Chương 04: Thế giới mới đẹp đẽ 3
Quạ Đen không khéo tay, cũng may tác giả tiền nhiệm của cục len cũng không phải nghệ thuật gia hay thợ thủ công gì hết.
Đầu chuột gắn đuôi chó tạm thôi. Hắn ngẫm nghĩ ý tưởng sáng tạo của cô bé, cuối cùng vò cuộn len rối thành con búp bê voodoo.
Thế là tối đó, lúc ngài Charles tới kiểm tra phòng thì nhận được một món quà đến từ người bệnh.
Ngài Charles vô cùng bất ngờ. Dù sao thì với trí thông minh đó của Quạ Đen, làm món đồ như vậy cũng đã hết tâm huyết. Nó cảm động lắm, ôm con búp bê thần bí huơ chân múa tay, bị nguyền rủa làm rụng hết mấy cọng lông xám.
Ma ma không tham gia vào cảnh tương tác ấm áp giữa chủ nhân và vật nuôi, mụ chỉ ở một bên lau sàn nhà “sột soạt”.
Trong tiếng ma sát đấy, khế ước vô hình trong lòng bàn tay Quạ Đen tiêu tán. Hắn đã hoàn thành di nguyện của người chết, và chính ngay lúc đó, hắn sẽ có được món gì đấy từ người đã khuất.
Quạ Đen đã nhớ ra mắt trái mình có thể câu thông với cái chết.
Không hiểu sao hắn chẳng thấy kinh ngạc chút nào cả, cứ như thể chuyện vốn dĩ là vậy. Thậm chí hắn còn tự dưng nhớ được tên gọi của con mắt trái.
Tên khoa học của nó là “Kẻ Cướp Mộ”... nhưng mà khoa học gì cơ?
Bỏ đi, không nhớ ra.
“Kẻ Cướp Mộ” khó nghe kinh, không giống tên khoa học mà giống tội danh hơn. Nhưng lúc nghĩ về nó, lòng Quạ Đen lại ùa về nỗi nhớ nhạt nhòa.
Bởi vì con mắt này mà hình như hắn đã có một nghệ danh: Có người từng gọi riêng hắn là “Ác Ma Trắng”.
Mephistopheles, kẻ quyến rũ Faust, gã thèm khát linh hồn người sống, đòi họ cái giá cao ngất mà mồi nhử là thực hiện những dục vọng thế tục nhỏ bé của con người.
“Ác Ma Trắng” thân ở thế tục nhưng lại nhặt nhạnh đồ của người chết. Chỉ cần nơi người chết tắt thở vẫn còn lại vết tích thuở sinh tiền, dù chỉ là dấu vân tay thì hắn cũng có thể mượn đấy làm cầu nối, nhìn trộm cái chết và ước nguyện của họ.
Thực hiện nguyện vọng của người đã khuất, hắn có thể lấy được thứ “sinh không mang đến, chết chẳng mang đi” của họ.
Còn về thứ gì thì…
Không nói trước được, khá là tùy hỉ, hơn nữa còn không thay đổi theo độ khó của nhiệm vụ. Lúc số hên thì hắn có thể lấy được ngón nghề hữu dụng, kiểu như đan lát nè; Lúc số nhọ, có thể đối phương sẽ để lại cho hắn di sản là chứng “mất ngủ”. Mấy lúc như vậy, hắn chỉ có thể chửi um lên, chối đây đẩy không nhận lấy.
Nói cho dễ hiểu, tuy đều là làm ăn, đổi “nguyện vọng” cầm thù lao, nhưng ác ma hàng real nhà người ta là tư bản lột da hút tủy, “Ác Ma Trắng” nhà hắn thì là con chó làm công bị bên A vô lương tâm gán nợ bằng mấy thứ giẻ rách.
Không biết người đặt ngoại hiệu cho hắn nghĩ gì, chứ hắn thì thấy đúng, “trắng” này chắc chắn là “trắng tay”.
