Chương 21: Thế giới mới đẹp đẽ 20
Quạ Đen ngẩng đầu lên nhìn trong chốc lát, giọt lệ lẫn theo máu rơi xuống bên mắt trái nhưng con tim lại thấy hưng phấn.
Gabriel đứng dậy chỉnh lại quần áo, mở thùng xe tải ra thì Quạ Đen đột ngột hỏi y: “Năng lực của ma cà rồng có thể làm thành đạo cụ, đúng không?”
Ba đứa nhóc vây tới xoay mòng mòng, đứa cầm nước thì cầm nước, đứa lau máu thì lau máu, nghe một câu không đầu không đuôi thế còn tưởng hắn đang nói linh tinh đó: “Gì cơ?”
Gabriel lại tiếp lời thật mượt: “Ừ, gọi là “vật thiên phú”.”
Ánh mắt của Quạ Đen rơi vào trong thùng xe, chỗ đó trừ ngài Tấn Mãnh Long ra thì đã có thêm mấy món linh tinh từ bao giờ. Nếu lúc trước Gabriel dùng chiếc bóng chứa đồ thật thì cảnh tượng lúc này chính là “kho hàng đáo kỳ lại khất nợ, đồ đạc bị chủ cho thuê vứt ra ngoài”.
“Vật thiên phú,” Quạ Đen khẽ lặp lại, “không phải cái loại dung lượng có hạn, xài hết là xong đấy chứ.”
Gabriel quay đầu lại, mỉm cười với hắn rồi tiện tay nhặt cái túi giấy trong đống đồ linh tinh lên, ném cho Dâu Tây. Dâu Tây bị món đồ lai lịch bất minh từ trên trời rơi xuống dọa một phen, cả người cứng ngắt, trông cứ như bị người ta nhét cho trái lựu đạn vậy. Nhưng ngay lập tức, một mùi đậu phộng thơm lừng quen thuộc tỏa ra.
Dâu Tây hít hà, con nhỏ cẩn trọng cúi nhìn rồi chợt sửng sốt: “Í? Cái này không phải là…”
Giọng của Tháng Năm cũng vang lên gần như cùng lúc với con nhỏ.
Dâu Tây: “... Bánh quy đậu phộng tụi mình ăn ở lâu đài hay sao?”
Tháng Năm: “Đồng phục làm việc trong lâu đài?”
Ánh mắt của Hoa Nhài dừng lại trên chiếc túi da cao lớn mà Gabriel kéo ra từ trong thùng xe tải, ý thức đó là thứ gì, con nhỏ dựng lông tơ ngay tại chỗ. Nó vừa tính hỏi sao y có thể mặc áo da người thì đã thấy dấu in trên trán của túi da mềm mại: Nhân viên chăn nuôi thú cưng số 4.
“Cái này không phải là áo da của “Cuồng Dắt Chó Đi Dạo” sao…”
“Ồ, ngại ghê, lúc đi tôi quên trả lại cho lâu đài.” Gabriel nói xong thì xé tấm da nhân tạo một cách nhanh gọn, vậy mà bên trong lại còn một lớp da nữa.
Lớp da bên trong không hoàn chỉnh, trông có hơi giống đồ liệm bằng ngọc của vua chúa thời xưa, tạo thành từ từng tấc da vuông vắn ghép với nhau. Lúc dang ra để đó, trông nó có hơi biến dạng, nhìn không rõ ngũ quan, chỉ có thể trông thấy hai chiếc răng nanh hút mắt treo bên bờ môi sắc xanh.
Tháng Năm tò mò sáp lại xem sợ tới mức kêu “ối”: “Cái này là da, da người!”
Đấy là một tấm da người ma cà rồng mới cáu.
“Ừ? Cái này cũng xem như là “trang phục may đo cao cấp”, không phải nhóc nói đã từng nhìn thấy rồi sao?”
Giống nhau chắc! Tháng Năm khóc không ra nước mắt: Trang phục may đo cao cấp nó thấy là da quả mọng, nhưng mà cái này là da người đó!
Thằng nhỏ nói không nên lời, chỉ đành lùi sang bên nôn khan.
Gabriel thản nhiên nhún vai, đoạn quay sang nhìn Quạ Đen.
Quý ngài tóc xoăn thần kỳ đây còn chưa khôi phục lại năng lực cử động, cơ mà hắn vẫn dốc hết sức bú tí mẹ để rướn cổ nhìn sang. Không biết sao mà cái dáng vẻ tốt đẹp này lại dỗ “đại thiên thần” thấy vui vẻ.
