" Cha người có thể bắt đầu được rồi " Âm thanh của Phong Diệc Phi kiên định vang lên làm một số người nhẹ nhõm thở ra nhưng cũng có một số người lại âm thầm cay nghiến vì âm mưu của mình đã sắp thành công rồi tự nhiên lại có tên tiểu tử này chen chân vào
" Vậy thì bắt đầu đi " Phó hội trưởng dong binh thở ra một hơi nhẹ nhàng nói cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thở rồi
Phong Diệc Phi cũng tiến lên ra hiệu cho Phong Viện Hạo bằng một cái gật đầu coi như mọi chuyện giải quyết đã xong mà Phong Viện Hảo thấy thế thì mỉm cười gật đầu thở ra thoải mái dù ông cũng không biết là ai nhưng ông tin tưởng vào sự lựa chọn của con mình dù gì thì nó cũng là ngừi kế thừa sự nghiệp của ông sau này dù gì thì nó cũng cần rất nhiều ki nghiệm
Trận đấu bắt đầu người đầu tiên tiếp nhận thách đấu đó chính là Phong Diệc Phi và đối thủ của Phong Diệc Phi đó chính là một chiến sĩ cấp cao cấp.Sự chênh lệnh này đúng là lớn mà đúng là chênh nhau có một cấp bậc nhưng mà đây chính là một chiến sĩ đấu với ma pháp sư hơn nữa ma pháp sư này còn có cấp bậc cao hơn lần này Phong Diệc Phi thắng chắc rồi
Lên trên Lôi đài trọng tài vừa hô khẩu hiệu bắt đầu,Phong Diệc Phi chuẩn bị điều động nguyên tố thì lúc này chiến sĩ cấp của dong binh đoàn Hồng Anh liền hô
" Ta nhận thua " Tên đó nhẹ nhàng như không nói.Trước đó đoàn trưởng của hắn đã nói rồi trận đầu tiên không cần cố công sức trực tiếp nhận thua,hai ván sau nhất định sẽ thắng lên lực lượng trọng tâm đều rơi vào hai ván sau hết rồi,dù sao cũng khiến hắn thoải mái không cần đấu gì hết
Nghe được câu nói của đối phương Phong Diệc Phi hơi nghi hoặc dù sao đối phương có hể chắc chắn hai trận đấu sau chắn chắn sẽ thắng đảm bảo đã có chuẩn bị trước.Lần trước là hạ độc không biết lần này sẽ là gì đây nhưng dù có thế nào thì trận cuối cùng nhất định phải thắng là được
Trận thứ nhất kết thúc rất nhanh giống như nó còn chưa có bắt đầu làm mọi người tiếc nuối thầm khinh bỉ dong binh đoàn Hồng Anh không ngờ lại rách nát như vậy đúng là một lũ rùa rụt đầu
TRận thứ hai diễn ra chính là chiến sĩ duy nhất của dong binh đoàn Xích Hỏa chiến sĩ cấp sơ cấp và một ma pháp sư thấp nhất của dong binh đoàn Hồng Anh ma pháp sư phong nguyên tố cấp trung kì.Trận này phần thắng của dong binh đoàn Xích Hỏa đang rất lớn tuy một người là chiến sĩ người còn lại là ma pháp sư nhưng cấp bậc chênh nhau lớn đến vậy thì phần thắng của chiến sĩ này rất cao
Khi hiệu lệnh bắt đầu hô lên ngay lập tức chiến sĩ đối diện có thể cảm nhận được có một trận gió mát thoáng qua chỉ với tay áo phớt nhẹ của tên ma pháp sư phong nguyên tố kia đúng là thật lợi hại nha
Lập tức vị ma pháp sư kia liền dùng tinh thần lực của mình hội tụ phong nguyên tố tạo ra những quả cầu màu xanh xoay tròn nhỏ nhìn có vẻ vô hại nhưng thực chất chỉ cần bị dính một ít thì có thể nằm trên giường ít nhất một tuần
" Phong tinh thể " Theo lời nói của tên ma pháp sư những quả cầu nhỏ nhanh chõng lao về phía tên chiến sĩ cấp kia một cách không thương tiếc
Nhưng khi tên chiến sĩ kia khi điều động chiến khí để bảo vệ cơ thể mình.Thì bỗng nhiên hắn bị hút giống như toàn bộ sức lực,giống như cơ thể không còn tí sức lực nào bị người khác hút sạch toàn bộ dần dần yếu đi nếu không cố gắng trụ vững thì e là hắn đã ngã xuống ngay lập tức rồi