Có lẽ cảnh sát cần kỹ năng này của hắn điều tra án này nọ, chỉ là không biết luật hình sự còn tồn tại hay không.
Vậy thì lần này, người bạn nhỏ tên “Cục Tuyết” trả thù lao cho hắn thế nào đây?
“Ủa khoan.” Quạ Đen khựng lại, ““Cục Tuyết”?”
Hắn ý thức được gì đó, lập tức ngoẹo đầu nhìn ma ma. Vừa trông thấy người thì đầu hắn tự động hiện ra cái tên tương ứng: Bá Tước.
Hắn đã biết “tiền thù lao” là gì.
Có một loại thù lao mà Quạ Đen không cách nào từ chối cả: Tri thức.
Bởi vì tri thức là lời nguyền, là bệnh tật không thể chữa, một khi bị lây nhiễm thì chẳng cách nào trở lại trạng thái "vô tri" nữa.
Đứa bé Cục Tuyết chưa kịp thay răng sữa, mới để lại dấu chân chốn dương gian đã vội vã rời đi, tri thức cũng rất có hạn, chỉ hơn Quạ Đen được một chút: Con bé biết những người quanh mình, biết tên bọn họ, nó cũng thoải mái tặng hắn toàn bộ tri thức về thế gian này của nó.
“Món này hời.” Quạ Đen nghĩ. Vậy là mấy ngày kế, hắn đi vòng quanh bệnh viện “nhận việc”.
Tiếc là không gặp chuyện nào hắn làm được.
Bệnh nhân chết trong “bệnh viện quả mọng” toàn trẻ con, đa số còn chưa tới cái tuổi hiểu gì là “sinh lão bệnh tử”. Lúc hấp hối, chúng chỉ một lòng một dạ muốn sống, hết đau đớn, mong bệnh tật chóng khỏi. Thường thì Ác Ma Trắng cùi bắp chẳng giúp được gì.
Trừ chuyện này ra, còn một người chết yêu cầu bài hát, thằng khờ chưa nghe bao giờ nên không biết hát; Có người thèm ăn quýt lon đóng hộp, Quạ Đen ăn giùm nó, bên A không nhận, vậy là nhiệm vụ lại thất bại.
May mà đời Quạ Đen gì cũng không giỏi, chỉ giỏi bỏ cuộc. Đời người… quả mọng của hắn chỉ có hai câu, một là “được rồi”, một là “không được thì thôi”.
Bởi vậy tuy đánh đâu thua đó nhưng hắn vẫn thấy chả sao, ngày nào cũng hồn nhiên vô tư lự, cứ ăn no chờ chết.
Lại ở trong “bệnh viện” thêm ba ngày, ngài chuột tuyên bố Quạ Đen đã khỏi, có thể xuất viện. Sau đấy lão nhân gia đích thân dắt Quạ Đen qua con đường hẹp ngay lối vào bệnh viện, đi về phía cánh cổng nhỏ hơn một chút.
Đừng thấy bệnh viện trông đơn sơ hơn cả chuồng heo mà lầm, gác cổng với khóa cửa đầy ắp cảm giác khoa học kỹ thuật cao cấp đấy.
Quạ Đen luống cuống đứng trước cửa với ngài chuột, hắn cứ cảm giác mình bước ra khỏi mái nhà tranh nông nô thời trung cổ, xuyên đến thời đại du hành giữa các vì sao.
Chỉ thấy ngài chuột đứng đó, trên cửa bắn ra tia sáng màu đỏ, quét khắp người nó, sau đó kêu “tít tít”. Xác minh danh tính thành công, ánh sáng chuyển sang màu xanh, cánh cửa nhỏ tự động mở ra.
Quạ Đen nhìn qua đầu ngài chuột, hắn thất vọng nhận ra đầu kia cửa vẫn là con đường xi măng nhỏ hẹp và tường cao như nhà ngục.
