Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)

bạch ngọc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Không bây giờ chúng ta rất cần cây nấm ninh chi này " Phong Diệc Phi thành thật nói

" Thì sao chứ liên quan tới ta sao " Hồ Ly trắng lạnh lùng nói

" Nếu muốn lấy đồ của ta thì trước hết phải thắng ta đã. Nhưng các ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao một lũ cấp với cấp đồ vô dụng " Nói xong trên người của Hồ ly trắng đã chuẩn bị phát động băng nguyên tố khiến không khí xung quanh xụt giảm trầm trọng,không khí giống như đóng băng vào nhau

" Vậy sao nhưng mà ta thấy hứng thú với ngươi hơn cây nấm linh chi đó nhiều " Nói xong Mộ Đung Như Tuyết mỉm cười làm da đầu Hồ Ly tuyết run lạnh.Không biết làm sao nó có một cảm giác không giám đụng vào người trước mặt này

" Không thể nào ta sẽ không bao giờ làm ma sủng của ngươi " Hồ Ly tuyết cao ngạo nói

"Ai nói ta cho ngươi làm ma sủng chứ " Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười hướng về phía của Hồ Ly tuyết

" Không thể nào,ngươi lẽ nào là một Triệu hồi sư " Hồ ly tuyết vội lùi lại đằng sau,nó sao lại sui sẻo thế chứ khi không lại gặp phải một tên Triệu hồi sư.Trên đời này nếu nói ma thú sợ nhất là thứ gì thì những ma thú đó sẽ ngay lập tức trả lời là Triệu Hồi sư.Ma thú bọn chúng không sợ chết chỉ không muốn làm một nô lệ cho con người mà thôi,con người có bao nhiêu xấu xa chứ

" Muốn bắt ta ngươi muốn chết " Hồ ly tuyết hừ lạnh nói, trong miệng bắt đầu tụ băng nguyên.Chuẩn bị ra chiêu đánh về phía của Mộ Dung Như Tuyết

Ngay lập tức có hàng ngàn tản băng lớn bay về hướng Mộ Dung Như Tuyết với lực sát thương rất lớn.Nếu như người thường may mắn có thì thể sống sót nếu không chỉ có con đường chết,con hồ ly tuyết này đúng là ra tay đủ ngoan độc

Nhưng đúng như Mộ Dung Như Tuyết dự liệu,nàng cũng không yếu thế nhanh chóng khỏi động vũ kĩ của mình

" Băng lá chắn " Nàng sợ gì chứ,cùng nắm để cho băng đối đầu với nhau thôi ai sợ ai chứ

" Triệu hồi sư băng nguyên tố cấp sơ kì " Phong Diệc Phi kinh nhạc nói,Nhìn dáng người này của tiểu tử kia chắc tuổi đi hắn không ngờ tiểu tử này lại có thiên phú biến thái, như thế nào không chỉ là một Triệu hồi sư tôn quý mà thực lực cũng không tầm thường

Mà không chỉ có một mình Phong Diệc Phi ngay cả đám người theo hắn cũng vậy đều ngơ ngác nhìn Mộ Dung Như Tuyết,không ngờ tiểu tử này lại lợi hại thế

Mà Hồ Ly Tuyết cũng bất ngờ,không ngờ tiểu tử đó chính là băng nguyên tố không phải băng nguyên tố rất hiếm sao,sao có chuyện này lại sảy ra chứ

Khi những tản băng lớn chạm vào lá chắn băng của Mộ Dung Như Tuyết đều bị chặn lại không chút sứt mẻ ảnh hưởng đến lá chắn băng của Mộ Dung Như Tuyết

Không thoát khỏi sự kinh ngạt,hồ ly tuyết không ngờ tiểu tử thối này lại mạnh như vậy.Như vậy nếu như không muốn bị con người bắt phải làm ma nô chỉ còn cách chạy chốn rồi tính sau.Tia dảo hoạt nhanh chóng lóe lên trong mắt hồ ly tuyết rồi nhanh chóng biến mất, nó nhanh chóng chẩn bị vắt chân lên chaỵ nhưng khi cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm nó thì nghi hoặc nhìn sang

