Quạ Đen kêu mẹ vốn là muốn bày tỏ sự kính trọng, cơ mà rõ là đối phương không thèm.
Bá Tước khựng ngay cửa chốc lát. Mụ không nói gì, song bữa tối của Quạ Đen mất một lon đồ hộp.
Hắn là con cóc giấy bệnh tật, nhảy một cái phải nghỉ giải lao ba hiệp, làm gì dám chống lại ma ma hung dữ, chỉ có thể rệu rạo nhai hết nửa bát đồ ăn chó, giận mà có dám hó hé gì đâu.
Ở thành phố dưới lòng đất, ngày đêm phân không rõ, đồng hồ sinh học toàn dựa vào sự chỉ dẫn của đèn đốm. Trại quả mọng quy định giờ tắt đèn, tiếng nói cười ở lầu trên lầu dưới chậm rãi lặng im.
Một ngày vui vẻ trôi qua.
Chỉ số hạnh phúc của quả mọng ở đây khá cao. Căn cứ theo những gì Quạ Đen quan sát thấy, trừ con nọc bệnh đờ đẫn vạn người chê kia thì Bá Tước là người duy nhất không hát hò cũng không cười cợt… Có lẽ là do mụ phải làm việc.
Phụ nữ lao động vất vả cả ngày nhường giường đơn lại cho thằng con khờ yếu ớt, mình thì trải tấm thảm lông cũ mèm xuống sàn, vừa khéo nằm ngay chỗ ma ma tiền nhiệm tắt thở.
Trong bóng đêm, Quạ Đen thành thật nằm đó, vờ như không biết Bá Tước mất ngủ đang thẫn thờ nhìn hắn.
Chắc do thường xuyên đọc báo trong căn phòng thiếu sáng, Bá Tước có hơi quáng gà. Mụ nhìn không rõ, cũng không coi Quạ Đen là vật sống nên có chút buông lỏng chuyện quản lý biểu cảm. Quạ Đen quan sát trong bóng đêm, thấy mụ thay đổi sắc mặt thất thường, có lúc như muốn dọng đầu hắn xuống sàn vậy, có lúc lại rất dịu dàng như chỉ muốn lau mặt cho hắn.
Kỳ ghê, kiểu thiểu năng trung thực như hắn rốt cuộc sao lại dụ được người ta yêu hận đan xen được thế này?
Hiện trường án mạng bất ngờ ập tới nọ giải thích được vài chuyện. Ví dụ như tại sao “ma ma” phải do Bá Tước đảm nhận: Vì mụ dữ dằn.
Đối với chủ nhân đầu chuột mà nói, ma ma tiền nhiệm chết cũng chết rồi, dù gì bà ta cũng đã già. Nhưng lỡ đâu ma ma mình mới đưa tới lại xảy ra xung đột với Bá Tước, vậy thì tổn thất kinh tế có hơi lớn rồi đó. Gia súc giết gia súc thì cũng không có gì to tát cả, cũng có phải phóng hỏa đâu. Đám chủ nhân đầu chuột chỉ cần đảm bảo Bá Tước không lên cơn điên, sẽ không đại khai sát giới với đám đồng loại là được. Còn về vụ huyết án đó là cố ý mưu sát hay phòng vệ chính đáng đều không quan trọng, ai sống thì sẽ được coi là chính nghĩa… Ờm, nếu như có ai quan tâm tới “chính nghĩa” của đám gia súc.
Nhưng cùng với điều này thì Quạ Đen lại có vấn đề khác: Sao Bá Tước phải giết ma ma tiền nhiệm?
Ma ma tiền nhiệm không mong Bá Tước khỏe mạnh, nhưng lúc đỡ đẻ bà ta cũng không có ý giết Bá Tước. Kẻ mang sát ý nhìn ai cũng thấy người ta cầm theo dao, bà ta không thể nào chẳng chút đề phòng Bá Tước tuổi trẻ to con hơn mình.
Vậy nên chuyện này đều là Bá Tước ủ mưu.
Nhưng nhân vật chó chăn cừu “ma ma” đây không thể nào là kẻ mới đến, thường thì đều là con nái hết tuổi sinh nở. Bá Tước cũng đã sinh nhiều đứa trẻ ở trại quả mọng, hai vị này sớm chiều ở bên nhau như vậy, dù có thù hằn gì đi chăng nữa, đổi thời gian giải quyết không được à?