Không thấy cảnh gì cả, Quạ Đen chỉ đành nghiên cứu ngài chuột dẫn đường.
Tuy tứ chi to khỏe hơn con người nhiều nhưng người đầu chuột vẫn đứng thẳng, đứng thẳng đi lại mang tới bất hạnh.
Cái giá của việc giải phóng đôi tay chính cột sống, nhất là phần cổ phải gánh chịu áp lực cực lớn. Vậy nên cổ của người đầu chuột yếu hơn nhiều so với mấy con chuột thật cùng vóc dáng.
Kính cận thị của nó có tác dụng chắn sáng, chắn luôn cả ánh đèn tù mù của thành phố dưới lòng đất… Không biết là bệnh vặt của ngài đây hay là bệnh chung của người chuột đầu nữa.
Nếu là cái sau, thế thì rất có thể bọn chúng kị sáng như lũ chuột thật, chức năng thị lực không tốt, đôi tai to bè và khoang mũi lồi ra là để thay cho cơ quan thị lực. Thế thì… ánh sáng nơi công cộng của thành phố dưới lòng đất hoàn toàn không suy xét tới nhu cầu sinh lý của người đầu chuột.
Quạ Đen rũ mi, ánh mắt lóe lên…
Nếu là như vậy, đừng nói chúa tể trên mặt đất không phải người đầu chuột, địa vị của các ngài vĩ đại dưới này cũng không cao.
Lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng nhạc và tiếng bước chân. Quạ Đen ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt hắn là một người đầu chuột đội cái mũ kêpi to.
Không biết định tổ chức đi chơi mùa xuân hay làm gì, “mũ kêpi to” cầm harmonica, vừa đi vừa thổi giai điệu nhẹ nhàng vui tươi. Bảy tám chú nhóc béo mầm cắm cúi theo sau “mũ kêpi to” như đám vịt con mới nở.
Mấy đứa trẻ béo mầm vui quá trời, Tiểu Lục cũng có trong đấy.
“Chú Charles.” “Mũ kêpi to” trông thấy hai người hắn thì thả harmonica ra, đoạn chào hỏi ngài Charles, kế đó lại giơ tay kéo đầu tóc của Quạ Đen, “Chào mày nha, tiểu tiên tử.”
Quạ Đen thiểu năng im lặng: Nghệ danh càng ngày càng nhiều, hắn sắp không nhớ được nữa rồi.
Vừa trông thấy gương mặt lông lá của “mũ kêpi to”, tri thức mà người bạn nhỏ Cục Tuyết để lại cho hắn lên nòng. Quạ Đen nhớ ra ngay, con chuột này tên là “Sophia”, cháu gái của ngài Charles.
Giọng của người đầu chuột đều chói tai, hình thể thì na ná nhau. Thật ra Quạ Đen thấy bọn nó y hệt chuột thật, mấy chỗ không cần censored trên người nhìn không ra đực cái gì cả.
Nhưng thần kỳ là ăn mặc và cử chỉ của chúng lại thể hiện sự khác biệt giới tính rõ rệt. Sophia, tiểu thư “mũ kêpi to” mặc váy, trông thấy ngài chuột còn nhấc góc váy, nhún gối chào theo kiểu cổ điển.
Tay tiểu thư chuột ngắn, khuỵu đầu gối cũng không với tới góc váy của mình, chỉ có thể khom lưng túm một bên rồi mới cầm bên kia. Nếu đụng mặt người quen nhiều, khéo nó phải cúi xuống nhặt váy cả đường. Quạ Đen tưởng tưởng thử, cảm thấy cảnh tượng ấy cứ như dắt đứa con có hiếu tới đáp tạ bà con bạn bè vậy.
Ăn mặc và hành động như vậy trông không giống do đầu chuột phát minh mà giống thứ cặn bã của văn hóa ngoại lai truyền về từ đâu đó.