“Đầu của cậu cưng ghê.” Gabriel khen ngợi, còn đưa da ma cà rồng sang để Quạ Đen nhìn cho tiện.
Quạ Đen dành hết sức ra tâng: “Oa, giỏi ghê! Tôi còn tưởng “áo da” là nguyên kiện đấy? Cái màu vàng rực rỡ ấy là chỉ gì thế?”
“Da nhân tạo do các nhà xưởng chế tạo hàng loạt là nguyên tấm, thành ra mặc vào không vừa người. “Trang phục may đo cao cấp thì dùng kỹ thuật đặc biệt, cần phải cắt da ra thành từng miếng nhỏ.” Gabriel nhiệt tình cho hắn xem chỗ ráp chỉ vàng, “Mấy chỗ này không phải chỉ thật, là một dạng thiên phú của ma cà rồng tên “May vá”, đây.”
Ngay khi y vừa buông ra thì áo da đã bị chỉ vàng nhấc lên, lơ lửng giữa không trung bất chấp trọng lực, nó hơi gợn phập phồng như một sợi lông vũ làm cho chỉ vàng chảy ra chút ánh sáng nhạt. Loáng thoáng nhìn không rõ, cơ mà món đồ này trông có vẻ giống Nghê Thường Vũ Y trong truyền thuyết
Cực hoa lệ, cực kỳ dị.
Hoa Nhài nhìn chiếc bánh quy quen mắt trong tay Dâu Tây rồi lại nhìn sang áo da nhân tạo bị vứt một bên. Con nhỏ cảm thấy mọi chuyện quá xá ảo, nó thì thầm: “Anh… từng giả làm nhân viên chăn nuôi số 4 của lâu đài đấy hả?”
“Tôi không giả trang, đó vẫn luôn là tôi.” Gabriel liếc nhìn Hoa Nhài, “Tóc bím nhỏ”, em dị ứng với các món làm từ đậu, “Cây nấm nhỏ” bên kia dạ dày không khỏe nhưng lại thích đậu phộng.”
Quạ Đen thấy thế là được rồi: “Vậy ra anh không mang giày, hóa ra giày của anh ở đây…”
“Trang phục may đo cao cấp” được lũ ma cà rồng nuôi nấng biến ma cà rồng thành “trang phục may đo cao cấp”, mặc lên phố, đi ra đường, còn đi làm thuê nữa chứ!
Vậy là hắn cất tiếng khen ngợi từ tận đáy lòng: “Punk, punk vãi!”
Gabriel không biết “punk” có nghĩa là gì, nhưng y vẫn cảm nhận được thành ý, chút dịu dàng hời hợt trên gương mặt đột nhiên chân thật hơn nhiều, đoạn cất tiếng mời mọc: “Cậu muốn xem tôi thay đồ không?”
Quạ Đen cầu còn không được, còn sợ nhìn không rõ, thế là hắn lê lết đôi chân tàn tạ vô dụng với ý chí sắt thép của mình vào thùng xe tải.
Gabriel nhặt một mảnh da lên, dán vào trán, sợi chỉ vàng ấy nắm các bộ phận khác vờn quanh như có sinh mệnh vậy, dán lên người y đâu ra đó, ngay cả mái tóc dài màu bạc của “đại thiên thần” với tấm áo choàng đều được phủ lên một cách hài hòa. Thay vì nói “mặc quần áo”, cảnh tượng này trông có vẻ giống sợi chỉ thần bí ấy phủ lớp phủ mới lên người y hơn.
“Lớp phủ mới” chậm rãi trải ra, Gabriel biến thành dáng vẻ ma cà rồng lạ lẫm từng chút một trước cái nhìn chăm chú của Quạ Đen.
—
“Đợi đã,” Vào lúc Gabriel chỉ còn lộ mỗi chiếc cằm, Quạ Đen chợt cất tiếng, “tôi có ý này!”
Thành phố người Chuột đóng kín tứ bề, áp lực cả vùng. Ngoài quảng trường, chuột vũ trang vây quanh tượng thần, xếp hàng lớp lang, bầu không khí lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Đột nhiên, tiếng động cơ tạp nham phá vỡ sự tĩnh lặng đó.
Đám người đầu chuột đang cảnh giác ngẩng đầu lên theo âm thanh nọ, không bao lâu sau, một chiếc xe nát “mẻ răng hở lợi” chạy tới từ trên cầu vượt cách đó khó xa.