" Muốn trốn sao,vậy thì xem ngươi bản lĩnh này không đã không " Nói xong không đợi Hồ Ly Tuyết phục hồi tinh thần trên ngón tay của Mộ Dung Như Tuyết đã xuất hiện một ngọn lửa vàng kim khác hẳn với ma pháp sư hỏa nguyên tố khác

Hồ Ly Tuyết thấy vậy thì cắn răng thật chặt để cho mình khỏi run trong lòng lại âm thầm mắng Mộ Dung Như Tuyết chính là biến thái mà lại là một Triệu hồi sư song nguyên tố cơ chứ lần này xui xẻo chắc rồi.Mà Triệu hồi sư kia nguyên tố băng đã đành lại còn nguyên tố khác kia lại là hỏa nguyên tố chứ.Mà hồ ly tuyết bọn nó sợ nhất là cái gì tất nhiên là hỏa nguyên tố rồi

Mà bên kia đám người Phong Diệc Phi đang há hốc mồm không kịp khép miệng lại.Trong lòng thầm mừng vì may mắn mình không đắc tội với người này nếu không e rằng sẽ chết thảm.Đùa gì chứ một Triệu hồi sư đã khan hiếm rồi nay lại thêm một song nguyên tố nữa,có thể nói là người người muốn có được tiểu tử này hơn nữa e rằng tiểu tử này lai lịch cũng không nhỏ vẫn là không nên đắc tội

" Sao? sợ rồi hả, muốn thử một chút không " Vừa nói Mộ Dung Như Tuyết vừa cho ngọn lửa trên tay mình bao vây quanh hồ ly tuyết kết thành một vòng tròn lớn khiến cho nó không thể thoát được.Mà vòng tròn lớn kia cũng không chịu đứng yên tại chỗ mà đang có xu hướng thu nhỏ lại khiến cho hồ ly tuyết run lẩy bẩy

" Nhân loại khốn kiếp,có giỏi thì ra đây đấu với bản cô nương " Hồ ly tuyết nghiến răng nghiến lợi nói,muốn nó thử cái nóng kia sao, thử nghĩ thôi cũng làm nó nổi cả da gà rồi

" Ta cảm thấy không khí trong đây rất lạnh nha.Ta vốn chỉ muốn sưởi ấm cho ngươi đỡ lạnh thôi mà,hình như ta đã quá nhẹ tay rồi để ngươi lạnh quá đến nỗi quát thét ta như vậy " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết dùng tinh thần lực của mình để nâng cao nhiệt độ bên trong hỏa cầu mà hỏa cầu dần dần cũng khép lại

" Ngươi " Hồ ly tuyết trợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Như Tuyết.Mọi người từ trước đến nay đều nói hồ ly tuyết là đồ gian sảo nhưng hôm nay chính mắt nó đã thấy thể nào là gian sảo thực sự đúng là mặt giầy quá mức mà

" Thấy ta làm sao,có phải là quá tốt bụng không.Không cần cảm ơn đâu đó là điều lên làm mà " Mộ Dung Như Tuyết mặt giầy vui vẻ nói

" Ngươi đúng là đồ vô sỉ " Hồ ly tuyết đang muốn tìm từ ngữ thích hợp nhất dùng cho Mộ Dung Như Tuyết nhưng nhất thời chưa tìm được sử dụng tạm từ này vậy

" Ta chưa bao giờ nhận mình là quân tử cả " Mộ Dung Như Tuyết thản nhiên nói

Nghe được câu của Mộ Dung Như Tuyết không chỉ có hồ ly tuyết phải nghiến răng nghiến lợi mà ngay cả đám người Phong Diệc Phi khóe miệng dật dật, cũng phải công nhận câu nói của một số người trên đời là có thể đắc tội với người khôn ngoan nhưng không thể đắc tội với người vô sỉ.Câu nói này hôm nay bọn hắn đã được chứng kiến quả là không sai

Trong lúc bọn họ còn đang mải suy nghĩ thì hồ ly tuyết trong cái nóng gay gắt đã sắp không chịu nổi mà những vòng lửa đỏ ngày càng vây sát bộ lông trắng như tuyết của nó,làm cho bộ lông vốn đẹp đẽ dần hóa thành màu tro rồi bị đốt cháy làm nó tiếc không thôi,tốn bao nhiêu sức mới giữ được bộ lông như vậy nhưng bây giờ thì sao chứ