Dù Bá Tước khó sinh là thật hay giả thì sinh đẻ ở cái nơi quỷ quái này cũng đều không phải trò đùa, sao mụ phải gộp hai nhiệm vụ nguy hiểm này lại với nhau?
Cho dù đứa trẻ trong bụng lúc mụ giết người là “Tiểu Bát” thì giờ cũng đã qua 9, 10 tháng rồi. Hơn nửa năm qua, mụ đã làm gì?
Mụ đội nguy hiểm, tranh thủ thời gian, chả lẽ chỉ để lên chức ma ma, làm công cho ngài chuột?
Cà người Bá Tước đều là bí ẩn.
Điều làm người ta thấy thú vị hơn là lúc Quạ Đen vừa kêu tiếng “mẹ”. Đó là xưng hô mà nhóc béo mầm Tiểu Lục không hiểu, còn Bá Tước tuy có dao động cảm xúc nhưng lại không kinh ngạc.
Quạ Đen chậm rãi nung nấu những nghi hoặc này trong lòng mình, hắn kiên nhẫn chờ thêm một chốc, cho tới khi ma ma nằm dưới sàn trở mình, ánh mắt làm người ta đứng ngồi không yên rời đi. Hắn cảm thấy ít nhất thì đêm nay Bá Tước cũng sẽ không dọng nát đầu mình, thế là hắn dang tứ chi ra, hào phóng thoải mái biểu diễn tuyệt kỹ 3 giây ngủ mất.
Chắc do giường của Bá Tước cứng hơn trong bệnh viện, hễ Quạ Đen trở mình là nó lại kêu “cót két”, vậy là hắn ngủ không yên ổn, loáng thoáng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, hắn không ốm không đau, năm phút có thể xơi hết hộp gà rán, nhả xương còn nghề hơn cả chó.
Có một người ngồi xuống cạnh hắn, người này bóng dáng mơ hồ nhưng lại rất ấm áp, giống người cha mà cũng tựa người mẹ.
Hắn muốn nhích ra xa theo bản năng, nhưng bả vai đã cứng đờ, miễn cưỡng kiềm chế lại như phân cao thấp với ai đó.“Dở ẹc.” Hắn vứt cục xương cuối cùng đi, vừa phàn nàn vừa cố tình lau tay, “Nhà ăn mấy người cho gà mặc áo chống đạn hả? Tẩm bột chiên chi mà dày thấy ghê? Răng hàm trên tôi sắp mòn hết rồi đây.”
“A, ngại quá.” Người đó nói trong nụ cười hàm hậu, “Mời trò tới mà chiêu đãi chẳng ra làm sao hết, lần sau thầy đặt đồ ăn ngoài cho trò. Trò có thể gọi món, muốn ăn gì nào?”
“Cù lôi ấy!” Trông hắn như đứa bệnh phản nghịch khi bước vào độ tuổi dậy thì, “Cái gì mà còn “lần sau” nữa!”
“Đang định nói với trò đây,” Người đó chẳng hề cảm thấy hắn ngỗ nghịch chút nào, giọng điệu vẫn cứ từ ái, “Chỗ thầy có rất nhiều việc cần trò giúp, “Hội Liên Hiệp” quyết định điều trò khỏi “đặc khu”, để thầy làm người giám hộ cho trò.”
“Là người, giám, sát.”
“Trò thích xưng hô này hơn à? Thế cũng được, hoặc trò cũng có thể gọi thầy là “ông già”.”
Quạ Đen đứng ngồi không yên, hắn buộc miệng hỏi: “Mấy người xài thứ đó trên người tôi thì rút ra không phải là được rồi sao?”
Đối phương im lặng.
Vậy là hắn nói năng càng không lựa lời: “Hội Liên Hiệp đã sốt ruột hết chờ được rồi đúng không? Dù sao tôi cũng…”
“Trò nè.” Đối phương ngắt lời hắn, “Trò không muốn theo bên thầy sao?”
Hắn thêm bồn chồn, giọng điều càng gợi đòn làm người ta ghét bỏ: “Thế thì không rồi, theo ngài vinh quang như thế, sao tôi biết mộ tổ nhà mình cháy nổ chỗ nào chứ…”
“Nhưng sao thầy cứ cảm thấy từ lúc mình ngồi xuống thì trò cứ muốn nhảy cửa sổ thế?”
