Phú tài một phương này ông đã nghe tên qua rồi dù gì ông cũng là một người lão luyện trong luyện dược quen biết rộng tãi cũng là chuyện thường tình
Giống như bị điểm trúng tên Kiều Thụy Dương quay sang bên cạn nhìn người đứng cảnh Mộ Dung Như Tuyết từ vừa nãy đến giờ mà hắn chưa chú ý thật là sơ ý mà.Ngay lập tức Kiều Thụy Dương nở một nụ cười thân thiết sau đó mỉm cười hỏi Mộ Dung Như TUyết
" Không biết vị này là "
Chưa kịp để Lục Hữu Bằng lên tiếng Mộ Dung Như TUyết đã ra tay một bước cướp lời
" Đây là bạn đồng hành của ta Yến Cảnh "
Khi nghe như vậy Lục Hữu Bằng hơi nghi hoặc nhìn về phía của Mộ Dung Như Tuyết sau đó không nói gì nữa.Còn Kiều Thụy Dương nghe thấy như vậy liền tiếp lời
" Yến Cảnh công tử đúng là người hiểu biết rộng rãi "
" Cũng không phải là Kiều công tử quá nổi tiếng hay sao " Lục Hữu Bằng không thể không khen ngợi Kiều Thụy Dương hắn không chỉ có gia thế giàu có mà còn có một khả năng buôn bán làm giàu không hề tầm thường chút nào không hổ danh là sinh ra trong gia đình thương nhân
" Khách khí khách khí " Kiều Thụy Dương trong lòng cũng âm thầm suy đoán nếu người này đi cùng Mộ Dung NHư Tuyết đến đây thì suwjvieecj này không đơn giản một chút nào đâu.Lần này hắn đến đây không phải là vì tranh đoạt đóa hoa đó bởi vì hắn biết chính hắn không có một chút cơ hội nào trong đám cao thủ võ lâm này người của hắn chỉ mang đi chủ yếu để bảo vệ tính mạng hắn mà thôi.Mục đích chính hôm nay đó chính là giao lưu với các nhân sĩ này sau này cũng rất có lợi không có hại một chút nào cả
Mộ Dung Như TUyết vốn không chú ý đến tên này lắm nhưng khi nghe thấy sư phụ giới thiệu tên này chính là phú tài một phương thì Mộ Dung Như TUyết nàng bắt đầu chú đến hắn trên đời này cái nàng coi trọng nhất chính là tiền nha,tốt nhất làm quen với hắn một chút khi nào thiếu tiền không phải có người cho vay rồi sao,trong lòng của Mộ Dung Như Tuyết đã bắt đầu sôi sục tính toán
Đi cùng một đoạn với Kiều Thụy Dương,Mộ Dung Như Tuyết nàng cũng không nói chuyện nhiều lắm bởi vì nàng khong quen biết với bọn họ hơn nữa nàng cũng không quen bắt chuyện với người khác nhưng dù sao bọn họ đối xử với nàng rất hòa nhã trừ một người Kiều Anh Hoa,Mộ Dung Như Tuyết nàng thề nàng chưa bao giờ đắc tội với cô ta nhưng mà sao cô ta cứ nhìn nàng với vẻ mặt hằm hằm vậy cơ chứ hơn nữa thỉnh thoảng còn bắt nàng đi làm sai vặt cho cô ta nữa chứ khi nào Mộ Dung Như Tuyết nàng làm nha hoàn cho cô ta vậy.Nhưng mà nàng cũng cảm thấy tội nhiệp cho những kẻ bọ cô ta sai khiến bọn họ hết làm việc nọ đến việc kia vậy cơ mà tiểu thư kia quá kênh khiệu quá mức không chỉ chửi mà còn dùng câu doi ở thắt lưng đánh người ta nữa cơ chứ thật là tội nghiệp mà nhưng mà dù sao đó cũng không phải việc của nàng
