Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)

quyển 1 chương 66: sư phụ dẫn đồ đệ đi cướp đồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rời khỏi chỗ kia làm tâm trạng của Mộ Dung Như Tuyết càng lao đao hơn không biết nàng làm như vậy là đúng hay sai nữa nhưng mà dù dù dsao trước mắt nàng cũng không còn có lựa chọn nào khác đành như vậy thôi. tốt nhất bây giờ nàng lên làm chuyện mình giang dở đó chính là đi ngủ một giấc cho tâm trạng mình ổn định đã dù sao bây giờ đầu óc nàng cũng đang suy nghĩ mênh mông rất nhiều thứ

Vừa về đến nơi Mộ Dung Như tuyết liền nằm trên giường đi thẳng vào giấc ngủ không quan tâm đên mọi thứ xung quanh dù sao hom nay nàng cũng quá mết mỏi rồi

Đến khi Mộ Dung Như Tuyết tỉnh lại lần nữa cũng là ngày hôm sau rồi,đúng là dạo này nàng đã làm việc quá sức rồi xem gia hôm nay phải nghỉ ngơi chút đã,luyện dược đúng là mệt mỏi mà nhưng mà điều nàng cảm nhận được rõ nhất đó chính là mỗi khi dùng hết cạn kiệt tinh thần lực khi luyện đan thì sau khi hồi phục tinh thần lực nàng cảm thấy nhày càng dồi dào hơn

Hôm nay nàng quyết định đi ra ngoài hiệu thuốc mua một số dược liệu để tiếp tục bỏ vào trong không gian chỉ giới để luyện đan dần dần dù sao nàng cũng không phải là không có chỗ để hơn nữa mua nhiều một chút sau này đỡ phải mua thêm đồ

Nhưng mà điều Mộ Dung Như Tuyết nàng không ngờ đó chính là nơi bán dược liệu cư nhiên lại đóng cửa không tiếp người,hơn nữa không phải là một cửa tiệm mà chính là tất cả các cửa tiệm trong thành này cư nhiên lại đóng cửa hết cả không biết là hôm nay có phải số nàng không may hay không đây

Nhưng mà muốn biết được điều này có nguyên nhân gì không phải dễ nhất đó chính là tóm một người qua đường là ra ngay sao.Nói là làm Mộ Dung Như Tuyết tiện tay cũng túm được một người qua đường dò hỏi

"Xin hỏi một chút tại sao các cửa tiệm bán thuốc này lại đóng cửa vậy "

" Ngươi không biết chuyện gì sao " Người qua đường khi nghe thấy Mộ DUng NHư TUyết hỏi vậy thì ngạt nhiên hết sức

Tất nhiên là ta không biết lên mới hỏi ngu ngốc.Nhưng mà tuy nhiên Mộ Dung NHư Tuyết chỉ nói lời này trong lòng làm sao mà nàng dám nói trước mặt người ta cơ chứ

" Ta không biết " Gần như hai ngày hôm nay nàng không ra khỏi nhà làm sao mà biết cơ chứ

" Thảo nào,hôm nay chính là ngày hoa Bách hợp một trăm năm mới nở một lần cho lên đừng nói là các hiệu thuốc điều động tất cả người của mình đi cướp mà ngay cả các luyện dược sư cũng ngồi yên đều chạy đi tới chỗ đó tranh dành rồi lên không có ai dâu "

" Hóa ra là vậy " Mộ Dung Như Tuyết bây giờ đã hiểu tại sao bọn họ lại đi hết cả như vậy.Nàng đã từng đọc qua một cuốn sách từng ghi rằng Hoa bách hợp là một loài hoa quý hiếm trăm năm mới nở một lần.Nó nổi tiếng như vậy không chỉ bởi vẻ đẹp của nó mà chính bởi vì nó chính là nguyên liệu chính để điều chế bách độc đan là đan dược dược cấp .Nó có tác dụng rất lớn đối với mỗi người khi phải đi chiến đấu hay đâu đó mà trúng phải một loại độc bất kì nào hầu như nó có thể giải được trừ những lợi kịch độc.Đan dược này không chỉ có những người tu luyện ham mê mà ngay cả dược sư cũng vậy,đây là loại hoa trăm năm mới nở một lần cho lên rất nhiều luyện dược sư mơ ước có được nó để luyện được dược liệu hiếm có này,lần này nàng đoán ngay cả sư phụ của nàng cũng không ngoại lệ đâu

