Chương 17: Thế giới mới đẹp đẽ 16
Tháng Năm với Dâu Tây dại người, thế giới tinh thần chia hai: Một là nghe con nhỏ muốn “chiến đấu”, thế là lo sợ bất an theo thói quen. Mặt khác, tụi nó lại không nhịn được mà thấy sùng bái Hoa Nhài, cũng là theo thói quen nốt.
Gabriel chẳng chút keo kiệt vỗ tay cổ vũ cho Hoa Nhài.
“Dừng! Đợi chút, vụ chiến đấu không vội… cái vụ… reo hò cũng không gấp, Hallelujah.” Quạ Đen nhìn quanh quất, hắn nhận ra mình tứ cố vô thân, chỉ đành ra mặt làm kẻ tạt nước lạnh, “Có phải hồi nãy anh nghe sót gì không, em tính đi đâu tìm “họ”?”
“Tôi sẽ đi tìm “con thuyền Noah”, Erry đến từ đó.”
“Em biết đường không?”
Hoa Nhài giơ tay phải lên, ánh sáng trắng phát ra.
Mọi người ngước nhìn thì thấy vầng sáng ấy chậm rãi bành trướng trong lòng bàn tay nó, lơ lửng lung lay một hồi rồi bắt đầu ngả về một phía, hệt như đốm lửa bị gió thổi lay lắt vậy.
“Bên đó.” Hoa Nhài nói, ““Hướng những cơn gió vô hình” chính là nhà.”
Ánh sáng của mồi lửa ấy khiến cho mái tóc bạc của Gabriel càng thêm lộng lẫy, Tháng Năm với Dâu Tây cùng nhau kinh ngạc.
Chỉ có Quạ Đen lạc lõng sờ mũi mình: Tốt lắm, con nhỏ không biết đường.
Hoa Nhài có hướng đi, nhưng rốt cuộc đi bao xa, giữ đường có núi tuyết hay đại dương thì con nhỏ hoàn toàn không có chút khái niệm nào. Hắn biết ngay mà, bằng vào cái điều kiện dạy học trong phòng tối ấy thì có là giáo sư cấp đặc biệt cũng không thể nào dạy con nít xem bản đồ cho được.
Nhưng mà hình như cái nhóm này cũng có mỗi Quạ Đen là có thái độ bi quan thôi.
“Đẹp quá.” Tháng Năm hỏi tới, “Đó là chỗ như thế nào vậy? Có đẹp hơn trong lâu đài lãnh chúa không?”
“Đống rác cũng ngon hơn lâu đài u ám kia nhé? Với cả mày chỉ là món ăn thôi, lâu đài xấu đẹp cũng chả dính gì tới mày nhỉ?” Hoa Nhài liếc xéo thằng cu, “Thuyền Noah… trong đó chỉ có con người. Mỗi người đều có nhà của riêng mình, mọi người có thể ra ngoài hoạt động khi trời sáng, có thể tự do đi lại trên đường, đi học, đi làm nuôi thân mình như ma cà rồng.”
Nụ cười của Tháng Năm ngưng đọng lại, ảo tưởng tắt ngúm ngay tức thì: Thế này còn không phải đám quỷ nghèo mặc áo da nhân tạo hay sao?
Mắt thấy thằng nhóc khờ khạo nhớ ăn không nhớ đòn lại sắp bị đập, Gabriel giơ tay ấn đầu nó, chuyển thằng nhãi sang chế độ im lặng: ““Lộ tuyến thần thánh” của mọi người còn những mồi lửa khác nữa sao? Lộ tuyến khác thì thế nào?”
“Lộ tuyến thần thánh có 4 loại mồi lửa, còn về những lộ tuyến khác… Erry nói có một vị mồi lửa tên “Bác sĩ” tuy không thuộc vào lộ tuyến thần thánh nhưng cũng ở trên thuyền, phụ trách việc trị bệnh cho mọi người. Chị ấy còn nhắc tới lộ tuyến “thần bí” nhưng không có nói kỹ, chắc chỉ cũng không biết, chỉ có nói với tôi là phong cách làm việc của “thần bí” khác với bọn tôi.”