Đến buổi trưa,bọn họ nghỉ chân ngay ở dưới gốc cây cổ thụ to lôi một số người ở lại nghỉ ngơi còn một số khác thì đi kiếm một chút đồ ăn và một chút củi,tất nhiên Mộ Dung Như Tuyết mặt giầy ở lại nghỉ ngơi còn Lục Hữu Bằng hậm hực đi kiếm đồ ai bảo là bây giờ thân phận ông không phải là sư phụ của nha đầu đó chứ thật thảm thương mà
Nhưng mà rất nhanh cũng không để bọn họ chờ lâu,Lục Hữu Băng đã trở về trên tay còn xách cả hai con thỏ mập mạp mũm mĩn đã chết nghẻo cổ bị treo ngược lên có thể nói trong số bọn họ Lục Hữu Bằng là người kiếm được phần ngon nhất và nhiều nhất bên cạnh theo sau bọn họ cũng có mấy người bắt được mấy con gà rừng gầy tanh teo,bọn người đi cùng Lục Hữu Bằng rất thắc mắc tại sao tên này chỉ tách ra một lúc thôi lại có thể kiếm được hai con thỏ ngon thế kia sau đó ngồi dảnh dỗi ngồi ở đó trong khi bọn họ đi khắp nơi thỏ mập chẳng thấy đâu chỉ bắt được mấy con gà rừng còi này thôi thật là bất công mà
Suy nghĩ của mọi người là thế nhưng mà Mộ Dung Như TUyết chỉ nhìn là biết lão già này không bao giờ chịu đi săn chứ đừng nói là bắt được hai con thỏ mập này chắc chắn là lại móc đồ trong không gian chỉ giới ra rồi,Mộ Dung NHư Tuyết âm thầm khinh bỉ
" Không ngờ là Yến Cảnh công tử rất có tài săn bắn " Kiều Thụy Dương không tiếc lời hen ngợi
" Không có gì tại hạ tài mọn hèn kém thôi " Nghe những lời đó tâm tình của LỤc Hữu Bằng hiển nhiên rất tốt hôm nay không phải hắn có cơ hội ra oai với đồ đệ sao
Rất nhanh chóng Lục Hữu Bằng đến chỗ của Mộ Dung Như Tuyết nói nhỏ
" Đồ đệ thấy sư phun thế nào có oai không " Lục Hữu Bằng dương dương mở lời trước kiêu ngạo trước mặt đồ đệ của mình
"Không phải là sư phụ lấy đồ trong không gian chỉ giới ra đấy chứ" Mộ Dung Như Tuyết không chút thương tình mà nói ra châm chọc Lục Hữu Bằng
" Sao ngươi biết " Tiểu tử này liệu có phải là ma chứ sao điều gì nó cũng biết vậy cơ chứ không thể nào
" Không phải là ta hiểu quá rõ sư phụ sao " Mộ Dung Như Tuyết bỗng nhiên từ xung quanh nghe được tiếng động nàng dùng tinh thần lực quan sát xung quanh không sai ở xung quanh đây vốn có người mai phục nhưng dù sao hình như nàng cảm nhận bọn họ không hướng sát khí về phía mình mà về phía của Kiều Thụy Dương gần ngay nàng.Đội ngũ kia có khoảng hơn người trong đó có một người mạnh nhất chính là ma pháp sư thủy nguyên tố cấp Thống Lĩnh trung kì ai nha lần này bọn người Kiều Thụy Dương thật là khó đối phó nha nàng cảm nhận nguwoif mạnh nhất của bọn họ mới tới cấp cao cấp thôi
" Sao vậy " Thấy bỗng dưng Mộ Dung NHư Tuyết không nói gì Lục Hữu Bằng lô lắng hỏi không phải có chuyện gì đó chứ
" Có người mai phục " Mộ Dung Như Tuyết lặng lẽ quan sát tiếng động xung quanh xem có động tỉnh gì không
" Ai " Nghe vậy Lục Hữu Bằng càng lo lắng không phải có người muốn ám sát mình đấy chứ
