Một đời người ngắn ngủi lắm thay, tới nhân gian thì vội vã đi check in khắp chốn, lúc chết rồi, văn tự trên bia mộ góp cũng chẳng đặng ba câu rưỡi.
Nhưng một đời người cũng dài lắm, nếu lưỡi dao có thể cắt năm tháng thành từng lát cắt thì chắc là lát nào cũng “cảnh sắc nào hệt bốn mùa đâu”.
Người quá cố đây lúc còn sống là trưởng dịch trạm, quản lý 18 con đường thông tới các trấn nhỏ của con người, biết rõ chuyện người đổi thay 50 năm quanh mình; Ông ta lại còn là “Bác Sĩ” mồi lửa cấp 1 của lộ tuyến tàn khuyết, tinh thông kiến thức y dược, sức mạnh mồi lửa là chiết xuất thang thuốc trị thương chữa bệnh trực tiếp từ các nguyên liệu… lúc người khác nhớ về ông ta, hẳn là sẽ giới thiệu những điều này.
Nhưng chắc sẽ không ai nói ông ấy là một thi nhân thích để râu quai nón, cả đời viết hơn 200 bài thơ, ca tụng từ ánh trăng cho tới mương máng, một người tương đương hai phần ba đông thổ Đại Đường.
Di sản ông ta để lại cho Quạ Đen thông qua khế ước chính là hơn 200 bài thơ này.
“Tuy không phải là sức mạnh mồi lửa, nhưng thế này cũng nhiều quá rồi.” Quạ Đen ôm ly rượu, hơi thất thần nghĩ.
Dạo này bên A trả hậu hĩnh ghê, hắn nhận mà thấy thẹn quá.
Người thường nếu nhận lấy tập thơ thì cũng chỉ là giá sách có thêm một quyển sách nhỏ, mà tập thơ “Ác Ma Trắng” nhận lại là “góc nhìn của tác giả”.
Đầu tiên, mỗi một chữ được dùng trong thi ca đều tự động biến thành tri thức của Quạ Đen. Điều này trực tiếp giải cứu kẻ trong trạng thái nửa mù chữ như hắn. Lúc trước viết cho Hoa Nhài tờ giấy, lúc vội vã suýt đã làm hắn khó xử chết, mấy từ phán hình nho nhã ấy là con nít người ta căn cứ đại ý mà phát huy tại chỗ. Nếu mà lấy được món di sản này sớm dăm ba phút thì lúc viết thư cho bà Honey hắn đã có thể hỏi thẳng trong thư chứ không tới mức cầm bút quên chữ, vò đầu bứt tai cả ngày trời, cuối cùng chỉ viết được “có ở đó không” làm người ta chê bai.
Kế nữa, mỗi một ý tưởng được miêu tả trong thi ca đều tự động trả về tranh ảnh, âm thanh tương ứng. Phong tục, chuyện thú vị được nhắc tới trong mỗi một bài thơ tự sự đều có thể biến thành ký ức, tùy thời có thể lấy ra xem, tự động sạc vào đầu hắn. Ví dụ cuộc sống ngây ngô trong sáng cùng bạn bè của quý ngài Lạc nhỏ bé thâm trầm tâm cơ trước mắt đây thuở còn thơ, mà chuyện này cũng khiến Quạ Đen đoán ra Gabriel đi làm gì ngay.
Và thứ quý giá nhất…
Một thi nhân, dù cho gã hơn người hay kém cỏi thì cách mà gã ngắm nhìn đối đãi với vạn vật cũng khác với số đông, lão trạm trưởng cho Quạ Đen bộ lọc của nhà mỹ học. Lúc này, độ phân giải cảm giác thế giới của hắn được nâng cao không ít, vậy mà lại có thể nếm được tình yêu triền miên của bọt rượu và mầm lúa trong thứ rượu đại mạch làm vội thô ráp này.
“Đôi mắt của thi nhân,” Hắn nghĩ, “Hẳn là liều thuốc trị chứng “ung thư não” hữu hiệu nhỉ.”
“Ông ấy là một người tốt.” Lạc đột nhiên khàn giọng nói.
Quạ Đen thành tâm phụ họa theo: “Đúng vậy.”