“...”
Cái người tốt tính kia bèn đứng dậy mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đoạn xoay người nhìn hắn: “Chỗ này là lầu 2, thảm cỏ bên dưới khá dày. Nếu trò muốn nhảy thì cũng được. Có nhảy không?”
Người nói chuyện với hắn đứng ngược sáng ngay trước cửa sổ, vẫn chẳng nhìn rõ mặt mày. Chỉ có hai chữ “cũng được” là vẫn cứ vang vọng, chạm vào màng nhĩ, làm hắn tỉnh lại.
Quạ Đen mở mắt, mặt trời… đèn đã sáng tỏ.
Hắn nhập nhẹm hồi lâu mới ý thức được mình đang ở chốn nào.
Trại quả mọng đã bắt đầu huyên náo tiếng người. Bá Tước cũng đã ra ngoài làm việc từ sớm, tuy mụ giết người nhưng cũng không chướng mắt con mình ngủ nướng. Chỉ riêng việc này thôi thì mụ làm mẹ cũng xứng đáng được 5 sao.
Giấc mơ như nàng tiên đếm thăm viếng lúc nửa đêm rồi nhanh chóng rút khỏi ký ức của hắn, chớp mắt đã biệt tăm. Quạ Đen cúi đầu ngồi bên mạn giường, tới khi cảm giác chóng mặt vì huyết áp thấp qua đi thì hắn nghe thấy trại quả mọng bật chương trình phát thanh.
Âm nhạc vui nhộn lẫn trong tiếng chuột thuyết giáo dịu dàng, nội dung phát thanh đại ý thì: Điều hạnh phúc lớn nhất trên thế giới này là ăn được ngủ được. Phải biết ơn cuộc sống, lúc nào cũng phải cảnh giác với những suy nghĩ dị thường trong đầu. Bởi vì “suy nghĩ vớ vẩn” chính là triệu chứng ung thư não của quả mọng, tỷ lệ chết cực cao.
Quạ Đen: “...”
Thiệt không đó ba? Đừng có gạt tụi thiểu năng mù chữ nha. Ung thư não còn có triệu chứng này á?
Trong phòng Bá Tước có cái vòi nước giản dị, hắn lặng yên ngồi đó một chút, sau khi góp nhặt đủ sức thì mới đứng dậy rửa ráy, đoạn quét con chip ngay cổ, mở khóa cửa rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, các cô đều đã dậy cả, đám con non mập chờ lãnh cơm đã xếp vào hàng ngũ.
Phát thanh: “Hát ca nhiều, bớt nói nhảm, ngăn ngừa hỏi dò - Hát hò dưỡng thần, nói nhảm hại thân, hỏi dò thật nguy hiểm.”
Trong sân, trẻ con, người lớn đều lắc lư đầu, cùng nhau đọc theo: “Hát hò dưỡng thần, nói nhảm hại thân, hỏi dò thật nguy hiểm!”
Quạ Đen: “Phụt!”
Sau đó hắn ăn đập vì lo cười ngu mà chắn đường người khác.
Một roi của Bá Tước, Quạ Đen chả thấy sao cả nhưng đám con non mập thì hú hồn, đội ngũ nghiêm túc ngay tắp lự, đến cả đọc theo loa phát thanh, mấy người bạn nhỏ cũng hết dám.
Đám trẻ lãnh cơm trong cảnh lặng ngắt như tờ, sau đó vây thành vòng, đốc thúc nhau ăn uống, thấy ai để thừa lại thì sẽ chạy đi méc cho ma ma đánh roi. Quạ Đen tò mò là món gì mà làm người ta béo mầm vậy, thế là hắn thó một hạt trong bát của đứa nhỏ. Còn chưa kịp tọng vào mồm đã bị mách lẻo, miếng ăn của con non mập còn chưa vào miệng đã ăn một roi.
Đánh thằng con khờ của mình xong, Bá Tước lùa hết đám con non mập về, sau đó tổ chức cho nhóm khác xuống lầu xếp hàng. Lúc này Quạ Đen mới phát hiện kế bên máy cho ăn có một cái cân trông rất cao cấp, đứng lên đấy, nó có thể tự động quét các chỉ số của các hạng mục cơ thể, tụi nhỏ lên cân trước rồi mới lãnh cơm theo chỉ tiêu.