Quạ Đen cúi đầu để tiện cho tiểu thư kêpi mét rưỡi nghịch tóc hắn, nghĩ tới hệ thập phân thần bí trên lon đồ hộp, hắn mường tượng ra nền văn hóa áp đảo còn chưa biết tên này: Rất giống con người nhưng chắc chắn không phải con người, dù sao thì có là chuột đi nữa cũng sẽ không sùng bái gia súc nhà nuôi; Đồ hộp dành cho con người có thành phần nhưng không có hàm lượng dinh dưỡng, điều này có thể có nghĩa là chế độ ăn của chủng tộc đó khác một trời một vực với con người.
Hơn nữa chế độ xã hội còn khá là phong kiến.
Hắn liếc nhìn bầu trời của thành phố dưới lòng đất, nghĩ thầm: “Giống yêu ma quỷ quái gì đây?”
Ông chú chuột xám cũng rất ấm áp, đầu tiên là khen ngợi cô cháu gái tan học là về nhà phụ giúp việc đồng áng ngay.
“Dù sao con cũng thích mấy đứa nhỏ này mà.” “Mũ kêpi to” vui vẻ đáp, “Nếu không phải kiếm cái thân phận “trên mặt đất” thì con còn đi học cái trường mèo gì chứ? Con về kế thừa nông trại của chú từ khuya rồi.”
“Đúng là gặp mèo mà. Không được chửi thề!” Charles cưng chiều vỗ lưng “mũ kêpi to”, “Mau đi, cuối năm rồi, phải xếp hàng đấy.”
“Mũ kêpi to” lè lưỡi, đoạn nó cầm harmonica lên, vẫy tay gọi đám nhóc béo mầm đi.
“Bái bai Quạ Đen.” Tiểu Lục đứng trong hàng ngũ vẫy tay với hắn.
Tụi nhóc béo mầm khác cũng kêu theo, sau đó nhảy chân sáo đi theo “mũ kêpi to”.
“Con bé tháo vát phết.” Ngài chuột khen ngợi, đoạn nhìn theo bóng lưng cháu gái mình và tụi nhoc béo mầm, “Mấy con non hoạt bát nhảy nhót ha.”
Nói xong, ngài chuột hắng giọng, cất tiếng hát bài ca ca ngợi cuộc sống trong tiếng kèn harmonica.
“Ở đây ánh sáng chẳng rơi đến chân trời, chút chít chít chút chút,
Ở đây dòng nước chẳng bao giờ ngơi nghỉ, chút chít chít chút chút,
Gã nông dân vui vẻ đếm trái cây của mình, chút chít chút chít,
Cô gái đi ngang qua chút chít… nàng nở nụ cười với ta hì hì…”
Quạ Đen giẫm lên nhịp điệu “chút chít”, lắc lư theo. Ngài chuột càng hát càng hăng, vặn mông thế nào mà đụng vào Quạ Đen làm hắn lảo đảo.
Quạ Đen hiếu thắng cả đời không chịu yếu thế, sau khi đứng vững, hắn lập tức đáp lễ lại bằng cái tư thế y hệt.
Cặp bài trùng chủ với gia súc đáng xấu hổ nhìn nhau, bỗng dưng sinh ra sự ăn ý vượt giống loài, hai “người” nhảy nhót, cùng nhau “chút chít”.
Hát múa được khoảng 20 mét, tim phổi vô dụng của hắn quá tải, không thể ủng hộ linh hồn thả rông của hắn nữa. Hắn phải dừng bước nhảy trong cơn đau đầu hoa mắt dù không cam lòng, còn phải vịn tường nữa chứ.
Mà con đường chật hẹp ngột ngạt cũng đã đi tới cuối, lại là cánh cửa mang cảm giác khoa học kỹ thuật cao chầm chậm mở ra.
Quạ Đen dằn yết hầu, nuốt xuống cái vị tanh ngọt toan trồi lên. Sao vàng trước mắt tản ra, hắn nhìn rõ con quái vật khổng lồ phía sau cánh cổng.