Quạ Đen nghe xong thấy ê răng lắm.
Thân là người trưởng thành có khả năng nhìn tranh đoán hình nền, cách thời gian và con nhóc cấp 2 học vẹt thì Quạ Đen vẫn có thể hiểu ngay những điều dang dở mà Erry không tiện nói cho trẻ con nghe: Cũng chính là nói đã sống như chóa rồi thế mà giống loài rác rưởi của chúng ta lại còn đấu đá nội bộ nữa chứ.
Thiệt là lạ lùng mà.
Quạ Đen rầu rĩ nốc hết nửa chai siro còn dư lại của tộc Heo: Cùng nhau toi cơm rồi.
Quạ Đen còn chưa nuốt hớp siro thì Hoa Nhài đã chỉ vào hắn: “Lộ tuyến khác thì có thể hỏi anh ta, chắc anh ta rõ hơn đó.”
Quạ Đen: “Khụ khụ khụ…”
Gabriel giơ tay lên theo phản xạ có điều kiện, muốn vỗ lưng cho hắn. Cơ mà tấm lưng như địa ngục phủ mớ tóc như bụi gai làm thiên thần di chuyển bản tay cả vòng cũng không tìm ra chỗ hạ cánh, thế là chỉ đành làm như bâng quơ rút tay lại.
Không biết từ lúc nào mà Hoa Nhài đã chuyển hướng sang hắn, cười mà như không cười: “Vấn đề anh mới hỏi tôi khi nãy cứ quai quái ấy, tôi cảm thấy có vẻ anh không hiểu truyền thừa thần thánh của bọn tôi, xem ra lộ tuyến khác không giống của bọn tôi nhỉ?”
Trông Gabriel như đang ngồi chồm hổm ven đường coi chó mèo đánh nhau, sự chú ý xoay chuyển qua lại trên người mấy người đấy, bận muốn chết cơ.Y chu đáo chờ Quạ Đen ho xong mới cất tiếng hỏi với vẻ tò mò: “Vậy cậu là “thần bí” sao?”
“Không phải.” Quạ Đen đau đớn nghĩ, “Ta là thần nhì nhằn.”
Hoa Nhài thiếu hụt kiến thức ở một vài phương diện khiến hắn có hơi sơ ý, cộng thêm lúc nghe miêu tả “Xét xử” có hơi mù mờ nên mới lắm mồm hòi thêm dăm câu, làm lộ cái dốt của mình.
Lật xe rồi…
Lòng có bão cát quét qua, thế mà tứ chi thả lỏng của Quạ Đen vẫn không hề hấn gì, hắn nở nụ cười như ông thầy đồng, đón lấy ánh mắt tràn ngập sự dò xét và giảo hoạt của Hoa Nhài: “Chuyện này đâu thể trách anh, rõ ràng là “thần thánh” của các em xa rời quần chúng, còn thần bí hơn cả “thần bí”.”
Hoa Nhài không bày tỏ ý kiến, con nhỏ chỉ nhướng mi, lạnh lùng dò xét hắn.
Ranh con suy nghĩ lắm thật…
Thấy mồi không thể lấp liếm cho qua, Quạ Đen liếc nhìn ngài quả cảnh sát đang bất tỉnh nhân sự, hắn cảm giác Hoa Nhài chỉ cần tùy tiện vung nắm tay là mình có thể cắm đầu xuống đất ngay.
Thật ra hắn cũng không nhất thiết phải giả hành Tây tỏi Ta gì, có thể thẳng thắn nói thật. Thế nhưng nếu là vậy, cái điệu bộ mặc cho đối phương hiểu sai thông tin của hắn khi nãy trông đáng ngờ quá… Đừng thấy Hoa Nhài ăn nói lớp lang thế, thật ra vai nó đang gồng cứng, vẫn đang ở vào trạng thái căng thẳng.
Những lúc thần hồn nát thần tính như vầy, thần kinh của ai cũng mảnh như tơ nhện, vô ý thôi thì chút lòng tin tưởng như giấy dán cũng có thể nát thành bột mịn.