Lúc này, thành phố của người đầu chuột đã giới nghiêm, con xe lao tới một cách bất ngờ và kỳ quái, cứ như vào nhầm nơi, vậy là nó quay đầu, lao xuống từ trên cao.
Đó là xe tải chở hàng đã tháo dỡ tất cả những món vướng víu, đến cả buồng lái cũng đã hóa thân thành xe mui trần, chỉ còn thừa lại hệ thống bơm hơi giảm trọng. Chắc do nhẹ quá nên chiếc xe bay không đâm thẳng xuống đất mà vừa vọt tới trước theo quán tính vừa ưu nhã chậm rãi đáp xuống như được bọc dù trong cái nhìn kinh ngạc tò mò của người đầu chuột.
Cái đầu mỏ nhọn của người đầu chuột lắc lư ngay ngắn theo chuyển động của chiếc xe, giương mắt nhìn vật thể kỳ quái đó sắp trượt tới bầu trời của quảng trường…
Loa trên xe chợt vang lên, “cạch”, một đoạn rock n roll sụp trời lở đất cháy lên.
Người đầu chuột thính giác rất nhạy ào ào bịt tai lại, chúng mở to mắt, muốn nhìn xem đó là gì, sau đó chúng thấy hai chiếc đèn pha bật hết công suất bắn thẳng xuống.
Lúc này thành phố dưới lòng đất còn chưa có điện lại, còn tối hơn cả lúc bình thường. Người đầu chuột vốn kị ánh sáng, thế là chúng bị quét ngã rạp cả đám.
Hệ thống bơm hơi giảm trọng bắt đầu bật bật tắt tắt theo nhịp. Xe tải bị hệ thống bơm hơi mất cân bằng kéo đi, xoay tròn giữa trời. Ánh sáng cường độ cao bắn hết một vòng, soi sáng bốn phương tám hướng trong tiếng lợn rú “cùng đường mạt lộ”.
Đám người đầu chuột đều đang khó chịu, hình cảnh ma cà rồng âm thầm quan sát trong bóng tối nhảy dựng cả.
Tới rồi.
Đúng như các hạ cảnh sát trưởng anh minh thần võ dự liệu, hung thủ ẩn nấp trong thành phố của người đầu chuột không chịu được yên tĩnh, chủ động nhảy ra gây rối.
“Ầm”, giữa đám người Chuột ngả nghiêng, con xe tải đáp thẳng vào cái răng cửa của “thần sinh nở”, làm mẻ một góc răng của thần.
“Sếp, là chiếc xe đó!”
“Đó là xe không người, mù à?”
Suy cho cùng thì “Thấy rõ” cũng là “Thấy rõ”, lúc ánh sáng chói chang quét tới, tròng mắt quý báu của cảnh sát trưởng lập tức được bảo vệ bởi một lớp màng bao phủ xám. Vậy nên gã có thể thấy rõ mà không bị nhiễu: Lúc chiếc xe sắp rơi xuống đất, một bóng người cao gầy mở cửa xe nhảy ra, bóng người đó mở đường bằng ánh sáng cường độ cao rồi lủi vào con hẻm nhỏ phía đông quảng trường.
Cảnh sát trưởng chưa nói hết đã phi ra.
Đội trưởng kêu: “Mau! Mau đuổi theo!”
Làm gì đuổi theo kịp!
Trừ bản thân năng lực thiên phú ra, kẻ có thiên phú của tộc ma cà rồng sẽ có tốc độ, sức mạnh, tuổi thọ vượt xa người thường. Thậm chí có người còn cho rằng kẻ có thiên phú chiếm ưu thế về mặt trí tuệ.
Kẻ có thiên phú kiêu ngạo là có lý do, có đôi khi bọn họ đúng là không cùng chủng loài với đồng loại của mình.
Cho dù “Thấy rõ” không phải là thiên phú loại hình tấn công thì khi cảnh sát trưởng hành động vẫn nhanh như điện chớp, tốc độ tức thời có thể nghiền ép động cơ xe.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh sát trưởng đã không chút e dè nhảy lên trên đường phố chỗ người đầu chuột, giày da giẫm thành hố sâu trên mặt đường. Gã ghét bỏ, né tránh mấy người Chuột lạc bầy, đoạn giơ chân đá bay, một con chuột to gần cả tạ “chít” một tiếng, văng cách đó 3 mét!