“Mèo… nó.”
Lòng hắn cất lên tiếng chửi thề mang đậm phong cách nhập gia tùy tục.
Tiếng hát the thé của ngài Charles vờn quanh giữa bức tường cao, tựa như gợn sóng yếu ớt trên mặt hồ tĩnh lặng.
Tường cao tầng tầng lớp lớp, vây lấy “chuồng gà” khổng lồ bên trong.
Nó cao phải ba bốn chục mét, có tám tầng.
Tầng hai trở lên cao không quá mét rưỡi, không có cửa ra vào và cửa sổ, chỉ có từng ngăn nhỏ chật chội được ngăn ra bằng lưới sắt. Một tầng có hơn 20 ngăn như vậy, mỗi ngăn nhồi 5, 6 đứa nhóc, đứa nào cũng cỡ Tiểu Lục hết: Tuổi không quá 7, vòng eo hơn cả mét.
Nghe có tiếng động, đám nhỏ ào ào ghé vào lưới sắt nhìn ra, ngũ quan bị thịt mỡ trên mặt chen chúc tới nỗi không nhìn ra hình thù gì trông lại giống nhau đến lạ.
Bức tường cao bao quanh một khoảng sân dành cho "chuồng gà", nối liền với tầng trệt.
Tầng trệt rộng rãi hơn một chút, cao gần 2 mét, có thể miễn cưỡng chứa chấp người trưởng thành nhưng có lẽ sẽ hơi ngột ngạt. Đa số cư dân ở tầng trệt đều hoạt động trong sân.
Trong sân có hàng rào sắt khóa chặt, ngăn thành hai không gian, một lớn một nhỏ.
Bên khoảng sân lớn là hơn 20 cô, tuổi hơn 30, 40, còn có mấy cô bé vừa bước vào độ tuổi dậy thì, còn chưa nổi mụt mụn nào hết.
Mấy cô này nếu không bầu bì thì là đang cho con bú. Lúc này ma ma Bá Tước cũng ở trong sân, mụ đang cầm cái vòi nước thô sơ tắm rửa cho một cô sắp lâm bồn. Người đứng trong màn nước cứ thế thản nhiên đứng giữa sân, nở nụ cười chào hỏi: “Quạ Đen về rồi à, đỡ hơn chưa?”
Trừ Quạ Đen ra, tất cả những sinh vật sống - bao gồm cả chuột và người - đều không ai nhìn đi chỗ khác, dường như tình cảnh này rất ư là bình thường.
Mấy cô có người tắm cho mình, có người tắm cho con, đôi đôi ba ba nói cười với nhau, cũng có người tản bộ một mình, lẫn trong đó là tiếng trẻ con “ê a”. Bầu không khí vui vẻ, bừng bừng sức sống, là thế giới khác hẳn phía bên kia hàng rào sắt.
Bên khoảng sân nhỏ hẳn là “ký túc xá nam”.
Chỉ có 2, 3 mét vuông, bảo là “sân” chứ thấy giống chuồng nhỏ hơn.
Lúc này “ký túc xá nam” chỉ có một người đàn ông trung niên, đường nét gương mặt có hơi giống con lai Á Âu, đẹp lắm. Nhưng vì người gầy đét như xác chết đói nên có hơi ghê.
Người đàn ông để trần, nửa người dưới là chiếc váy ngắn có hoa văn kỳ lạ. Gã đang nằm trong lồng phơi ánh đèn, mắt cứ nhìn “bầu trời” lom lom, cả người trên dưới chỉ còn 2 bên xương sườn là hơi phập phồng.
Quạ Đen chăm chú nhìn người đó 1 giây, “tri thức” hắn kế thừa từ Cục Tuyết nói cho hắn biết ông anh đây thảm lắm, đến cả mã số thứ tự cũng không có, bọn họ toàn kêu gã là “con nọc ấy”.
“Thứ ngu.” Ngài chuột đạp cửa sắt của cái chuồng, “Ê!”