" Ôi lông của ta " Tiếng hồ ly tuyết thống khổ kêu.Niềm kiêu hãnh của nó cứ vậy mà mất đi

" Nha.Lông sắp mất hết rồi,vậy còn da mà không sao,thịt hồ ly nướng rất thơm nha " Mộ Dung Như Tuyết cảm thản nói

Nghe được lời của Mộ Dung Như Tuyết nói như vậy Liệt Hỏa và Lôi Trấn ở trong không gian ma thú ngay lập tức không còn một chút thương cảm nào đối với hồ ly tuyết.Trong đầu của chúng nó đang tưởng tưởng hồ ly nướng sẽ ngon như thế nào,khuôn mặt cũng thay đổi từ thương tiếc sang thành nhìn món ăn ngon bằng đôi mắt thèm thuồng qua không gian ma thú nhìn thẳng vào hồ ly tuyết

Bỗng nhiên hồ ly tuyết dùng mình không biết tại sao nhưng nó có môtj cảm giác nếu tiếp tục như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì bộ lông đẹp đẽ của nó sắp không còn giữ lại được rồi.Nhưng mà quan trọng nhất nó không muốn biến thành hồ ly nướng

" Ta chịu thua " Hồ ly tuyết sơ lụi nói.Nó sắp không giữ được mạng rồi

" Như vậy có phải nhanh hơn không " Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười nói

Rồi như nhớ ra gì đó Mộ Dung Như Tuyết quay về phía của Phong Diệc Phi giống như không để ý biểu tình ngơ ngác của đám người Phong Diệc Phi,Mộ Dung Như Tuyết vui vẻ nói

" Phi ca ngươi con không mau đi hái đi " Mộ Dung Như Tuyết đang thúc dục

Lúc này đám người Phong Diệc Phi mới phục hồi tinh thần,thoáng có chút bối rối không biết làm sao nhưng rất nhanh chóng phục hồi lại đi tới hướng của Mộ Dung Như Tuyết cười nói

"Bích Anh ngươi đúng là gấu tài nha " Phong Diệc Phi là người lên tiếng đầu tiên

" Đúng vậy nha ngươi đấu tai kĩ đó nha "Mọi người đằng sau cũng phụ họa theo

" Các ngươi đâu có hỏi ta " Mộ Dung Như Tuyết vô tội nói

Thật là đúng không sai người vô sỉ bọn hắn thắng không nổi.Thôi tốt nhất là tốt nhất không nên chạm vào tiểu tử này làm cho hắn máu nổi sung lên

Phong Diệc Phi không thể chờ đợi được nữa đi lên hái cây linh chi ngàn năm quý giá này không có sự ngăn cản của hồ ly tuyết dễ dàng lấy được.Khi đem hái xong hắn nhanh chóng bỏ vào tay nải cất kỹ đi,bây giờ bọn hắn phải nhanh chóng trở về chuẩn bị cho đợt tới của đại hội phân chia cấp bậc dong binh đoàn,có nhiều chuyện rất đáng phải làm

Nhưng khi nhìn về phía của Mộ Dung Như Tuyết hắn thấy cảnh Hồ ly tuyết nằm phục dưới chân của Mộ Dung Như Tuyết không nhúc nhích nổi toàn bộ lông gần như cháy đen nhưng rất may là Mộ Dung Như Tuyết biết kiềm chế nên chỉ tổn hại đến bề ngoài của nó mà thôi.Một tia thương cảm cho Hồ Ly Tuyết xuất hiện dù sao Mộ Dung Như Tuyết vì giúp hắn lên mới làm vậy,nên Phong Diệc Phi vội lấy từ trong người ra một viên hồi hồn đơn

" Bách Anh hôm nay cảm ơn người đã giúp ta.Ở đây ta chỉ có một viên hồi hồn đơn cấp sơ cấp thôi ngươi hãy cho hắn dùng tạm đi "

Mộ Dung Như Tuyết thật không ngờ Phong Diệc Phi sẽ làm như vậy tuy chỉ là một viên hồi hồn đơn sơ cấp nhưng ở đây đan dược rất đắt một viên này ít nhất phải tệ đủ cho một ia đình nhiều người chung sống trong một thời gian,vậy mà hắn có thể đưa cho nàng thật tốt

Truyện Chữ Hay