại nguy hiểm… Tuy là lần trước vẫn có con phá hủy “túi độc” của mình trong lúc giãy giụa.
Song nó cũng nguy hiểm không kém với ma cà rồng, bằng vào tố chất thân thể của ma cà rồng, có lẽ không dễ bị nó giết sạch nhanh như vậy, nhưng nó có thể xâm nhập vào tinh thần của ma cà rồng trong điều kiện không cần tiếp xúc.
Sát thủ đó chạm mặt HR-296, tốt nhất là chết rồi… Hơn 5 phút, nghe có vẻ rất giống với thời gian giãy giụa trong sương mù dày đặc của ma cà rồng có thiên phú.
Nhưng chị ta cứ cảm thấy không đơn giản thế.
“Còn có một khả năng nữa,” Đội trưởng Dương nói, “Sát thủ đó mang theo mấy con dã quái, bọn chúng cũng có thể trốn vào hang “dã quái” nấp.”
Số 36 ngoài miệng “vâng”, trong lòng lại cảm thấy không thể.
Ma cà rồng có thiên phú chung sống hòa bình với dã quái, điều này đã là chuyện không tưởng, dã quái phẩm chủng gì mà lại có thể chống đỡ trong đấy lâu như vậy?
Số 36 liếc nhìn sắc mặt đội trưởng Dương, đoạn hỏi chị ta: “Vậy có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với ma cà rồng có thiên phú hung tàn, đội trưởng, có xin thuyên chuyển “vật thiên phú” với Tổng cục không?”
“Không,” Đội trưởng chậm rãi lắc đầu, “Tôi nghi ngờ hung thủ này có thể phục chế thiên phú của ma cà rồng khác, bao gồm cả vật thiên phú bằng một cách nào đó…”
Chị ta nói xong, chắc cũng cảm thấy cách nghĩ này của mình xa vời quá, hết sức trái ngược với thường thức, thế là chị ta không nói nữa.
Nhưng nếu không phải như vậy thì có rất nhiều chuyện lại không giải thích được.
Cũng có khi là chị ta nghĩ nhiều rồi chăng? Cũng có thể đó chỉ là một tên điên thuần túy nhỉ?
“Cẩn thận vẫn hơn, xin thuyên chuyển hàng cấm HR-099.”
Bên trong hang dã quái trong lời đồn…
Trừ Honey và Gabriel, dưới đất nằm liệt cả vùng.
Dẫn đầu đội ngũ nằm liệt là Liszt.
Đội trưởng Honey dặn cậu ta chăm nom cho trẻ vị thành niên nhà người ta, kết quả nam thanh niên “đáng tin cậy” đây còn không bằng trẻ vị thành niên. Miễn cưỡng bò vào trong di tích, cậu ta biến thành động vật thân mềm ngay tại chỗ: “Hù chết tôi rồi, hù chết tôi rồi… Tôi lớn bằng ngần này, lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy đó, tôi sắp bị ám ảnh tâm lý rồi. Nhiệm vụ bình thường của chúng ta có thế này đâu hu… áu!”
Một đồng đội “Phẫn nộ” tặng cậu ta một đạp: Đừng có làm chuyện mất mặt trước “thần thánh”.
Thân là thanh thiếu niên từng gặp qua những chuyện chấn động, Hoa Nhài thản nhiên nhún vai.
Dù sao đây cũng có phải lần đầu con nhỏ trải qua cảnh chạy trốn cực hạn như vậy. Liszt cũng không phải chúa hề đầu tiên mà nó gặp, chỉ là hình như sương mù lúc nãy còn vấn vít giữa khớp xương của nó, chân có hơi nhũn. Hoa Nhài cảnh giác tìm góc tường ngồi xuống, đánh giá “di tích” trong truyền thuyết nhờ cây đèn pin của ngài “Bi thương”.
Cánh cửa kia nhỏ hẹp tới mức nó phải lách người, thế nhưng bên trong lại rất khí phái.
Nơi đây cao hơn 10 mét, có mái vòm, một bên góc tường đã sập, bên ngoài tường gạch đổ là bóng tối đen kịt, tựa như hư không vô tận. Cách đó không xa, có giá sách xếp thành dãy, mấy cái đã đổ, rất nhiều điển tịch rơi dưới đất. Phía sau giá sách có rất nhiều cánh cửa, không biết dẫn tới đâu. Có vài cánh là cửa gỗ thông thường, vài cánh thoạt trông lại là cửa kim loại rất trang trọng.