" Không phải nhắm vào chúng ta " Mộ Dung Như Tuyết thấy giọng của Lục Hữu Bằng run rẩy như vậy nhẹ nhàng ăn ủi
" Hóa ra là vậy " Lục Hữu Bằng hướng mắt nhìn sang phía của Kiều THụy Dương với ánh mắt đồng cảm
Mà người bị ám sát ở đây lại hồn nhiên không biết gì Kiều Thụy Dương vui vẻ trò chuyện với Mộ Dung Như Tuyết
" Nghe nói Bách Anh công tử là một dong binh "
"Đúng vậy " Mộ Dung Như Tuyết thẳng hừng đáp
Nghe thấy Mộ Dung Như Tuyết nói vậy Kiều Thụy Dương càng cảm thấy nghi hoặc hơn khong phải Triệu Hồi Sư thân phận cao quý sao lại làm nghề không có chút thân phận nào cơ chứ
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kiều Thụy Dương,Mộ Dung Như Tuyết lên tiếng
" Vì tiền " Không phải vì tiền thì nàng làm cái này làm gì chứ không phải ngồi tu luyện sẽ tốt hơn sao
.Ai nha vì mơ ước có một núi tiền của mình nàng không cò cách nào khác là làm thôi
"Trong lúc Kiều Thụy Dương hãn còn chưa thoát khỏi việc ngạt nhiên từ câu nói của Mộ Dung Như Tuyết thì Mộ Dung nHư Tuyết đã cảm nhận được những tiếng xạo xạc kia càng ngày càng lớn có vẻ bọn chúng sắp hành động rồi
Không bao lâu sau để tránh cho người của Kiều Thụy Dương hồi phục tinh thần bọn người áo đen kia rất nhanh chóng hành động không để lỡ mất thời cơ
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay Kiều Thụy Dương cũng cảm thấy cơ gì đó không đúng lắm hắn cảm nhận được không khí xung quanh có cái gì đó lạ lạ làm lòng hắn hết sức bất an
Ngay khi nghe được tiếng động phát ra từ xung quanh Kiều Thụy Dương nhanh chóng đứng dậy hô to
" Có thích khách mau phòng bị " Ngay sau đó đoàn người của Kiều Thụy Dương vây quanh thành vòng tròn lớn bên trong cùng chính là Kiều Thụy Dương và Kiều Anh Hoa đang trong trạng thái hoảng loạn khóc sướt mướt bám chặt cáng tay của Kiều THụy DƯơng khiến Kiều Thụy Dương không thể làm gì.Trong không khí đang lo lắng sợ hãi của mọi người thì vẫn còn hai kẻ không coi ai ra gì đang ngồi ung dung nướng thịt thỏ không quan tâm đến tình hình đang bấn loạn như thế nào
" Ha..ha..không ngờ Kiều thiếu chủ lại đề phòng chúng ta như vậy " Một tên áo đen che mặt đứng đầu bước ra khỏi khu rừng rậm rạp đầy bóng tối tới gần chỗ của Kiều Thụy Dương với dáng vẻ ung dung tự tại theo sau còn gần chục tên áp đen nữa tuy không nhìn rõ khuôn mặt của bọn chúng nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ này cũng đủ biết bọn chúng tới đây tuyệt đối không có thiện ý tốt
" Các ngươi muốn gì " Khác hẳn với thái độ hòa nhã thường ngày Kiều Thụy Dương lạnh giọng quát lần này hắn đúng là quá sơ suất rồi thật không ngờ đại ca lại ra tay nhanh như vậy tuy không phải lần đầu tiên bị ám sát.Trước khi ra khỏi nhà hắn đã chuẩn bị rất kĩ càng nhưng trên đường do có một số sự cố lên đoàn nguwoif phải chia làm hai mà người giỏi nhất ở trong đoàn của hắn lại đi bảo vệ mấy thứ kia cho lên chỉ còn đám người thực lực bình thường đi theo bảo vệ hắn và biểu muội nhưng thật không ngờ đại ca hắn lại ra tay ngay vào lúc này đúng là hiểm độc