“Con nọc ấy” làm ngơ, ánh mắt rã rời.
Ngài chuột bèn mở cửa sắt, đích thân đi vào ký túc xá nam, nó bịt mũi nhìn ngó xung quanh, đoạn tuyên bố: “Không biết gã heo đào đâu ra hàng rẻ của ôi thế này, phiền chết được. Tên này sắp tèo rồi!”
Tiếng ca với tiếng cười tắt dần, mấy cô bên khoảng sân lớn đều mang vẻ mặt kì lạ, nhất tề nhìn sang nhà hàng xóm.
Ngài chuột vừa khóa ký túc xá nam lại vừa chửi um, mặt mày rầu rĩ: “Đừng nói là bệnh rồi nha? Sáng sớm mai phải kiếm người lôi nó đi lẹ… Chậc, Quạ Đen làm sao giờ?”
Nó tự hỏi bằng cái đầu vĩ đại mọc dúm lông xám một lát, đoạn lấy ra món đồ nhỏ như cây bút laser trong túi quần yếm, bấm ra ánh sáng xanh rồi quét lên cổ Bá Tước. Động mạch quanh cổ mụ hiện lên quầng sáng còn nhỏ hơn cục mụn, lóe lên theo. Kế đó ngài chuột lại ngắm thẳng “bút laser” vào cổ Quạ Đen, cũng quét một cái.
Quạ Đen rờ cổ mình, cảm giác động tác của ngài chuột giống “copy - paste”: Copy cái gì đó trên người Bá Tước rồi paste lên người hắn.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy ngài chuột dặn Bá Tước: “Mấy ngày này Quạ Đen ở chung với mày, chăm nó tử tế cho tao. Trước lúc người mua tới không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Rảnh thì tắm cho nó, lông bết hết rồi kìa.”
Nói xong nó lại do dự chốc lát rồi bổ sung mà như đau răng: “Mỗi ngày cho nó thêm hai lon đồ hộp. Người mua trả tiền dinh dưỡng, ốm quá cũng khó ăn nói… Chậc, cái thói đời này, súc sinh ăn uống còn mắc hơn người ta nữa.”
Bá Tước không trả lời trả vốn mà chỉ gật đầu.
“Đợi khoản còn lại của Quạ Đen tới, tao sẽ nhập con nọc mới, lần này chắc chắn là hàng ngon, không để bị lừa nữa đâu. Tới chừng đó mày gầy hai ổ nữa…” Ngài chuột ngừng lại, giơ cái tay lông xù ra sờ soạng Bá Tước, đoạn đổi ý mà lòng đau như cắt, “Bỏ đi, gầy một ổ. Đẻ xong cho mày nghỉ, không “trại quả mọng” của tao lại không còn “chó chăn cừu” được việc nữa. Mèo nó… tướng tá ngon như vậy, mắn đẻ như vậy, ít nhất còn đẻ được 15 năm nữa. Mèo nó…”
Ngài chuột lầm bầm, tuần tra mọi người… quả mọng hết một lượt, dự đoán ngày sinh của mấy sản phụ, cuối cùng dặn Bá Tước “có gì thì bấm chuông” rồi mới nhọc lòng lo toan rời đi.
“Ầm”, cổng lớn bên ngoài bức tường khóa lại, im lặng được vài giây thì lại bắt đầu vang lên tiếng người.
—Mephostopheles (Mephisto, Mephastophilis, và một số tên gọi biến thể khác): Một ác quỷ đặc trưng trong văn hóa dân gian Đức. Ban đầu ông xuất hiện trong văn học như con quỷ trong huyền thoại Faust, và sau đó xuất hiện trong một số tác phẩm là con quỷ mà anh chàng Faust đã bán linh hồn cho để đổi lấy 24 năm sống sung bê voodoo: Một loại hình nộm dùng cho phép tà thuật, thường có những mũi kim đâm kêpi: Mũ có vành cứng