Huống chi lai lịch của hắn vốn đã không rõ ràng rồi.
Bởi vậy mới nói con người quan trọng nhất là phải chân thành với nhau, ngu ngốc thì ngu ngốc thôi, cứ thích thể hiện cái gì không biết nữa? Báo hại giờ khó xuống lưng cọp rồi đó.
Quạ Đen chỉ có thể nhanh chóng ôn lại lời Hoa Nhài nói một lượt: Con nhỏ nói người trên “thuyền Noah” có cuộc sống bình thường. Trong hoàn cảnh như giờ thì có hơi khó tưởng tượng - Động vật hoang dã lớn như con người không thể xây dựng quốc gia bí mật giữa ban ngày ban mặc hết. Vậy nên nếu “thuyền Noah” không phải là câu chuyện Erry cố ý dùng để lừa con nít thì chính là môi trường bí mật có thể ẩn giấu.
Nếu “mồi lửa” mới ra đời có thể dẫn đường bằng khả năng của mình, thế thì sức mạnh cấu thành môi trường bí mật đó phải chăng cũng có cùng nguồn gốc? Dù sao sức mạnh “Xét xử” nghe cũng giống một loại quy tắc, vậy là hắn quyết định cược một phen…
Quạ Đen lơ đễnh bóp chai đồ uống: “Người bảo vệ thuyền Noah kia không thích mồi lửa của những lộ tuyến khác, bạn của em không nói em biết à?”
Hoa Nhài cau mày, do dự hỏi: “Anh biết “Cha Già” sao?”
Cược đúng rồi.
Quạ Đen chỉ cười chứ không nói. Trời ạ, hắn phải câu giờ để còn phịa tiếp nữa chứ.
“Mọi người đang nói gì thế?” Tháng Năm lay tay áo Hoa Nhài, “Cha Già là ai thế?”
Hoa Nhài vẫn giương mắt liếc nhìn Quạ Đen như cũ.
Quạ Đen tiếp lời không hề sơ hở: “Là một kẻ mạnh. Ừ… Em có thể hiểu là ông đã đi quanh “thuyền Noah”, xây dựng lá chắn bảo vệ mọi người. Nhờ có năng lực đặc biệt đó của ông mà thuyền Noah mới không bị ma cà rồng và Bí tộc quấy rầy… Ồ, anh là người ngoài, có chỗ nào nói không chuẩn thì cứ sửa lại cho đúng nhé.”
Hoa Nhài gật đầu, lòng nghi ngờ vơi đi đôi chút, lúc này nó mới chịu trả lời vào câu hỏi của Gabriel: “Mồi lửa của lộ tuyến thần thánh có 4 loại, “Xét xử” và “Ánh sáng thần thánh” của bọn tôi là chiến sĩ. “Xét xử” là “Tôi kết án anh với tội danh nào đó”, “Ánh sáng của thánh” là “Xua đi bóng tối khắp chốn”; Còn cả “Thần vực”, “Cha Già” là “thần vực” duy nhất trên thuyền Noah, sức mạnh của ông là “Nơi này phải tuân theo pháp tắc của tôi”…”
Có lẽ không nên để bụng đói ăn nhiều đồ ngọt, Quạ Đen chợt ù tai, giọng con bé trở nên xa xăm. Hắn hơi loạng choạng, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng: Một đội vũ trang máy móc đi ngang qua mặt hắn, súng vác vai, đạn lên nòng. Bọn họ áp giải một người đàn ông, người này mắt, tai, miệng mũi đều bị bịt kín, xiềng xích đặc biệt trên tay giam cầm đến từng đốt xương.
Tạo hình này quả thật rất mới mẻ, Quạ Đen không nhịn được dừng chân ngó thử. Hắn mới thò đầu ra đã bị người ta lôi đi.
“Đừng có lại gần, để sau kêu các hạ kia cho cậu xem hồ sơ, đừng nhìn nữa. Àiz, tên nhãi này là mèo biến hình à? Sao mà tò mò thế?”