Con nhỏ nghe thấy ngài “Bi thương” than: “Đừng nói mấy đứa, tôi cũng chưa gặp di tích đóng kín cẩn thận như vầy bao giờ.”
Hóa ra anh ta còn nghĩ nếu không phải cạm bẫy hung hiểm thì cầm thiết bị thăm dò đã đối chiếu mật mã chạm một vòng, rồi cũng sẽ chạm tới. Thế nhưng hiển nhiên giờ đây là không thể, là vì chỗ Gabriel bắn xuyên qua khi nãy hoàn toàn nằm lơ lửng giữa không trung.
“Bi thương” lẩm bẩm: “Tôi còn nghi là bọn họ không hi vọng có người thu hồi di tích về.”
“Đó là chuyện tốt mà.” Quạ Đen chen lời, hắn làm bộ như không có gì, thật ra là tốn sức 9 trâu 2 hổ mới giãy giụa thoát khỏi tay Gabriel, treo cái chân bị thương lên, đứng dựa vào tường.
Tuy rằng thì là mà.
Người anh cả Gabriel đây đứng ra đứng, ngồi ra ngồi, tư thế mút óc cũng có gia giáo, kết quả lại chẳng có tí khái niệm khoảng cách xã giao gì hết. Phong tục tập quán gì của ma cà rồng đây, chế độ xã hội thì phong kiến là thế, vậy mà tác phong lại tự do thả rông thế à?
Hoa Nhài: “Sao lại là chuyện tốt? Bọn họ không sợ thất truyền à?
“Anh ta thà rằng vĩnh viễn thất truyền cũng phải giấu cho thật kỹ, chứng tỏ trong di tích có thứ rất ghê gớm.”
“Anh ta?” Hoa Nhài sửng sốt, không phải “bọn họ” sao?
Sao Quạ Đen biết là một người niêm phong?
Với cả…
“Sao chỗ này không có ai hết vậy?” Hoa Nhài mù mịt nhìn quanh quất, “Nếu đã có thể niêm phong, vậy những người trong dịch trạm lúc trước không phải có thể vào tránh sao? Chờ người ta tới thu hồi di tích thì có khi cũng được cứu.”
“Bi thương” cười khổ: “Mỗi một dịch trạm, trấn nhỏ, phong ấn cuối cùng đều bảo lưu một lần, một khi có người đi vào thì mật mã với chìa khóa bí mật ban đầu sẽ mất hiệu lực, vậy nên lúc phong ấn không thể lưu lại vật sống bên trong.”
“Tại sao?”
Chỗ này cũng không hợp lý.
“Để giữ gìn quan hệ giữa hai con đường “thánh” và “bí” đó.” “Bi thương” liếc nhìn con nhỏ, kiên nhẫn giải thích, “Cháu nghĩ đi, thuộc riêng trấn nhỏ thì thôi, kiểu dịch trạm dùng chung như vậy, thánh địa và thuyền Noah đều có chìa khóa. Nếu trong di tích có vật phẩm quan trọng, thế còn không phải dễ có tranh cãi à? Như vầy ai tới trước lấy trước, mọi người sẽ không còn gì để nói. Đương nhiên cũng để phòng ngừa có mai phục, trước mỗi một quy định nhìn thì có vẻ không hợp lý chắc chắn đều từng có huyết án xảy ra.”
Hoa Nhài không cho phép mình cái hiểu cái không, nó dò hỏi tới cùng: “Vậy cũng có thể thiết kế quy định chìa khóa bí mật chỉ có thể mở một lần, người đi vào trước lúc niêm phong cửa thì không tính.”
“Di tích là nơi từng bị lộ, rất nguy hiểm, chu kỳ thu hồi vài tháng, vài năm… thậm chí vĩnh viễn cũng không thu hồi được là chuyện bình thường.” Sau khi Honey đi vào, lối vào tự động khóa lại, cụ bà giơ tay nhận lấy la bàn, quả nhiên ký hiệu chìa khóa bí mật vẽ bằng máu trên ấy đã biến mất, “Người bị niêm phong trong ấy không ăn không uống, không thấy mặt trời thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Không biết có phải ảo giác không mà Hoa Nhài lại cảm thấy tướng mạo của bà Honey từ bi hơn nhiều, mấy vết sẹo giữa chân mày cũng nhạt cả đi. Vậy là nó dốc hết sức bú tí mẹ bò lên, tung tăng đi theo: “Cũng có thể chuẩn bị hai bộ chìa khóa, người bên ngoài cầm bộ dùng một lần, người ở trong cầm bộ còn lại, vậy thì bọn họ có thể ra ngoài kiếm cái ăn rồi.”
