Ác Ma Rất Khuynh Thành

chương 69: ngân xà bi kịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

DIỆP GIA QUÁN

Tử Minh chắp hai tay sau lưng, dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Ngân Xà trước mắt, lạnh lẽo nói: “Ngân xà có cánh, là Đế Vương ma thú, có huyết mạch của thần thú thượng cổ.”

Giọng nói lạnh lẽo không có tình cảm lại mười phần uy nghiêm khiến cả người ngân xà run lên, thân rắn áp sát xuống đất, run rẩy trả lời: “Dạ . . . . . Dạ, đại nhân.”

“Khó trách nó mạnh như vậy.” Băng Huyết vuốt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ha ha. . . . . . Chỉ là một con tiểu trùng mà thôi. Huyết không cần để chuyện vừa rồi ở trong lòng.” Tử Minh khẽ quay đầu, nâng tay tự nhiên quàng qua vai, nhẹ giọng nói với Băng Huyết, giọng điệu khác một trời một vực với giọng âm lãnh nói với ngân xà khi nãy. Khiến ngân xà uất ức cực độ lại không dám kháng nghị. Aizz. . . . . . Người so với thú, tức chết thú mà.

Băng Huyết không giữ hình tượng liếc Tử Minh một cái, bĩu môi nói: “Đó là trong mắt ngươi, nhưng ta vẫn còn rất yếu.”

Tử Minh nhíu mày, khẽ cúi đầu, hài hước nói: “Ai nói, Huyết đã rất cố gắng rồi, nếu so với người cùng trang lứa đã được xem như cực phẩm rồi. Nếu không. . . . . . Chúng ta đấu thử đi.”

Lời nói hài hước của Tử Minh khiến Băng Huyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía đôi mắt màu tím tà mị kia, không chút khách khí giơ tay lên chỉ vào khuôn mặt tuyệt sắc, tự động dịch ra, vẻ mặt bi ai nói: “Đại ca à, xin ngài thương xót, tha cho ta. Đánh với ngươi. . . . . . Khác gì rảnh rỗi đi tìm chuyện phiền phức chứ.”

Thấy vẻ mặt của Băng Huyết như vậy, Tử Minh cười hả hê, quay đầu nhìn về ngân xà, mặt không chút thay đổi, giống như vương giả cao ngạo, nhìn chăm chú xuống thần dân của mình, tốc độ thay đổi sắc mặt này, quả thật khiến Băng Huyết phải kinh ngạc.

“Hỏa Long Quả là ngươi mang tới.” Lời của Tử Minh tuy đang hỏi nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.

Ngân Xà nghe vậy, sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tử Minh, đôi mắt tím tràn đầy uy hiếp khiến đầu hắn choáng váng, không dám chậm trễ một giây, vội vàng nói: “Đúng . . . . . Đúng vậy thưa đại nhân.”

Mắt Tử Minh trầm xuống, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Nói mục đích của ngươi, nếu không. . . . . . Giết. . . . . . Không. . . . . . Tha.” Một đạo sát khí vô bắt đầu hướng về phía ngân xà.

Thân thể nhỏ nhắn của Ngân Xà càng run rẩy mạnh hơn, hắn đột nhiên có cảm giác giống như đang kề cận cái chết. Trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần hắn giấu giếm một chút thôi, người thiếu niên tuyệt mỹ phía trước chắc chắn sẽ ban cái chết cho mình. Không phải hắn nhát gan sợ chết. Mà là thiếu niên trước mặt này cực kỳ kinh khủng, khiến hắn không thể nào kháng cự dù chỉ một chút.

Bình ổn lại hơi thở, ngân xà cung kính trả lời : “Bẩm. . . . . . Bẩm đại nhân. Mười năm trước đột nhiên có một người áo đen xuất hiện ở đây, lấy máu phong ấn lực lượng của thần, ra lệnh cho thần đem một gốc Hỏa Long Quả ra khỏi sơn cốc, dẫn một người khác đến, ký kết huyết khế cùng với người đó, cả đời bảo vệ, và tăng cường lực phong ấn ở nơi này.”

“Người áo đen?” Băng Huyết nhíu mày, nhẹ giọng nói. Nàng cảm thấy càng lúc càng mê loạn, giống như một vòng xoáy lớn, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng vì Băng Huyết phân tâm một chút, nên đã bỏ lỡ một tia sáng trong đáy mắt Tử Minh.

“Huyết, qua khế ước với nó. Mặc dù vẫn còn sơ cấp, nhưng sau khi khế ước, huyết mạch thượng cổ của nó sẽ giúp ngươi không ít.”

“Khế ước!”

“Khế ước!”

Băng Huyết và ngân xà cùng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía Tử Minh.