Quạ Đen: “Người đó là ai vậy?”
“EHA001… Đúng, chính là “số 1” trong truyền thuyết đó. Phần tử nguy hiểm đi đầu.” Người bên cạnh đè thấp giọng như chỉ sợ nói to quá sẽ truyền tới tai ai vậy, “Năng lực tên “Thần nói”, loại quy tắc duy nhất được phát hiện cho tới nay, đặc biệt tuyệt đối. Một khi quy tắc thành thì sẽ trở thành chân lý tuyệt đối trong phạm vi của gã…”
“Có cả loại này à? Ngầu thế.” Quạ Đen kinh ngạc, “Thế gã có thể sang tên ngân hàng bên kia đường qua cho tôi không… shhh!”
“Dễ ăn của ngoại lắm! Có phải chuyện trên trời đâu, bắt buộc phải có người tin thì quy tắc mới được hình thành. Trước lúc bị hốt, tà giáo gã gầy dựng xuyên suốt 16 nước, hiện giờ cũng đã hình thành 4 quy tắc.”
“Có cái nào thế?”
“Tôi nhớ có gì mà “Phạm vi”, “Xét xử”... “Ánh sáng của thánh” hay của thần gì đó, còn gì nữa nhỉ? À…”
“Chân lý.” Quạ Đen lầm rầm tiếp lời Hoa Nhài.
Hoa Nhài khựng lại: “Erry nói “Chân lý” hiếm lắm, chưa từng xuất hiện trên thuyền Noah, chị ấy cũng không hiểu… Anh biết à?”
““Người nói ra miệng, ta nghe vào tai… không được có lời dối trá”.” Quạ Đen tham lam nhìn về một thế giới khác, lúc sự chú ý quay trở lại người con nhỏ, hắn vẫn lưu luyến không đành nên có chút dịu dàng, “Đừng nghe ngóng những lộ tuyến khác nữa, em gái à, em không phát hiện ra sao? “Lộ tuyến thần thánh” của các em đều là dạng quy tắc, sức mạnh đến từ lòng tin, biết quá nhiều về những mồi lửa khác không có lợi với em đâu.”
Hoa Nhài mở to mắt: Rất lâu, lâu thật lâu về trước, trong căn phòng nhỏ bé tối tăm ấy, có người đã nói với nó những lời tương tự.
“Anh… ừm, anh là “Quạ Đen” phải không?” Không dưng Hoa Nhài câu nệ hẳn. Nó ngẩng đầu lên.
Không hiểu sao người trẻ tuổi điên điên khùng khùng này lại chợt trở nên “già dặn”. Thân người hắn khẽ chao đảo như thể phong trần mấy trăm năm đè lên người vậy. Con nhỏ không khỏi khách sáo hơn: “Ngài… Quạ Đen, anh có biết tôi phải làm sao mới mạnh mẽ hơn được không?”
“Em phải trưởng thành, phải hấp thu đủ sức mạnh, mài giũa thân xác chứa đựng “mồi lửa”. Còn phải xây dựng “pháp” của chính mình, không ngừng thực thi giới luật của bản thân, loại trừ hết thảy sự hoài nghi bản thân, bao gồm cả những nghi ngờ hợp lý.”
Cho tới khi em biến thành kẻ chấp pháp điên cuồng, cố chấp, lạnh lùng, không có nhân tính. Cho tới khi em đưa ra phán quyết chết chóc, sẽ không còn bị giọng nói yếu ớt “anh ấy là quả mọng tốt” giữ lại nữa.
Hoa Nhài vô cùng thông minh, vừa nói tới đã thông suốt, nó suy nghĩ giây lát, ánh sáng trắng trên tay nó sáng hơn thấy rõ. Nó kinh ngạc và mừng rỡ nhìn Quạ Đen nhưng lại phát hiện ra trông hắn buồn bã vô ngần.
“Ngài?”