Thật đúng như những gì mà Mộ Dung Như Tuyết đã nghĩ khi vừa đến cổng dong binh đoàn nàng đã bị một lực tay kéo nhanh đi về một hướng khác đó chính là hướng đi tới khu rừng rậm.Tuy người kéo tay của Mộ Dung Như Tuyết cũng đội mũ chùm đầu chùm kín chân mình từ trên xuống dưới,nhưng mà nghĩ cũng biết là ai kéo tay nàng ngoài sư phụ của nàng ra còn ai đây

Qua một con ngõ hẻm nhỏ cuỗi cũng cánh tay kéo nàng cũng dừng lại không bước nữa,đứng đối diện với nàng,lần này Mộ Dung Như Tuyết mới lười biếng lên tiếng

" Sư phụ sao không đi tiếp vậy "

Sau khi người đó nghe được tiếng của Mộ Dung NHư Tuyết thì hết sức ngạt nhiên nhanh chóng vén mũ chùm đầu ra,nhanh chóng hỏi

" Đồ nhi sao con lại nhận ra ta vậy,không được rồi " Lục Hữu Bằng hốt hoảng trả lời,sau đó nhìn từ trên xuống dưới rất kín mà ngay cả ông bạn già cuả còn sút tưởng là trộm đột nhập chứ.Nhưng mà sao tên tiểu tử này hôm nay lại nhận ra ông cơ chứ xem ra lại phải đi hóa trang lại rồi

" Còn ai lôi kéo tay ta ngoài sư phụ nữa đâu " Mộ Dung Như Tuyết nhíu mày trả lời sau đó ánh mắt soi sét về bộ đồ mà trên người sư phụ mặc đây chẳng phải là bộ đồ gần giống nàng hay sao chỉ có khác mỗi màu đó chính là quần áo của nàng màu đỏ rực còn quần áo của sư phujlaij trắng buốt thế kia.

" Còn nữa sư phụ à sao người lại ăn mặc giống con thế kia "

" Đẹp đấy chứ,ta thấy bộ dạng này rất hợp với ta " Lục Hữu Bằng vừa nói vừa khoe thành quả mình đặt được trong gần như là cả ngày hôm nay

Nhưng ngược lại với Lục Hữu Bằng đang mải miết ngắm bộ dạng của mình thì Mộ Dung Như Tuyết lại nói ra một câu trúng tim đen của Lục Hữu Bằng

" Không phải sư phụ định đổ tội cho ta đây chứ " Bộ dạng như vậy không phải là mọi trách nhiệm đều gánh lên đều nàng hay sao,mà vị sư phụ này có chỉ dùng mỗi bộ dạng này một lần thôi còn nàng có khi phải gánh tội danh này cả một thời gian dài đó chứ,lão già này đúng là thâm hiểm mà

Nghe được câu nói của Mộ Dung Như Tuyết,Lục Hữu Bằng trên trán đổ mồ hôi hột trong lòng tự hỏi sao tiểu tử lại tinh mắt đến thế cơ chứ.Đúng là ông không định tiết lộ thân phận của mình khi muốn cướp đồ điều đó sẽ đem lại rất nhiều rắc rối,hơn nữa tên tiểu tử này lại là người chuyên tu luyện ma pháp lên luyện tập thường xuyên mới đúng cho lên có gì nhờ tên tiểu tử này đỡ đạn giùm vậy.Dù sao so với tên tiểu tử này ông là một luyện dược sư không luyện tập thường xuyên tu luyện ma pháp cho lên dù có đan dược phụ trợ nhưng mà câp bậc so với tên tiểu tử này ngang bằng với nhau,nhưng mà nếu thi đấu lại là khác đấu với tên tiểu tử này ông thua chắc rồi

" Đồ đệ à,làm sao sư phụ nỡ đối xử với con như vậy cơ chứ nhưng mà lần này sư phụ chỉ mượn chút của con một chút thôi dù sao con cũng là một Triệu hồi sư cần giao lưu với nhiều người hơn không phải sao " Lục Hữu Bằng đang có gắng biện hộ cho mình

"Không phải gây thêm phiền hức cho ta sao " Mộ Dung Như Tuyết bĩu môi tỏ vẻ không tin ngay sau đó xoay người bỏ đi dù sao chuyện này cũng không liên quan tới nàng lắm

" Đồ đệ từ từ đã nào " Thấy Mộ DUng Như Tuyết chuẩn bị xoay người đi Lục Hữu bằng nhanh chóng gọi lại đùa chứ hôm nay ông tìm nha đầu này giúp đỡ sao có thể để nó đi như vậy được cơ chứ

" Sư phụ người tìm ta có việc gì sao " Mộ Dung Như Tuyết quay người lại nở một nụ cười gian sảo