Quạ Đen sáp tới quan sát một chốc, nhè lúc Bá Tước không để ý, hắn ngồi chồm hổm vào hàng con non mập, sau đó biểu diễn màn hóa người lớn ngay trước cái cân.
Cái cân: “Cảnh báo, chiều cao của mục tiêu đã vượt quá tiêu chuẩn giới hạn trên, vui lòng nhanh chóng xử lý! Vui lòng nhanh chóng xử lý!”
Quạ Đen: “Hê.”
Cũng thông minh ghê.
Bá Tước quay lại nhìn, Quạ Đen co giò chạy đi. Không ngờ hắn đã đánh giá phổi mình quá cao, chạy mới mấy bước đã hụt hơi, mặt mày trắng bợt, thế là hắn bị Bá Tước túm được ngay cửa ký túc xá nam, lại bị tẩn một trận.
Bên này gà bay chó nhảy, người anh em trong ký túc xá nam vẫn cứ thờ ơ nằm đó, cặp mông gầy guộc trơ xương như cắm rễ vào cái ghế dựa cũ kỹ.
Bá Tước kéo tai Quạ Đen, nghi ngờ đánh giá hắn: “Hôm nay mày bị cái gì vậy?”
Quạ Đen im ru, cụp đôi mắt trong veo đần độn nhìn vào mụ.
Vẻ phiền chán xẹt ngang qua gương mặt của Bá Tước, mụ cau có dúi bát thức ăn chó trong tay mình cho hắn, đoạn chỉ vào con nọc bên khoảng sân nhỏ: “Đưa cho gã, cút nhanh.”
Quạ Đen quét con chip trước cửa sắt, chui vào ký túc xá nam. Hắn vừa mò tới thì suýt nữa đã bị ung xỉu. Người anh em con nọc nằm cả ngày không nhúc nhích, sớm đã bị hoại tử, dòi bọ chui vào lượn ra chỗ thịt thối của gã. Quạ Đen đi tới gần mới phát hiện hóa ra đường nét loang lổ trên váy gã không phải hoa văn gì hết mà là uế vật bài tiết, kẻ đáng thương này đã chẳng còn khống chế được chuyện đại tiện tiểu tiện.
Bảo sao Bá Tước không chịu vào.
Quạ Đen nhón chân đi tới trước mặt đồng loại của mình, hắn khịt khịt mũi, còn thấy hơi choáng. Con nọc ấy đâu chỉ hôi, trên người gã còn cả mùi thối rữa báo trước cái chết nữa. Ngài Charles vĩ đại phán đoán không sai, gã sắp chết rồi.
Quạ Đen để bát cơm tới trước mặt ông anh con nọc ấy một cách trịnh trọng. Hắn cắm đầu to của chiếc thìa nhựa vào trong thức ăn, đoạn cúi người xuống chào như phúng viếng.
Ông anh chẳng ngó ngàng gì tới Quạ Đen hay là bát cơm, chỉ nhìn chỗ hàng rào sắt cách đó không xa.
Quạ Đen nhìn theo tầm mắt gã, trên hàng rào sắt treo một giỏ hoa nhỏ, tay nghề rất khéo, bên trong chất đầy thú bông bện bằng cỏ với bông hoa gấp bằng giấy gói.
Con nọc hé ra mấy tiếng hàm hồ, Quạ Đen nhích tới gần, cẩn thận lắng nghe thì nghe gã nói: “Chuông gió… Chuông… chuông…”
“Chuông gió?”
Quạ Đen đi tới phía dưới giỏ hoa, hắn nhìn ngó cả buổi cũng không thấy cái chuông gió nào hết. Đương lúc định gỡ giỏ hoa xuống thì bị người ta đánh vô tay.
Không biết Bá Tước đi tới lúc nào, mụ cầm lon thịt hộp đưa cho hắn: “Qua một bên ăn đi, phá nữa tao đánh chết mày.”
Nói xong lại vội vã đi mất.
Quạ Đen cúi đầu nhìn lon đồ hộp trong tay mình, hắn nhướng mày đầy nghi hoặc - Lon đồ hộp Bá Tước đưa đã bật nắp, trộn sẵn.
Chu đáo thế cơ à?
Lúc này, có một cái đầu thò tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Quạ Đen, tớ tới rồi nè!”