" Lão tử ta rất đơn giản,ta chỉ muốn lấy cái mạng chó của ngươi thôi " Người áo đen cầm đầu nở một nụ cười bỉ ổi người thuê bọn hắn có nói người có thực lực cao nhất cũng chỉ là ma pháp sư cấp cao cấp thôi cho lên lần này bọn họ cử người có hực lực cao hơn một bậc chẳng phải có cư hội thắng chắc rồi sao nhiệm vụ này không hề khó một chút nào mà còn tiền thưởng hậu hĩnh nữa chứ ai nha nghĩ đã muốn làm ngay rồi khoản tiền đó cũng đủ để bọn họ sung sướng một thời gian rồi
" Thiếu chủ người mau dẫn tiểu thư dời khỏi đây đi ở đây đã có bọn thuộc hạ ngăn cản bọn chúng lại chác cũng đủ thời gian để hai ngừoi chạy thoát hai người mau đi đi " Thủ hạ của Kiều THụy Dương nhanh chóng dàn xếp cho hai nguwoif này bọn họ từ nhỏ đã được rèn luyện để bảo vệ chủ tử của mình sống chết của mình từ lâu đã không quan tâm huống chi là nếu không có công tử cứu giúp bọn hắn đã sớm chết đói rồi
" đúng vậy thiếu chủ nguwoif mau đi đi để chúng ta chặn bọn họ lại nếu thoát khỏi ngày hôm nay không lo sau này không có củi đốt " Mấy ngừi đằng sau cũng cật lực khuyên nhủ Kiều Thụy Dương để hắn yên tâm đi đi không cần lo cho bọn hắn
" Đúng vậy biểu ca chúng ta mau đi thôi nếu không sẽ không kịp " Kiều Anh Hoa đang trong lúc hoảng loạn nghe thấy bọ họ nói vậy ucngx nhanh chóng đồng ý cũng đúng bọn người nô bộc này được nhà của nàng nuôi lắn lần này được chết vì chủ nhân coi như là vinh quang cho bọn hắn Kiều Anh Hoa cảm thấy làm như vậy chẳng có gì sai cả
" Không ta nhất quyết không đi có đi thì chúng ta cùng đi ta sẽ không bỏ các ngươi lại một mình " Sau đó Kiều Thụy Dương quay sang bên biểu muội của mình lạnh giọng nói " Ngươi hãy cùng tùy tùng của ngươi chạy trước đi bọn ta sẽ cản họ lại " Hôm nay vị biểu muội này làm ch hắn thật sự thất vọng không nghĩ vị biểu muội này bình thường tính tình kiêu căng lớn lối thì thôi đi ai ngờ trong lúc nguy cấp chỉ khư khư giữu lại tính mạng mình không quan tâm đến người khác lớn lên cùng nhau có thể làm như vậy được đúng là đủ tàn nhẫn như vậy hắn không làm được
"Nhưng mà biểu ca " Kiều Anh Hoa lo lắng nhìn Kiều Thụy Dương sao có thể như vậy được chứ không phải nàng lo lắng cho biểu ca lên mới làm thế sao tại sao biểu ca lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng như vậy được cơ chứ không thể nào điều này là không thể biểu ca làm sao có thể nhìn nàng với ánh mắt thế được điều này không thể được từ nhỏ đến lớn dù nàng có cao ngạo ngang bướng đến bao nhiêu cùng lắm thì biểu ca chỉ mắng nàng vài câu sau đó không nói gì nữa chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như vậy cả nàng không can tâm