Tạm thời Quạ Đen còn chưa biết tại sao năng lực thuộc về một người trong ấn tượng của hắn lại phân tán tới trên người kẻ khác, nhưng…
“Kẻ vững vàng lắm ngoan cố, kẻ chấp nhất lắm bướng bỉnh. Thế gian này, tất cả những thanh kiếm đều là con dao hai lưỡi, hết thảy mọi sức mạnh đều có cái giá. Em nghĩ kỹ chưa?”
Quạ Đen không để ý khi hắn nói những lời này, Gabriel chợt ngước mắt lên, đồng tử chợt phóng đại. Ánh mắt thiên thần hảo hữu tò mò của y biến mất tăm, tròng mắt như chất vô cơ vô hồn lộ ra chút hứng thú nham hiểm.
“Anh đang nói là sử dụng sức mạnh mồi lửa có tác dụng phụ à?” Quả nhiên Hoa Nhài là đứa thông minh, nhưng thiếu niên tuổi dậy thì sẽ không xoắn xuýt quá lâu. Con nhỏ chỉ cau mày 1 giây là ngưng, “Vậy có cách gì không, em cũng không thể không mạnh mẽ được. Tụi em muốn làm người, muốn có cuộc sống đường đường chính chính, phải bỏ ra cái giá thôi.”
“... Đúng ha, không có cách nào.”
Người mắc bệnh nan y phải dùng chất độc để chấm dứt cơn đau, tim ngừng đập phải sốc điện khử rung.
Kẻ hấp hối phải có liều thuốc mạnh giữ hơi tàn.
“Nói lại chuyện của, ngài, Quạ Đen,” Hoa Nhài sửa lại xưng hô, “anh nhận ủy thác gì, tôi giúp gì được cho anh?”
“Người ủy thác không nói cho tôi nghe tên của anh ta, chúng ta tạm gọi anh ta là ngài “Prometheus” đi.” Quạ Đen nói khẽ, hắn không muốn gọi người ấy là “con nọc đó”.
“Hẳn là anh ta cũng đến từ một vùng đất tự do như quý cô Erry, bất cẩn rơi vào tay Bí tộc, bị coi như con nọc, bán cho trại chăn nuôi gia súc của người đầu chuột.”
Trong bệnh viện quả mọng của ngài Charles đầu chuột, khi các chuyên gia đầu chuột đang cãi nhau xem rốt cuộc trại quả mọng có bị dịch hay không thì một kẻ vừa tắt thở đã định ra khế ước với Ác Ma Trắng.
“Anh ta ăn lắm đòn roi, chịu đủ khổ sở, nhiều lần thử vượt ngục nhưng đều thất bại, chỉ có thể giả vờ phục tùng. Người đầu chuột cho rằng anh ta cường tráng, đẹp đẽ, sở hữu dòng máu cao cấp, vậy là bắt đầu có rất nhiều Chuột ở những trại chăn nuôi khác trả tiền cho chủ của anh ta để mượn anh ta đi… “phối giống”. Anh ta vô cùng đau khổ, song cũng nhân cơ hội này mà làm quen được với rất nhiều người. Sau đó anh ta bắt đầu truyền bá tri thức ở các trại chăn nuôi khác nhau, thu thập tin tức. Thậm chí bọn họ còn xây dựng được mạng lưới tình báo mà đám Chuột không biết, lập kế hoạch bỏ trốn tập thể.”
Ba đứa trẻ nghe mà thảng thốt.
Dâu Tây căng thẳng nắm tay áo: “Trốn ra được không?”
“Không, thất bại rồi.”
“Ơ…”
“Người đầu chuột sợ trọc cả lông, còn nâng cấp hệ thống an toàn chuồng trại. Ngài Prometheus đáng kính đó bị đánh gãy chân, sau đó bị tiêm thuốc “ung thư não” quá liều - Chính là độc tố thần kinh.” Quạ Đen ngừng lại đôi chút, “Tới tận lúc chết, anh ta cũng chẳng khôi phục hoàn toàn lý trí.”
“Anh ta cậy anh trả thù sao?” Hoa Nhài nghe mà nóng máu, lông mi mảnh dài dựng hết cả lên, “Có thể, vậy chúng ta đi giết Bí tộc trước.”