Honey cúi đầu liếc nhìn nó, cảm thấy hình như tam quan của nhỏ này không đúng lắm. Trong mắt nó, dường như mạng người rất đánh giá.
Thứ niêm phong vào di tích là tinh hoa của cả dịch trạm hoặc trấn nhỏ, mỗi một món tạo vật của Thợ Thủ Công trong đó đều là thứ có giá trị liên thành, di tích trọng địa há có thể mạo hiểm thu lưu người vào.
Honey: “Nhóc lớn lên ở đâu đó?”
Hoa Nhài trề môi, nói năng hàm hồ như bị phỏng miệng: “Trung tâm nuôi cấy thú cưng của quỷ hút máu.”
“Thầy của nhóc là ai?”
Mồi lửa cũng đâu thể nào mọc từ dưới đất.
“Tôi không có thầy, hồi nhỏ có gặp một người bạn bị bắt vào trung tâm nuôi cấy, mồi lửa là chị ấy để lại cho tôi, còn cả…” Hoa Nhài ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Quạ Đen, không biết tên oắt kia có tính vào không nữa, “Sau khi trốn ra không lâu thì gặp anh ta.”
Thật ra Quạ Đen không lớn hơn bọn nó mấy tuổi, nhưng không hiểu sao lúc hắn đáng tin cậy là Hoa Nhài cứ có cảm giác hắn là một người rất lớn tuổi.
“Ồ.” Bà Honey hiểu ra, nhớ tới ngụm máu đấy của Quạ Đen, lại nghĩ tới “phước lành ban thêm vào” lần thứ hai không hợp thời cơ…
Cùng với hai câu nói kích thích Đồng Hồ Chân Thật, sau cùng chỉ dẫn phương hướng khái quát… Bà không biết "Thấy rõ" mà hắn nói chính xác là gì, ma cà rồng có thiên phú tên này, hình như năng lực của tóc trắng cũng tương tự. Tên nhãi đó cố ý kêu tóc trắng mở cửa di tích bằng sức mạnh đấy, như vậy người khác có gì bất mãn, nghi kỵ thì cũng không tiện nhắc tới.
“Học theo hắn thì nhóc phải cẩn thận.” Honey vừa xách đèn pin đi kiểm tra xung quanh vừa thuận miệng nói với Hoa Nhài, “Tốt nhất phải ước lượng vận may của mình.”
Hoa Nhài: “Hở?”
“Vừa nhìn là biết tên oắt đó từng bị người ta phản bội không ít.” Bà cụ nghĩ rồi không nói gì nữa mà mở từng cánh cửa gỗ nhỏ ra nhìn vào.
Phía sau cửa gỗ là phòng ngủ nhỏ, nhà vệ sinh… đơn sơ, có vẻ để cho người đứng gác dùng trong phiên trực, còn cả nhà kho nhỏ, trong đó có ít vũ khí, thuốc men, quần áo và thức ăn.
Đồ ăn toàn hàng đóng hộp có thể bảo tồn thời gian dài, tuy bị phủ lớp bụi nhưng hãy còn ăn được.
Honey sai Hoa Nhài đi theo mình chuyển thuốc men với đồ ăn ra, không tùy tiện chạm vào cánh cửa kim loại.
“Trong đó niêm phong tạo vật của Thợ Thủ Công, có vài cái người phong ấn không kịp bảo quản thích đáng trong lúc gấp rút, có thể đang trong trạng thái khởi động, có nguy hiểm,” Bà Honey quét mắt nhìn bệnh nhân thương tật nằm đầy dưới sàn, “Tôi đề nghị nghỉ ngơi một ngày rồi mới mở, cậu thấy sao?”
Bất tri bất giác, cụ bà đã coi thanh niên Quạ Đen nhỏ bé là người cùng vai ngang vế.
“Tôi cũng đề nghị vậy,” Quạ Đen nói, “Cái vị ma cà rồng tài ba của sở An ninh ngoài kia sẽ không đi đâu, chắc chắn còn chuẩn bị một phần đại lễ cho chúng ta, giờ mở ra là phải thấy bất…”
Hắn nói tới đây thì giọng nói chợt im bặt, cảm giác được một tia đau đớn rất khẽ lan tới từ dưới mắt cá chân.
“Bỏ mẹ.” Quạ Đen nghĩ thầm.
Thuốc dán vạn năng có hiệu lực trong 15 phút, uống vào có vẻ còn ngắn hơn. “Trạng thái vô địch” của hắn sắp chơi hết rồi.