“Lúc ông ấy còn sống, gặp người mới không ai dẫn đường… hoặc người dẫn đường không tiện, ông ấy sẽ cẩn thận xác nhận nơi đến của mỗi một người. Ông ấy sẽ không chê phiền lụy mà giảng giải ưu khuyết điểm của từng trấn nhỏ cho họ, giúp bọn họ lựa chọn. Nếu là trẻ con không thể tự mình làm chủ, ông ấy sẽ coi nó như người nhà mình, sẽ cố gắng liên lạc với nơi có điều kiện tốt một chút cho tụi nó, tìm người nhận nuôi tụi nó, thỉnh thoảng còn đi thăm. Rõ ràng ông ấy là “Bác Sĩ” hậu cần, vậy mà đã ra ngoài vô số lần để tìm cách cứu tiểu đội mồi lửa…”
Quạ Đen vừa nghe vừa “giở” tập thơ của lão trạm trưởng ra “đọc”, quả nhiên thấy được không ít con chữ miêu tả thế giới ngoài kia… thậm chí trong đó còn có nhiều nơi không nằm ở khu Đuôi.Lạc bụm mặt, cậu nốc một miệng rượu như phát tiết gì đấy, lát sau mới cười mà như khóc: “Nhưng tôi cảm thấy ông ấy là gã đàn ông hèn nhát… Lúc ông ấy tự ý đưa tên tôi vào hiệp hội Bác Sĩ, tôi đã nói ông ấy là gã đàn ông hèn nhát.”
“Aiz, chuyện này có thể thông cảm.” Quạ Đen vỗ vai cậu, khuyên lơn đồng tình, “Là vì cậu cảm thấy mình vốn có thể làm một anh hùng “thần thánh” mà, chắc chắn nhìn ai cũng thấy giống kẻ hèn, ai ai cũng là rác rưởi, nếu không sao lại mượn đao giết người, qua cầu rút ván nhuần nhuyễn thế, có thể thấy cậu vẫn luôn không coi kẻ khác là con người, rất bình thường.”
Quả nhiên mấy lời an ủi cộp mác Quạ Đen rất hữu hiệu, giọt nước mắt chảy ra nửa đường của cậu ta kẹt lại: “... Cậu đang chửi tôi chứ gì?”
Quạ Đen: “Cậu cứ phải nghĩ thế thì tôi cũng chịu.”
Lạc không còn gì để đáp lại, nước mắt mông lung mà trừng hắn. Quạ Đen thử đưa tay ra cụng ly với cậu, khách sáo nói: “Cậu cạn ly đi, tôi sao cũng được.”
Lạc thật sự uống cạn ly rượu đắng như bị ma quỷ che mắt.
“Vậy nên về sau tính thế nào đây hả trưởng dịch trạm?” Quạ Đen thong dong hỏi, “Lần này không có ai quản lý cậu nữa, cậu có thể bỏ y theo nghề võ. Lần sau thần thánh mở hội nghị, cậu có thể đi, thay đổi lộ tuyến thành công thì khỏi phải ở lại chỗ này làm trung gian nữa.”
Lạc xoa mi tâm: “Gì với gì ấy nhỉ… lộ tuyến mồi lửa không thể thay đổi.”
Quạ Đen làm bộ thiếu hiểu biết: “Sáng nay không phải ông anh “thần bí” nói với tôi mồi lửa có thể tương thích với phương hướng khác sao?”
“Đó là cùng lộ tuyến… Bằng không cậu đoán sao bọn họ lại được gọi là “người cùng một lộ tuyến”? Nếu không “Xét xử” và “Phẫn nộ” đều là kỹ năng tấn công, dựa theo công năng thì hai mồi lửa này giống cùng một nhà hơn. Hơn nữa cũng phải là mồi lửa cấp 3 trở lên mới có khả năng, lộ tuyến của chúng tôi không bao giờ lên tới cấp đó.” Lạc thở dài, “Tôi nói chứ rốt cuộc cậu tới từ đâu, một hồi cứ như thể cái gì cũng biết, một hồi tới cả kiến thức thường gặp cũng nói linh tinh… Biết rồi, lại là bí mật thương mại.”