“Sao? Ngươi có ý kiến.” Giọng điệu Tử Minh lạnh lẽo, đôi mắt lạnh nhạt. Khiến cho ngân xà hoảng hốt, nào dám ý kiến gì! Ngài là lão đại. . . . . . Ngài nói ta còn dám có ý kiến sao? Hắn hiểu mà! Ở nơi này không có một bóng người, hắn sống trong sơn cốc đã hơn trăm năm, một chỗ chim chẳng ỉa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ba cực phẩm này vậy chứ, mười năm trước có một người áo đen thần bí tới, trời thì nóng nực, mà chỉ để lộ hai con mắt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo còn hơn ma thú máu lạnh (Này chắc có mang theo cái máy lạnh trong người, chứ không nóng điên rồi). Gặp mặt không nói hai lời đã phong ấn hắn, còn ra ban mổ cái mệnh lệnh không thể giải thích được. Đợi mười năm, không thấy ai tới, ngay cả con chim cũng không có. Hôm nay đột nhiên lại có một tiểu nha đầu liều mạng tới, tuổi còn nhỏ vậy mà còn biến thái hơn ma thú, như vậy cũng đã đành, không ngờ, người bên cạnh nàng lại càng biến thái hơn khiến hắn vô cùng sợ hãi. Hiện tại lại không thể giải thích được mà bị khế ước . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao hắn lại khổ sở như vậy chứ. . . . . .

Băng Huyết buồn cười nhìn con rắn nhỏ đang ai oán kia, nhẹ giọng cười một tiếng, nhìn về phía Tử Minh.

“Đi thôi. . . . . Nó vốn là của ngươi.” Tử Minh mỉm cười, nhẹ giọng nói. Mặc dù lời này khiến Băng Huyết cảm thấy rất mờ mịt, nhưng lại không hề hỏi tiếp, nàng tin hắn, cho nên bất cứ chuyện gì, chỉ cần là Tử Minh nói, nàng đều nghe theo, chỉ vì nàng tin tưởng hắn, cho dù hắn bị thương, cũng sẽ không hại nàng một chút nào.

Băng Huyết cười gật đầu, đi tới trước mặt Ngân Xà, ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Ngân Xà, bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu Ngân Xà, khởi động tinh thần lực và ma huyễn chi văn trong cơ thể, đọc khế ước chú, tinh thần lực chậm rãi vây quanh linh đài của Ngân Xà, tinh thần lực của Ngân Xà phản kháng mấy cái theo bản năng rồi trở nên uể oải nhu thuận. Thiên địa quy tắc buông xuống, hai cột sáng phù văn khế ước màu bạc lập tức hình thành rồi bùng nổ trong khoảnh khắc, mấy giây sau, ánh sáng màu bạc tiêu tán, khế ước đã xong.

Ngay sau đó thiên địa quy tắc lại buông xuống, một lần nữa bao vây cả Ngân Xà và Băng Huyết ở bên trong, nhưng lần này giữa hai luồng ánh sáng lại có thêm một chùm sáng màu bạc, đó là kí hiệu Băng Huyết và Ngân Xà lên cấp.

Băng Huyết đột nhiên cảm nhận được linh lực bên trong trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt, đấu khí cũng nhanh chóng dâng cao. Đan Nguyên trong cơ thể không ngừng tràn đầy năng lượng, nàng vội vàng khoanh chân ngồi thiền, phía dưới đột nhiên xuất hiện ngôi sao năm cánh màu bạc, năm đỉnh sao không ngừng kéo dài ra ngoài cho đến ba mét mới dừng lại. Ánh sáng tản đi, lại một cột sáng màu bạc phủ xuống, bên trong thiên địa quy tắc chậm rãi hiện ra bốn thanh kiếm sắc bén màu bạc, mũi kiếm hướng về phía ngôi sao năm cánh bên cạnh.

Sau khi ánh sáng màu bạc tản đi, ánh sáng màu lục thuộc về đại kiếm sĩ lập tức lóe ra phía dưới Băng Huyết, một cột sáng màu lục lấy Băng Huyết làm trung tâm quay vòng mở rộng ra bốn phía, thiên địa quy tắc phủ xuống, bên trong vòng tròn chậm rãi hiện ra bốn thanh kiếm sắc bén lớn hơn, mũi kiếm hướng ra phía ngoài. Một khắc sau, ba cột sáng màu bạc trong cơ thể Băng Huyết bắn ra, bắn thẳng đến chỗ Tiểu Quai đang dùng ánh mắt sùng bái và dịu dàng nhìn Băng Huyết, quy tắc cuối cùng rơi xuống, phủ lên người Tiểu Quai.

Lúc này Băng Huyết từ từ mở mắt ra, nhìn ký hiệu thăng cấp của Tiểu Quai và Ngân Xà, mừng rỡ nhìn về phía Tử Minh, lẳng lặng nhìn, không nói một lời.

Truyện Chữ Hay