Bí tộc Chuột cỏn con đương nhiên không đáng nhắc tới, nhưng số lượng lại quá nhiều. Lúc này đã có con khôi phục lại năng lực hành động, tức giận lao về phía xe tải, đầu chuột chen nhau vừa khéo chắn mất lối của cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng bạo lực giơ chân đá bay mấy con chuột thì đã trông thấy bóng người mục tiêu của mình lóe lên, nhìn như quay đầu lại liếc gã, nửa gương mặt nghiêng qua, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Đó là một nụ cười mỉm đầy khiêu khích.
Cảnh sát trưởng ngứa răng, không nhịn được nở nụ cười khinh miệt.
Đám hình cảnh người bình thường chân cẳng không tốt còn chưa đuổi kịp thì đã thấy cảnh sát trưởng vĩ đại moi ra món đồ như lựu đạn gây choáng, đập mạnh xuống đất.
“Không….”
“Bịch!”
Một tiếng vang thật lớn, cả thành phố Chuột rung chuyển ba lần, đám chuột vũ trang cản đường ngã xuống đất tập thể.
Cảnh sát trưởng đích thân “xuống đất”, đương nhiên trong người phải có vũ khí chống lại Bí tộc. Vật thiên phú này gọi là “Phục thú”, hiệu quả khi nổ tung có thể bao trùm non nửa thành phố Chuột, người Gấu bạo lực nhất dính phải, nội trong 5 phút cũng sẽ mất đi sức chiến đấu.
Đội trưởng bị chấn động bởi tiếng vang khủng bố đó, muốn huệ cả ra, khi chị hồi phục lại giữa cơn trời đất quay cuồng thì đã không thấy cảnh sát trưởng đâu nữa.
Đội trưởng cắn răng, tức tốc soạn tin nhắn gửi đi.
Hoa Nhài cũng đang bị ù tai.
Thật ra khi so sánh với Bí tộc, con người cũng giống như bị lãng tai, vật thiên phú nhằm vào người bán thú có hiệu quả rất hạn chế với con nhỏ. Nhưng dù là vậy, lúc Hoa Nhài bò ra từ dưới ghế phụ thì vẫn thấy choáng váng, bị đập đầu.
Con nhỏ ghé vào cửa sổ xe, ngó ra ngoài rồi kinh ngạc trước đám chuột mất đi năng lực hành động nằm la liệt dưới đất: “Làm sao mà anh ta biết thế!”
Mấy phút trước, tài xế xe bay giữa trời nói cho nó nghe, sau khi chiếc xe rơi xuống thì không cần lo tới chuyện bị người đầu chuột vây công, sẽ có “quỷ hảo tâm” tới giúp nó dọn đường.
Được à nha, “quỷ hảo tâm” được gọi tới thật!
“Khống chế đoàn quân người đầu chuột là một dạng chất dẫn dụ,” Trước lúc hành động, người đó nói với nó, “Con người chúng ta đã thoái hóa về mặt này, không yêu đương dữ dội mấy phen thì gần như không cảm nhận được. Em có thể hiểu là một thứ mùi mà mình không ngửi thấy.”
“Đã rõ.”
“Chất dẫn dụ cho bức tượng tỏa ra, người đầu chuột nhận được tín hiệu dẫn dụ sẽ sinh ra cộng hưởng, tuyến thể trên người sẽ phân bổ ra chất dẫn dụ tương tự. Cứ vậy một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh sẽ phát tán rộng rãi khắp thành phố, vậy nên chúng tập kết cực kỳ nhanh, hành động chỉnh tề nhịp nhàng, hơn nữa còn dũng mãnh, tuyệt không sợ chết nhờ vào sự chỉ huy của chất dẫn dụ. Chỉ cần mò được công tắc chất dẫn dụ thì có thể khống chế đoàn quân người đầu chuột…”
“Chờ, chờ chờ chút, công tắc gì?” Hoa Nhài nghe có hơi lùng bùng, “Mới nãy không phải anh kêu… “chất dẫn dụ” là do Chuột phân bố hay sao?”
“Lúc điều hòa cộng hưởng thì là thế, nhưng nguồn cơn thì chắc chắn là không. Người Chuột là giai cấp có tài sản ở dưới thành phố ngầm này, vị cha đỡ đầu Gấu Chó và đám cớm ma cà rồng ép hai đầu, chỉ có thể kẹt cứng ở đây, nếu như chất dẫn dụ là do chuột đầu đàn phân bố thì máy cái bánh Chuột… lính Chuột giờ cảm xúc sẽ không ổn định thé đâu, ít nhiều gì cũng sẽ thấy lo âu. Anh đoán bức tượng chính là nguồn gốc của chất dẫn dụ, chất dẫn dụ tỏa ra hẳn là nhân tạo. Tới chừng đó “quỷ hảo tâm” sẽ đuổi theo anh, anh sẽ chơi trốn tìm với gã một lát, chờ em tìm ra công tắc thì sẽ chi viện cho.”