Cậu bất đắc dị lau mặt, ngừng một chốc rồi lại hỏi Quạ Đen: “Vậy thân là trưởng dịch trạm, hỏi cậu tương lai tới đâu, có dự tính gì, cái này chắc được chứ nhỉ? Cái này thuộc về phạm vi chức trách của tôi.”
“Trưởng dịch trạm người tốt hẳn là “không chê phiền lụy mà giảng giải ưu khuyết điểm của từng trấn nhỏ cho họ, giúp bọn họ lựa chọn”,” Quạ Đen thể hiện khả năng ghi nhớ, nghe là không quên của mình, “À, xin lỗi tôi quên mất, cậu là người xấu.”
Lạc: “...”
Không hiểu sao, trước mặt thiếu niên có hơi khùng điên này, những cảm xúc đậm đặc của cậu đều có thể bị pha loãng.
Quạ Đen nhìn biểu cảm của đối phương, tiếp lời như thể biết thuật đọc tâm: “Não tàn khiến cho người khác lý trí. Chúng tôi chính là thánh hiền xả thân vì người vậy đó, không cần cám ơn đâu.”
“Cậu…” Lạc á khẩu giây lát, tâm - chí đã sụp đổ thế mà lại tự động ngưng tụ về, chống đỡ không gian suy nghĩ bình thường, “Được rồi, chỗ này của chúng tôi có 4 trấn nhỏ thuộc về “thần bí”, còn lại đều là của “thần thánh”. Giống như buổi sáng các thần bí nói đó, bọn họ chào đón cậu và toàn bộ những người theo cậu tới định cư… à, trừ cô bé “thần thánh” kia.”
“Ưu khuyết điểm là gì?”
“Cái này do cậu quyết định.” Lạc im lặng chốc lát, “Hẳn là cậu sẽ được phân cho ít đất đai, lấy làm gì cũng được. Ở khu vực của thần bí, mồi lửa chính là quy tắc, chỉ cần cậu không nảy sinh xung đột với các mồi lửa khác thì ở địa bàn của mình, cậu có thể tùy ý sắp xếp cho người của mình.”
Quạ Đen gật đầu: Không khác mấy so với suy nghĩ của hắn lúc trước, chính là chủ nô và nô lệ.
“Còn thần thánh thì sao?”
“Tiểu trấn “thần thánh” có 14, nhưng đa số là trên danh nghĩa, thực tế chỉ có 3 trấn trực thuộc “thần thánh” quản lý, mồi lửa thần thánh không có sức đâu mà quản lý nhiều người thế… đợi chút.”
Lạc nói, đoạn đi tới sau quầy bar, tìm một tấm bản đồ cũ nát ra.
Trên đó có tên gọi và vị trí đại khái của 18 trấn nhỏ, Lạc lấy bút ra, khoanh hình tam giác vào ba trấn thuộc “thần bí”, lại chỉ ra 3 điểm trên đó, vị trí đều là rừng sâu nguyên thủy bên ngoài thành phố Ánh Sao Sáng.”
“Chính là ba cái này, cái khác không nói. Ít nhất ở trấn quản hạt trực thuộc thần thánh có hòa bình và trật tự. Chỉ cần cậu làm tốt việc của mình thì sẽ nhận được sự bảo vệ, có tranh cãi có thể mời mồi lửa thần thánh đóng giữ phân xử, mồi lửa đóng giữ thay phiên nhau, dù trong đấy có một vị bất công thì cũng có giới hạn. Con nít dưới 10 tuổi chỉ phải làm ít việc nhẹ, thời gian còn lại có thể học đọc học viết, biểu hiện nổi trội thì có cơ hội được hướng dẫn tiến cử tham gia hội nghị thần thánh.”
Ngón tay Quạ Đen khẽ khàng gõ lên thành ly: “Nghe thì đúng là ra dáng, ít nhất có cơ cấu hành chính đơn giản.”
“Nhưng?”