Thấy những quả cầu nhỏ dần đến gần mà tên chiến sĩ kia lại không hcoongs đỡ tên ma pháp sư kia nở một nụ cười bỉ ổi,vừa nãy trong cơn gió thoáng qua hắn đã cố ý hạ độc nhưng chỉ dính vào da một chút mà thôi sẽ không có ảnh hưởng lớn gì với mọi người xung quanh,nhưng mà chỉ cần sử dụng chiến khí thì ngay lập tức người đó sẽ giống như bị hút hết toàn bộ sức lực đến nổi không thể đứng vững.Mà mọi người xung quanh đều không có sử dụng chiến khí hay tinh thần lực để chiến đấu thì làm sao có thể mất hết toàn bộ sức lực được chứ cho lên bọn họ không thể nghi ngờ hắn được hắc hắc
Không có gì ngăn cản những quả cầu nhỏ màu xanh cứ thế hướng thẳng đến hướng của tên chiến sĩ kia không thương tiếc,mà tên chiến sĩ kia dường như đã mất đi toàn bộ sức lực không còn khả năng lé tránh.Khi hai thứ va chạm vào nhau tên chiến sĩ kia bị hất văng ra gần sat lôi đài.Trong cổ họng giống như có một thứ gì đó tanh thanh sôi trào lên khiến hắn phải phun ra một hụm máu khiến mọi người xung quanh sợ hãi không biết hắn có chịu nổi không đây
Ở bên dưới lôi đài Phong Diệc Phi nhìn thấy cảnh này suốt ruột hai hàng lông mày níu chặt vào nhau nghi hoặc nhìn đồng đội của hắn sao lại không phản kích chứ,nhưng mà nhìn dáng vẻ kia tai sao lại không có một chút sức để đứng dậy thế kia.Trong lngf của Phong Diệc Phi hiện giờ đang suất hiện rất nhiều câu hỏi vì sao trong đầu mà không ai có thể giải thích được giờ thì chỉ có những người trên lôi đài kia mới có thể giair thích cho hắn
" Ngươi hạ độc ta " Tên chiến sĩ kia yếu ớt nói,để nói được một câu hoàn chỉnh này hắn đã dùng gần như toàn bộ sức lực còn lại của mình.Bây giwof khuôn mặt hồng hào vốn có đã trở lên trắng beechjmawtj cắt giống như không còn một giọt máu
"Ha..Ha..Ngươi có bằng chứng là ta đã hạ độc hay không ở đây chẳng có ai bị vậy,đừng có mà không đánh lại ta lại giở cái trò vu oan giá họa ra " Tên ma pháp sư kia ngoan độc nói nấu hắn đã biết thì hắn có thể làm gì chứ không có bằng chứng thì chẳng làm được gì cả lần này hắn chiến thắng rất quang minh chính đại
Trong khi đang nói tên ma pháp sư kia cũng không dảnh dỗi vừa huy đông phong nguyên tố lần nữa,lần này hắn coi như là cú chót
Nhìn thấy được trong mắt tên ma pháp sư kia có sat ý không che dấu,Phong Diệc Phi nhanh chóng lên lôi đài ngăn cản
" Phẫn nộ cuồng phong" Giống như tên của nó hàng vạn những con gió hóa thành lưỡi dao sắc bén hướng về phía tên chiến sĩ kia giống như muốn băm hắn thành trăm mảnh
" Thủy lá chắn " Nhanh chóng lên lôi đài Phong Diệc Phi nhanh tay tụ thủy nguyên tố thành một bức tường lá chắn che chở trước người của tên chiến sĩ kia
" Thiếu chủ " Tên chiến sĩ kia ngạt nhiên lên tiếng,không ngờ thiếu chủ lại ra tay giúp đỡ hắn như vậy
" Phong Diệc Phi tuy ngươi là thiếu chủ cao quý nhưng mà đây là đang thách đấu công bằng các ngươi không có quyền xen vào " Tên ma pháp sư thấy thế tức giận nói,mất đi một cơ hội giết một tên có thực lực ở dong binh đoàn Xích Hỏa thật là tức chết mà