Mùi sữa ập tới người hắn, em gái Trân Châu thân thiết kéo tay, lôi Quạ Đen tới ngồi bên cạnh: “Hồi nãy cậu phá phách gì đấy? Tiếng tẩm quất nghe kêu phết.”
Quạ Đen chỉ vào giỏ hoa trên hàng rào sắt.
“À.” Nụ cười trên gương mặt của Trân Châu vơi đi, “Cậu cũng nhớ Bánh Mì nhỉ?”
“Nhớ, nhớ muốn chết.” Quạ Đen nhủ thầm, “Cho mình cái bánh mì nướng, mình bán mình làm nô lệ ngay.”
Nuốt nước miếng lại, lý trí quay trở về, hắn ý thức được có thể “Bánh Mì” là tên người, vậy là hắn chậm rãi lặp lại: “Bánh - Mì?”
Mấy cô trong sân không ai lên tiếng cả, chỉ có Bá Tước đưa lưng về phía bọn họ, giờ đang quét sân là khựng lại.
“Có phải cậu sắp quên mất cậu ấy rồi không hả Quạ Đen ngốc? Bánh Mì cũng do ma ma đẻ đó, là bạn tốt nhất của tụi mình ấy.”
Quạ Đen dịu dàng cúi đầu, nhìn chăm chú vào xoáy tóc của cô gái.
“Giỏ hoa là Bánh Mì làm đó. Cậu ấy tốt lắm, là quả mọng tốt nhất trần đời í, nhưng mà “đầu óc nghĩ nhiều quá”, bị ung thư não chết rồi.” Trân Châu nói tới đây thì lại lẩm nhẩm như nhắc nhở mình, “hát ca nhiều, bớt nói nhảm…”
Quạ Đen có cảm giác, hắn lại nhìn về phía giỏ hoa nhỏ trên cọc sắt.
Ở nơi không ai thấy, mắt trái hắn lặng lẽ làm quen với kẻ chết thứ hai trong trại quả mọng.
Một thiếu nữ dịu dàng, trông có da có thịt trồi ra từ trong giỏ hoa, hiện ra ngay trước mặt hắn. Cô gái ấy không cao, gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn, cả người như nắm kẹo bông gòn vậy, chỉ có đôi mắt là y hệt Bá Tước.
Chớp mắt thôi, Quạ Đen đã xem xong thời khắc lâm chung của cô gái ấy: Nhìn từ ánh đèn phía sau, hẳn là một đêm khuya nào đó, cô gái tên “Bánh Mì” một mình rời khỏi ký túc xá nữ, kéo theo sợi thừng bện bằng năm sáu sợi dây rơm. Cô gái vụng về thắt cái thòng lọng trên hàng rào sắt rồi giẫm lên ghế đẩu, đoạn thò đầu mình qua đó.
Quạ Đen ngừng thở.
Không giống với thảm án mưu sát ngày hôm qua, lần này, cơn khó thở ập tới ôn hòa, dài lâu… và tuyệt vọng.
Hắn lẳng lặng ngồi đó, không để cô gái nhỏ bên cạnh cảm giác ra điều dị thường.
Lần này, hiện trường cái chết còn có mặt người khác. Trong khoảng sân nhỏ bên ký túc xá nam có hai người đàn ông - Tính cả Quạ Đen - đều thức dậy. Hai anh em thiểu năng như cặp tượng gỗ, một người ngồi trong sân, một người ghé bên cửa sổ, hai người đờ đẫn chứng kiến cảnh người ta tự sát bên đầu kia hàng rào sắt.
Bánh Mì đạp đổ cái ghế trước ánh mắt của hai tên kia, thân mình đong đưa trên hàng rào sắt, phát ra tiếng “cót két” nghe như nghẹn ngào. Tận tới khi Bá Tước vọt ra ôm lấy thân hình cô gái ấy, hai con rối hình người bên ký túc xá cũng chưa từng nhúc nhích hay phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Chỉ là có một khoảnh khắc, không biết cụm sáng nơi đâu chợt xé rách bóng đêm. Trong đôi mắt của con nọc trung niên lóe lên ánh sáng thật ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng lụi tàn như đốm lửa bị gió lớn cuốn bay.
Quạ Đen thấy môi gã mấp máy như đang nói: “Chuông gió…”
Bánh Mì chết vì “ung thư não”.
Hóa ra ở nơi đây, chết vì tuyệt vọng sẽ được gọi là “ung thư não”.