“Nhưng thần thánh cũng không chào đón người thần bí các cậu. Hơn nữa trấn trực thuộc sức chứa có hạn, cái này hẳn các cậu đã biết. Hiện tại 3 tiểu trấn trực thuộc này đã đầy, không nhận người mới nữa, chỉ là trong số các cậu có một cô bé là mồi lửa thần thánh, nếu cô bé đó được xem trọng thì chắc có thể đưa vài người tới trấn nhỏ trực thuộc để định cư.” Lạc ngẫm nghĩ, đoạn đưa ra đề nghị đúng trọng tâm, “Có thể bảo cô bé đưa người nhỏ tuổi theo, mấy đứa nhỏ trên lầu cậu giữ lại cũng vô dụng, còn không bằng để chúng tới chỗ thần thánh, có lẽ tương lai sẽ có chút hi vọng.”
“Chờ đã.” Quạ Đen mặc kệ chuyện Lạc nghĩ hắn đã ngầm thừa nhận đề nghị chủ nô và nô lệ, ngón tay hắn khựng lại, “Tôi có một vấn đề, nếu số người đã sắp hết xếp vào được thì sao tiểu đội thần thánh còn thường xuyên ra ngoài.”
“Mục tiêu ra ngoài chủ yếu của mồi lửa không phải là trộm người.” Lạc suy nghĩ, “Bỏ đi, tôi vẫn nên nói từ đầu vậy. Người thường muốn trở thành mồi lửa có hai cách, chắc cậu biết rồi đó, một là bị ngọn lửa thủy tinh kích phát, cách còn lại là giống như cậu vậy, kế thừa vật lưu lại của mồi lửa đã mất nào đấy.”
Quạ Đen gật đầu, không nhiều lời.
“Nhưng dù là ngọn lửa thủy tinh hay vật lưu lại thì cũng chỉ có thể kích phát mồi lửa, không thể khiến cậu trở nên mạnh mẽ. Muốn đi xa hơn trên con đường này thì buộc phải có hai điều kiện không thể thiếu.” Lạc giơ hai ngón tay ra, “Thứ nhất, cậu cần phải thực hành toàn bộ giáo lý và truyền thừa của lộ tuyến tương ứng; Thứ hai, cậu buộc phải không ngừng chiến đấu với ngoại tộc, học lý thuyết bao nhiêu cũng vô ích, buộc phải rút đao thật súng thật ra.”
Quạ Đen nghe mà sửng sốt, nhủ thầm: “Cái này còn không phải tu hành trong ngoài, lý luận liên hệ thực tiễn à?”
Hắn chọt vào điểm mù trong lời của Lạc: “Còn các cậu?”
“Lộ tuyến tàn khuyết thiếu phương thức tấn công, thường thì rất ít khi ra ngoài, có khi đấy chính là nguyên nhân chúng tôi chỉ có thể thăng tới “cấp 1”. Lạc tự giễu rồi lại nói, “Vả lại tuy chúng tôi không phải thành viên chiến đấu, bình thường cũng sẽ tiếp xúc với vật liệu thân thể Bí tộc và ma cà rồng… Để duy trì sự tồn tại, giao thông suôn sẻ của các trấn cần số lượng lớn vật do Thợ Thủ Công làm ra. Bác Sĩ cũng phải chế thuốc, nguyên liệu cho Thợ Thủ Công và thuốc thang là những thứ có linh tính, bao gồm một số loại động thực vật không thể nuôi, khoáng sản khan hiếm và cả bộ phận của ma cà rồng, Bí tộc… Đấy mới là nhiệm vụ chủ yếu của các mồi lửa khi ra ngoài.”
Quạ Đen hiểu ra: Hóa ra không chỉ có con người mới “toàn thân báu vật” trong mắt ngoại tộc, răng cửa lớn và lông xù trong mắt loài người cũng thế.
“Thần thánh đều là chiến sĩ, giáo lý chính là “phù hộ đồng loại, bảo vệ gia viên, chiến đấu tới cùng”, mồi lửa dự bị tham gia hội nghị thần thánh cũng phải thực hành giáo lý, hoặc là phục vụ ở tiền đồn như chúng tôi, hoặc là gia nhập tiểu đội mồi lửa. Vậy nên trong tiểu đội mồi lửa thần thánh có rất nhiều người thường. Tuy mục tiêu nhiệm vụ của họ là tìm vật tư, nhưng khi gặp con người làm súc sinh cho Bí tộc với ma cà rồng thì sẽ không thấy chết không cứu, ra ngoài một chuyến sẽ luôn đưa về mấy người… Tất nhiên, bọn họ chết, bị thương cũng nhiều hơn. So sánh thì tiểu đội thần bí đểu là mồi lửa nên thuần túy hơn, sức chiến đấu cũng lớn hơn, mọi người cọ sát nhau, phối hợp ăn ý hơn, thậm chí ra ngoài sẽ không lo người ta sống chết thế nào… Bên nào có tương lai hơn cũng khó nói, nhưng chắc cậu sẽ sống lâu hơn em gái “thần thánh” kia.”