“Anh đoán… không mà lỡ anh đoán sai rồi sao? Lỡ không có công tắc rồi sao? Em tìm không ra rồi sao?”
“Thế thì em tranh thủ lúc người đầu chuột chưa hồi máu thì rút nhanh.”
“Em nói anh đó!”
Sinh vật thần kỳ nọ suy nghĩ: “Thế anh quỳ xuống dập đầu dâng hương cho ma cà rồng, năn nỉ gã tha cho mình.”
“Mèo… mèo…” Hoa Nhài định học câu chửi thề của Quạ Đen, nhưng kích động làm nó quên mất lời, con nhỏ nhanh nhẹn chui ra khỏi cửa xe như con báo con, tự mình chế ra câu chửi nóng sốt tại chỗ, “Mèo chút chít!”
Hoa Nhài đạp lên một con chuột cả người co quắp, suýt nữa trượt đuôi chuột cắm đầu, nó loạng choạng nhào tới bức tượng, kết quả ra cửa bất lợi.
Nó đi quanh bức tượng bị đèn pha sáng như tuyết hết mấy vòng, làm thế nào cũng không tìm ra được cửa.
Hoa Nhài đổ mồ hôi lạnh, vừa tức lại vừa sốt ruột, vậy là nó giơ tay phải lên, đập mạnh vô “thần sinh nở”: “Giết người Chuột tử hình.”
Nắm đấm kêu “bịch”, có thứ gì đó đổ xuống bên trong bức tượng, phát ra tiếng vọng lại.
Hoa Nhài sửng sốt: Bức tượng rỗng ruột.
Con nhỏ lập tức chạy trở lại chiếc xe tải, lục cái khoan điện dưới ghế ra: Trước lúc xuất phát, món gì gỡ được thì mọi người gỡ cả, chỉ để lại có hai món, búa cho nó phòng thân, cả khoan điện nữa.
“Người đầu chuột khác với chúng ta, không gian sinh hoạt cơ bản của con người là mặt đất bằng phẳng, bọn chúng lại thiên về không gian lập thể, lối ra vào các loại có thể nằm dưới đất. Nếu như là tình huống này thì tìm lối vào bằng trực giác con người rất khó, chỉ có thể phá cửa bằng tác nhân vật lý.”
Khoan điện được tìm thấy trong hộp dụng cụ trên xe tải của người Heo, mũi khoan to gần bằng cổ tay của Hoa Nhài. Con nhỏ khiêng mũi khoan lên vai như vác hỏa tiễn, giật cái mũ giáp của Chuột vũ trang đội lên đầu, đoạn đâm vào cái chỗ mình vừa đập khi nãy!
Cảnh sát trưởng kiêm quỷ hảo tâm cuối cùng cũng thoát khỏi đám người đầu chuột vướng tay vướng chân, đuổi theo vào con hẻm.
Bước chân của gã dừng lại, sử dụng “Thấy rõ” tốc độ cao làm mắt gã gần như chuyển sang màu trắng bạc.
Thiên phú dẫn gã nhìn mặt đất: Không đúng, dấu chân đâu?
Bằng vào tốc độ của kẻ có thiên phú, lúc chạy nhanh sẽ tạo thành lực tác động lớn tới mặt đất. Ở cái chốn thành phố dưới lòng đất, cơ sở vật chất kém chất lượng vớ vẩn như vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu chân.
Vậy nên thằng lõi đó không chạy mà là mai phục ở đây?
Tuy là thế thân, song cảnh sát trưởng vẫn cứ cẩn thận mở hộ giáp ẩn trên người.
Nhưng… kỳ quái là “Thấy rõ” hoàn toàn không cảm nhận được quanh đấy có thiên phú của ma cà rồng!
—Nghê Thường Vũ Y: Quần áo tiên nhân mặc, màu sắc sặc sỡ, chất vải mỏng, trông như áo cầu vồng, Nghê Thường Vũ Y khúc là điệu múa cung đình thời Đường do vua Huyền Tông viết, thể hiện nỗi khát khao đến cung trăng xem các tiên nga : Dữ dội, mạnh mẽ, mạnh dữ, hầm hố…