" Thiếu chủ việc này không thể chậm trễ ngài mau đi đi "Tuy lời nói của thiếu chủ rất làm bọn hắn cảm động nhưng bây giờ cần lấy đại cục làm trọng không thể theo tình cảm được thiếu chủ đối với bọn hắn như vậy đã là quá tốt rồi không thể đòi hỏi thêm được nữa
Bên này mấy người Kiều Thụy Dương đang dành nhau bên cạnh Mộ Dung Như Tuyết và Lục Hữu Bằng hãn còn ung dung nướng thỏ tỏa ra mùi thơm phức hấp dẫn ánh nhìn của bọn nười áo đen với ánh mặt thèm thuồng nhìn con thỏ hãn còn được đặt trên giá nướng của Mộ Dung nHư Tuyết nhưng mà ánh mắt của Mộ Dung Như Tuyết thì có vẻ chẳng quan tâm lắm
Tuy bên ngoài vẻ mặt của nàng bình tĩnh ung dung không có gì sảy ra nhưng chỉ có nàng mới biết nàng đang lắng nghe bọn người của Kiều Thụy Dương nói chuyện.Càng nói tên này đúng là có chút nghĩa khí không bỏ bạn lúc lâm nguy đúng là đáng được xem trọng
Bên kia dường như bọn áo đen đã không còn kiên nhẫn với việc này lên tiếng quát to
" Các ngươi hôm nay ai cũng đừng hòng chạy khỏi tay lão tử hôm nay nếu các ngươi chịu quỳ xuống đây lão tử sẽ cho các ngươi chết toàn thây " Tên áo đen đầu đàn lớn giọng quát
" Không còn cơ hội chạy rồi hôm nay nếu Kiều Thụy Dương ta cúi đầu trước ngươi thì ta không pahir họ Kiều " Kiều Thụy Dương đã thoát khỏi lớp bọc ôn hòa lúc trước thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy sát khí không kém khí thế
" Được vậy gia đây chờ ngươi " tên áo đen đầu đàn nhìn Kiều Thụy Dương với ánh mắt đầy giễu cợt một tên ma pháp sư cấp mà giám đối đầu với hắn đúng là ngu ngốc.Sau đó ánh mắt của tên áo đen chuyển hướng nhìn sang phía của Mộ Dung Như Tuyết đã thấy con thỏ trong tay tên tiểu tử kia đã vàng ruộm tỏa ra mùi thơm phúc thật đúng lúc hắn cũng đang đói bung nhanh chóng hung hăng trừng mắt với Mộ Dung Như Tuyết lớn giọng lên tiếng
" Tên tiểu tử kia mau mang con thỏ kia đến cho gia may ra ta còn tha cho ngươi con đường sống "
Nghe thấy lời của tên áo đen kia Kiều Thụy Dương bỗng sừng tỉnh sao hắn có thể những lúc quan trọng như vậy có thể quên được cơ chứ chẳng phải ở đây hãn còn một vị Triệu Hồi sư hay sao lần này e rằng chỉ có mỗi một cơ hội này thôi
Vừa nghe thất có người gọi mình Mộ Dung Như Tuyết ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi nàng còn chưa chạm vào bọn chúng đâu mà bọn chúng đã đòi cướp cái con thỏ nàng nướng từ vừa nãy tới giờ
" Ngươi gọi ta sao " Mộ Dung Như Tuyết lại giở giọng ngây thơ vốn có hỏi tên áo đên
" Còn ai ngoài ngươi nữa " Tên áo đen kia cũng không ngờ tên tiểu tử kia lại non nớt đến vậy e rằng là công tử nhà nào đó rồi
" Tại sao ta phải đưa cho ngươi " Mộ Dung Như Tuyết ngoan cố nhìn tên áo đen muốn cướp đồ ăn của nàng không có cửa đâu
"Vậy thì ta sẽ cướp lấy " Không còn kiên nhẫn nữa hắn bây giờ đang đói lắm rồi