“Xin vía lời cậu đó, về khoản sống lâu tôi không có tự tin thật.” Quạ Đen thở dài, “Vậy là các thần thánh cứu người là ngại giáo lý mà vớt “sản phẩm phụ” về chung, sắp xếp không hết nên có rất nhiều trấn nhỏ phụ thuộc bọn họ nhỉ?”
“Chịu thôi, mồi lửa có thể rút ra luân phiên công tác ở các trấn không nhiều, tỉ lệ chết trong nhiệm vụ của các thần thánh rất cao, có tiểu đội mồi lửa tìm không ra mồi lửa nào hơn 30 tuổi… điều này lại càng làm tăng tỉ lệ chết của bọn họ. Luân phiên quản lý chuyện ăn ở tiêu tiểu của trấn nhỏ của bao nhiêu người, lại còn phải xử lý một đống chuyện vặt, đó không phải là chuyện mà người trẻ có thể làm được. Leslie các hạ cậu gặp ban ngày đã là “thần thánh” có thâm niên lắm đó, xem như làm người xử thế đáng tin cậy. Tôi nôn nóng ra tay cũng là vì muốn gửi thư nặc danh cho bên ông ấy.”
Lạc nói rồi chỉ vào những chỗ còn lại trên bản đồ: “Mấy mươi trấn nhỏ này sẽ định kỳ giao tài vật và đổi tài nguyên cũng như sự bảo vệ nhất định từ thuyền Noah, cũng chính là đại bản doanh của các mồi lửa ở khu Đuôi. Thậm chí quản lý nội bộ về cơ bản đều là tự trị, thành ra tốt xấu lẫn lộn, mấy nơi này…”
Lạc dò bút, đánh dấu X lên 5 trong số các trấn nhỏ: “Đơn xin bổ sung nhân khẩu của bọn họ vẫn luôn treo ở các dịch trạm lớn. Chắc cậu hiểu điều này có nghĩa gì chứ.”
Tất nhiên Quạ Đen hiểu: Đã biết số cá thể ở mỗi trấn có hạn, nhân khẩu sẽ bão hòa. Vẫn luôn cần người chứng tỏ tỉ lệ “lật bàn” cao, dân cư trước đó đều lật xuống lòng đất hết rồi.
“Trấn Tulip” mà quý bà Zoey vẫn luôn cật lực đề cử ở đây à?”
Lạc như nghiêng tai, cứ như thể nghe thấy thứ gì bẩn lắm vậy, không muốn nhắc nhiều: “Ừm.”
“Thuyền Noah biết chuyện này không?”
Lạc lại im lặng chốc lát, né tránh không trả lời: “Thuyền Noah không lo tới được, trấn phụ thuộc nhiều hơn trấn trực thuộc rất nhiều, lợi ích dính nhau, rắc rối khó gỡ, mồi lửa cũng cần ăn mà. Vả lại xuất phát từ giáo lý, bọn họ không thể chèn ép và sử dụng bạo lực với các trấn nhỏ phụ thuộc khi không có chứng cứ.”
Quạ Đen lại nhấp ngụm rượu đại mạch thật to, hai người lặng im chốc lát, Lạc mới nói: “Tình huống đại khái là vậy, trạm tiền đồn có nghĩa vụ an trí người mới đến, tài nguyên là bên tiếp nhận phân phó. Nhưng các cậu có 2 mồi lửa, hai bên thần thánh và thần bí đều rất coi trọng… Ngay cả hiệp hội Bác Sĩ cũng kêu người đưa tới ít thức ăn thuốc men, tiếng là cám ơn. Các cậu ở đây một tuần cũng không sao cả, nhưng về sau e là sắp đưa ra quyết định rồi.”