"Bọn ta chịu thua " Phong Diệc Phi lạnh giọng nói,bây giờ hi vọng duy nhất của bọn họ chỉ có Mộ Dung Như Tuyết thôi nếu như mà tên tiểu tử đó không giúp đỡ thì bọn hắn lần này thua chắc rồi.Nhưng mà hắn tin tưởng Mộ Dung Như Tuyết nói lời sẽ giữ lấy lời
" Nhưng mà thiếu chủ ta vẫn còn chịu được,ta nhất định sẽ không chịu thua dưới tay bọn tiểu nhân bỉ ổi này " Tuy giọng không tránh được có sự yếu ớt nhưng mà thái độ cà ánh mắt của hắn lại rất kiên định không có một tia lung lay nào.Dù chết hắn nhất định sẽ bảo vệ dong binh đoàn này
"Ngươi câm mồm ngay cho ta,với tình trạng này của người cho dù có liều mạng đánh cũng không lại hắn.Ngươi nhất định phải khỏi hẳn sau đó thách đấu lại với hắn cũng không muộn "Phong Diệc Phi cất cao giọng quát sau đó quay về bên dưới lôi đài quát
" Còn không mau gọi y sư đến đây " Xem ra hôm nay bọn họ đã quá sơ suất rồi
" Dạ thưa thiếu chủ " Mấy người bên dưới cũng rất nhanh kéo người đến xem cho tên chiến sĩ kia
Trong căn phòng của Lục Hữu Bằng và Triết Vân Hải không khí lại càng âm trầm hơn
" Lần này hình như không công bằng cho lắm " Lục Hữu Bằng vừa nhấp một ngụm trà vừa nói.Vừa nhìn qua ông cũng đủ biết là ở trong đây có vấn đề rồi nhìn mà xem làm sao mà lại có một tên chiến sĩ cấp lại có thể để yên cho một tên ma pháp sư cấp mà không phảng kháng chút nào cơ chứ
" Chắc chắn là như vậy rồi " Triết Vân Hải trầm giọng nói,không ngờ dạo này nhân lúc ông không để ý lại có thể dám dở trò trước mặt ông
"Ông định để yên sao " Lục Hữu Bằng thảnh thơi nói
" Ông nghĩ sao "
" Ha..Ha.Người ta không bị ông xử lí sống dở chết dở cũng là may lắm rồi " Lục Hữu Bằng vừa cười vừa nói ông không tiin là chuyện này lão già này có thể để yên
" Lần này Dong binh đoàn Xích Hỏa gặp rắc rối lớn rôi " Triết Vân Hải lắc đầu thở dài nói lần này phần lớn cũng do lỗi của ông do ông không có để ý kĩ đến dong binh đoàn Hồng Anh này
" Chưa đến lúc cuối cùng còn chưa có ai biết không phải còn một trận đấu nữa sao "
" Ông nghĩ bọn họ sẽ thắng sao " Triết Vân Hải cau mày hỏi
" Ta đang nghĩ như vậy"
" Vì sao " Triết Vân Hải hứng thú hỏi
" Linh cảm " Lục Huux Bàng vô tư trả lời
Khuôn mặt của Triết Vân Hải trở lên cứng ngắc khi nào thì ông già này lại đi dùng một cái gọi là linh cảm để trả lời câu hỏi này chứ
Cũng trong căn phòng khác,Mộ Dung Như Tuyết vẫn đang nằm lười biếng trên một cái ghế dựa nhìn cuộc chiến từ vừa nãy đến giờ tay vẫn lười biếng vuốt hai con ma thú đang nằm trong lòng
"Đủ thâm độc " Mộ Dung Như Tuyết nói xong thản nhiên cười nhẹ ai cũng không thể nhìn rõ tâm tình của nàng lúc này
" Rất hợp với tính cách của người còn gì " Tan Lạp Tây Á ở trong không gian chỉ giới cao giọng nói
" Đúng vậy lên ta rất thích chơi với những người kiểu này mốn xem ta có đủ bỉ ổi không "
Nghe được lời nói của Mộ Dung NHư Tuyết hai con ma thú khẽ dùng mình âm thầm khinh bỉ làm gì có ai đi khiêu chiến độ bị ổi với nhau chứ hôm nay bọn họ mới chính thức nhìn thấy
" Vậy ngươi định giúp bọn " Tan Lạp Tây Á nghi hoặc hỏi
" Đúng vậy Mộ Dung Như Tuyết ta có ơn phải trả dù sao hắn cũng giúp ta tìm chỗ ở mấy hôm nay " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết để hai con ma thú trên vai xoay người ra khỏi cửa lười biếng cất tiếng
" Đi thôi,đến lúc phải ra trận rồi hôm nay phải chơi cho đã mới được "