Trong lúc hai bên căng thẳng như vậy Kiều Thụy Dương thấy thế cảm nhận đã đến lúc rồi nhanh chóng đến chỗ của Mộ Dung Như Tuyết chắp hai tay thỉnh cầu
" Không biết Bách Anh công tử có đồng ý làm bảo tiêu một đoạn đường hay không " Kiều Thụy Dương lo lắng nhìn cử chỉ của Mộ Dung Như Tuyết ai bảo tên tiểu tử này che kín hết mặt làm chi cơ chứ làm hắn không thể nhìn sắc mặt đoán được tình cảnh
Trong lòng của Mộ Dung Như Tuyết dường như đã sớm dự đoán được Kiều Thụy Dương muốn nhờ cậy mình lên trong lòng không có gì ngạt nhiên mở miệng nói chuyện
" Cũng không phải là không thể chỉ là giá tiền thuê ta có chút đắt mà thôi không biết công tử có thuê nổi hay không " Vì tiền nếu không phải chạm vào quy tắc của nàng có cái gì nàng không thể làm cơ chứ
Giống như đã tìm được ánh sắng giữa màn đêm tối tăm Kiều Thụy Dương nhanh chóng mở lời
" Vậy kim tệ có đủ không " Chỉ cần cứu được tính mạng của các huynh đệ bằng giá nào hắn cũng trả
Nghe được số tiền mà Kiều Thụy Dương nói hai mắt của Mộ Dung Như Tuyết ở mũ đội đầu phát sáng thật nhiều tiền nha mà số tiền này là nàng kiếm được đó nha cộng với số tiền mà sư phụ cho lũ trước ôi nàng sắp trở thành tiểu phú bà rồi.Nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình Mộ Dung Như Tuyết nhanh chóng đáp ứng
" Được ta đồng ý " Sau đó Mộ Dung Như Tuyết đứng dậy sau đó đưa con thỏ vưa nướng xong cho Lục Hữu Bằng ở bên cạnh trừng mắt nói
" Ngươi đừng có ăn vụng của ta đây "
Vốn dĩ Lục Hữu Bằng nhìn thấy con thỏ mà Mộ Dung Như Tuyết nướng ngon hơn của mình đang định cầm lấy con thỏ này ăn còn con thỏ của mình cho nha đầu kia nhưng khi nghe Mộ Dung Như Tuyết nói vậy Lục Hữu Bằng dường như bị nói trúng tim đen của mình khẽ nguyền rủa Mộ dung Như Tuyết qua kẽ răng
" Quỷ keo kiệt "
Mà Mộ Dung Như Tuyết nghe thấy vậy chỉ cười ha..ha..không nói gì sau đó quay sang đi về hướng của tên áo đen cũng đang đi tới bên này nở một nụ cười khát máu muốn đồ ăn của nàng phải không nàng sx cho hăn nếm đủ
"Không phải ngươi muốn lấy đồ ăn của ta sao lại đây " Mộ Dung Như Tuyết vẫy tay gọi tên áo đen giống như chủ nhân vẫy gọi một con chó chạy về phía mình vậy
NHìn những hàng động của Mộ Dung Như Tuyết tên áo đen kia càng tức tối tên tiểu tử này đã quá cuồng ngạo rồi từ trước tới nay chưa từng có ai ở trước mặt hắn mà không chừ cho hắn một chút mặt mũi nào vốn muốn tha cho tên này một cái mạng nhưng bây giờ hắn thật muốn giết chết tên này nhưng mà từ đầu hắn đã không biết thật ra thì trong mắt của Mộ Dung Như Tuyết tên này từ lâu đã biến thành một con mồi để Mộ Dung Như Tuyết nàng chơi đùa
"nGươi muốn chết "
Thấy gương mặt bên trên không dùng vải che khuất hết được của tên áo đen đang dần chuyển sang màu đen giống như bộ đồ của hắn đang mặc Mộ Dung Như Tuyết lại càng cười to hơn vẫy tay tiếp tục gọi
" Lại đây "