" Đi,đi cùng với ta cướp đồ bông hoa đó sắp nở rồi nếu mà muộn sẽ không kịp thời gian mất " Lục Hữu Bằng nóng vội nói

" Tai sao sư phụ lại đi dạy đồ nhi cướp đồ như vậy cơ chứ đồ nhi không đi đâu " Mộ Dung Như TUyết lắc đầu tiếc nuối không thèm để ý tới vẻ mặt ai oán của Lục Hữu Bằng

" Tên tiểu tử thối này bình thường con chuyên tính kế người khác sao bây giờ lại tỏ vẻ ngoan ngoãn thế cơ chứ " Lục Hữu Bằng chắc chắc là tên tiểu tử này đang cố ý làm gì có chuyện hôm nay nó ra đường mà không biết được chuyện hoa Bách hợp

" Nhưng mà dù sao sư phụ không phải bắt ta đi không công cơ chứ " Mộ Dung Như TUyết cố ý gợi ý cho Lục Hữu Bằng

Khi nghe được những lời của Mộ Dung Như Tuyết,Lục Hữu Bằng hoàn toàn tin tưởng những suy luận trước đó của mình tiểu tử này đúng là giảo hoạt không có chuyện gì làm không công mà

" Vậy con muốn gì " Lục Hữu Bằng nheo mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Như Tuyết,tiểu tử này đúng là chẳng ngoan ngoãn chút nào

Nhưng chống lại con mắt của Lục Hữu Bằng Mộ Dung Như Tuyết lại cười to rất vô lại nói

" Con cũng chẳng cần gì nhiều đâu " Mộ Dung Như Tuyết vừa nói bỗng dưng dừng lại quan sát sắc mặt của Lục Hữu Bằng đang mong đợi câu tiếp theo của mình.Nhưng mà câu nói tiếp theo Mộ Dung Như Tuyết càng làm cho Lục Hữu Bằng trấn động

" Chỉ là khi luyện dược xong đan dược sẽ chia theo tỉ lệ - "

Vừa nghe đến thế đến thế Lục Hữu Bằng suy tư một chút dù sao ông cũng có phần cơ mà không sao

" Được ta đồng ý ta con ba "

" Ý ta không phải như vậy là con sư phụ " Mộ Dung Như Tuyết nhẹ nhàng phun từng chữ không giống như là đang ném một cục đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng

" Cái gì,không thể được " Khi nghe xong Lục Hữu Bằng cật lực phản đối,có lí nào như vậy cơ chứ người luyện dược là ông,mua dược liệu cũng là ông cớ sao tên tiểu tử chỉ góp mỗi bông hoa cư nhiên lại lại đòi phần thật không công bằng

" Đồ đệ à thương lượng lại một chút được không dù sao ta cũng bỏ ra rất nhiều thứ còn con chỉ bỏ mỗi bông hoa mà còn ta đi cùng con nữa chứ cũng sẽ giúp đỡ được con ít nhiều mà " Lục Hữu Bằng mềm giọng nhất có thể ông thề hôm nay là lần đầu tiên ông phải nhẹ giọng như vậy nếu không phải là muốn luyện đan dược trăm năm có một này thì con lâu ông mới mềm giọng này

"Ài ta nói này sư phụ,người không chỉ nói vậy thôi chứ người đừng quên là người còn lấy thanh danh của ta ra để che dấu thân phận của mình ngỗ ngỡ sau này ai có thù người đó cứ tìm ta thì sao.Hơn nữa cứ coi là những luyện dược sư trong công hội sẽ nhường người đi nhưng mà ngoài những người đó ra rất nhiều luyện dược sư luyện được đan dược cấp còn có cả những người ở hiệu thuốc danh tiếng,những luyện dược sư ở các đại gia tộc nữa họ cũng có đủ năng lực để luyện dược.Ai nha sư phụ lần này người thật nhiều đối thủ nha " Mộ Dung NHư TUyết chậc lưỡi lắc đầu càng kể ra thì không biết có bao nhiêu khó khăn đâu

" Vậy chia - đi " Lục Hữu Bằng cắn răng nói

" Hình như là ta hôm nay hơi mệt không có việc gì thì ta đi trước nha sư phụ " Mộ Dung NHư Tuyết nói xong giả bộ xoay người đi nàng không tin ông già này sẽ để yên

" Tiểu tử ngươi cũng quá gian sảo rồi.Được rồi ngươi nói thế nào thì thế ấy đi " Lục Hữu Bằng cắn chặt răng đồng ý nuốt nuốt nước mắt vào trong tim đồ đệ này thật quá đáng mà,nỡ làm cho sư phụ dễ thương như ta tổn thương cơ chứ

Truyện Chữ Hay