Tháng Năm bị phát ngôn dư dả võ đức đó hù dọa, ngồi bệt xuống đất.
“A, thế thì không, anh không nhận mấy chuyện báo thù.”
Tháng Năm nhẹ nhõm.
Quạ Đen: “Anh ta nhờ anh dỡ trại quả mọng, cứu những người từng đi theo anh ta ra ngoài.”
Hai mắt Tháng Năm tối sầm.
Cái này còn không khó hơn trả thù nữa hả?!
Tới cả Hoa Nhài nghe xong còn thấy khó xử: “Anh chắc chắn mấy người đó còn sống hết à?”
“Không chắc.” Quạ Đen ngẫm nghĩ, “Nhưng chắc chắn người đầu chuột sẽ không giết hết bọn họ, dù sao thì con nọc con nái cũng là tài sản quý giá mà.”
“Làm kiểu gì?”
“Thế thì phải thỉnh giáo trưởng thiên thần trước rồi.” Quạ Đen quay sang phía Gabriel, “Theo anh thấy, “Sở An ninh” mặt đất và thành phố dưới lòng đất sẽ nảy sinh xung đột tới mức nào?”
Hắn còn chưa nói hết, toàn bộ đèn đốm ở thành phố dưới lòng đất đều tắt ngấm.
Thiên thần thuần sắc trắng nháy mắt chìm vào bóng đêm tăm tối. Kế đấy, một số tòa kiến trúc khởi động nguồn điện dự phòng khẩn cấp, ánh sáng mỏng manh lần nữa phác họa nên gương mặt của Gabriel. Y mở mắt thật to, khóe miệng cong lên, vẽ nên nụ cười không có chút gì là thánh khiết hết: “Cậu thật sự giỏi hơn cái tên ma cà rồng “Thấy rõ” sứt sẹo kia nhiều, tôi có hơi không muốn gã nữa rồi đó. Quả… à, con người hoang dại hóa ra là như vầy sao?”
“À, cám ơn, chắc thế nhỉ?” Quạ Đen khiêm tốn trả lời, “Tôi cũng không biết nhiều lắm.”
Hoa Nhài kéo phắt Tháng Năm qua, ánh sáng trắng trên tay nó lập lòe: “Anh là cái quái gì đấy? Anh không phải con người hả?”
“Tôi là ồ.” Gabriel trả lời nhưng lại không nhìn con nhỏ.
Không biết y lấy đâu ra đôi bao tay trắng mang vào, cách lớp găng tay, y nhón một nhúm tóc dài của Quạ Đen bằng hai ngón tay.
“Ma cà rồng trên mặt đất và Bí tộc ở thành phố dưới lòng đất sẽ xảy ra xung đột toàn diện.” Gabriel bình tĩnh nói, “Vấn đề di dân ở khu Đuôi đã có từ lâu rồi, Thấy Rõ vốn là quân cờ ngầm chống đối Bí tộc của gia tộc Nosfera. Cái vị lãnh chúa “vạn người mê” nếu không có gì bất ngờ thì sớm muộn gì cũng sẽ chết vào tay gã. Thấy Rõ thông minh chắc chắn sẽ muốn thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội toa rập thành phố dưới lòng đất, không ngờ giờ lại đội nồi. Gia tộc gã xưng là ngạo mạn, không nuốt được cơn giận này đâu.”
Gabriel nói tới đây thì liếm môi, y dừng lại, đoạn trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội: “Tôi nói cho cậu nghe nhiều thế, cậu định trả công tôi thế nào đây?”
—Hallelujah: Thuật ngữ tôn giáo của Cơ Đốc giáo, thường sử dụng trong Thánh kinh để biểu thị từ cảm thán của sự hoan hô, ý nghĩa là tán dương Thượng đế, khen ngợi Yahweh, tán mỹ Jehovah. Thường sử dụng trong các lễ nghi của hội Thánh và ca từ của Thánh Noah: Thuyền cứu nạn, cứu giúp (trong Kinh Thánh, Noah vì muốn tránh nạn hồng thuỷ mà đóng một chiếc thuyền lớn).