Ác Ma Phi Dưỡng Thành

chương 3: tri thức thay đổi số phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mỗi buổi sáng, đúng sáu giờ Vu Quần sẽ rời giường, cậu đứng ở trong sân, cầm sách giáo khoa Tiếng Anh bắt đầu đọc từ những bài đơn giản nhất, cứ như vậy tháng không ngừng. Mẹ cậu từng kinh ngạc nhìn, còn sợ hãi nghĩ tới có phải cậu bị ma quỷ ám hay không! Cuối cùng, khi nghe Vu Quần nói y nhất định phải học thật giỏi, mẹ mới cảm động tới lệ nóng quanh tròng, nói rằng cha Vu Quần đã hiển linh phù hộ cho cậu rồi. Vu Quần vì vậy mà đảo mắt, sau liền câm nín nhìn mẹ.

Hiện tại Vu Quần thực sự là một học sinh ngoan, Đổng Lượng cùng Hàn Soái chính là những người sâu sắc cảm nhận được điều này. Mỗi lần hai người bọn họ tới tìm Vu Quần đi chơi, Vu Quần luôn ngồi trong phòng nhỏ phía Đông oi bức chăm chú làm bài tập, hoặc không thì cũng là đọc sách. Thực khiến bọn họ muốn cậy mở đầu Vu Quần ra nhìn thử, có phải bị biến chất rồi hay không?

Bởi vì Vu Quần thực sự kiên quyết, mỗi lần bọn hắn gọi đi chơi y đều không chịu ra ngoài, thành ra bọn họ bị Vu Quần lây nhiễm, xế chiều mỗi ngày, hai người liền ôm sách vở, đi vào phòng nhỏ phía Đông kia, ba người cùng ngồi một chỗ, cùng nhau học tập. Trước kia bọn họ không muốn thi lên cấp , nhưng là hiện tại, bọn họ rất muốn thử một chút, nếu như tham gia kì thi ấy, có phải hay không số phận của họ sẽ thay đổi, không còn như lúc trước nữa.

Cùng nhau một chỗ học tập ba tháng, rốt cuộc cũng đạt được chút thành tích. Kết quả này thực sự khiến cả trường đều kinh ngạc, đặc biệt là thành tích của Vu Quần, vốn dĩ là vô cùng thê thảm đứng thứ năm từ dưới lên, hiện tại trở thành thứ năm từ trên tính xuống. Chủ nhiệm lớp của Vu Quần cảm thấy thực khó tin liền gọi bọn họ vào văn phòng.

Vu Quần đoán từ trước thầy nhất định sẽ hoài nghi, cậu bình tĩnh nhìn thẳng thầy giáo, Đổng Lượng cùng Hàn Soái cũng tự tin bước vào văn phòng. Thành tích của bọn họ đều là dựa vào thực lực của chính mình đạt được. Bọn họ hiện tại vô cùng cảm tạ Vu Quần, bởi nhờ có cậu chỉ dẫn, bọn họ mới tiến bộ lên tới mười thứ tự.

Thầy chủ nhiệm đẩy mắt kính, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ba nam sinh vẻ mặt đầy tự tin kia, nhất là Vu Quần, "Tôi biết các em sợ làm bài thi không tốt, về nhà sẽ bị ba mẹ đánh đòn nhưng gian lận là không đúng, các em hiểu được không?" Ánh mắt sắc bén của thầy giáo nhìn thẳng Vu Quần.

"Thưa thầy, thầy thật sự là nói oan cho bọn em, thầy nhìn xem, em gần đây học bài tới mức gầy đi một vòng rồi nè." Không đợt thầy giáo phản bác, Hàn Soái tự vòng tay ôm lấy cơ thể lùn lùn béo béo của bản thân, hướng lão sư lộ ra ánh mắt đáng thương nói.

Thầy chủ nhiệm nhìn tới bộ dạng con heo nhỏ của Hàn Soái bị chọc tới cười ha ha, vốn dĩ không khí trong phòng thực căng thẳng, nghiêm túc liền bị hòa hoãn đi không ít. Vu Quần trong nội tâm có có chút buồn cười, Hoàn Soái này sinh ra chính là để trở thành minh tinh hài kịch nha. Đổng Lượng vỗ bả vai Hàn Soái, nhỏ giọng nói hắn thực giỏi.

"Thầy, bọn em thực sự không có lừa thầy đâu, bọn em đều vô cùng khinh thường gian lận, không tin, thầy liền tìm mấy bạn học ngồi cạnh bọn em lúc thi, bọn em thật sự trong sạch mà." Đổng Lượng cũng ra sức vì bọn họ minh oan, hắn không muốn cố gắng của Vu Quần bị người khác phủ nhận.

Vu Quần cảm kích nhìn bạn tốt của mình, thầy chủ nhiệm có chút trầm tư nhìn ba người bọn họ. Vu Quần nhìn thẳng vào ánh mắt thầy giáo, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện thần sắc kích động. "Nếu không tin thì thầy có thể tùy tiện ra một cái đề khảo sát khác cho chúng em ạ."

Thầy chủ nhiệm cũng cảm thấy chủ ý này thực sự không tệ, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đưa ra một câu hỏi ở mức trung bình, Vu Quần không hề do dự liền lưu loát trả lời, câu hỏi này Vu Quần ở nhà đều đã nhìn tới mười mấy lần, hiện tại đã sớm nhớ tới không sai một chữ rồi.

Thầy giáo kinh ngạc nhìn Vu Quần, lại ra tiếp một câu hỏi khác, Vu Quần suy tư một hồi, mới đưa ra câu trả lời chính xác. Lúc này, ông ấy đã có chút không bình tĩnh rồi, ông thật có chút khó tin, Vu Quần ngoan cố hơn hai năm đều không chịu nghe lời khuyên bảo, chẳng nhẽ lại thông suốt rồi.

Lại hỏi một câu hỏi khó hơn, Vu Quần cúi đầu suy nghĩ, Đổng Lượng cùng Hàn Soái nghe tới câu hỏi liền bày ra bộ mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng, đây là cái loại câu hỏi gì vậy? Bọn họ tới giờ đều chưa có nghe qua, trên sách cũng không thấy nhắc tới a!

Suy nghĩ một hồi, Vu Quần ngẩng đầu, lắc đầu nói, "Thưa thầy, thật xin lỗi, em không có câu trả lời, nhưng bọn em thật sự không có gian lận." Vu Quần có chút lo lắng nhìn thầy chủ nhiệm, chính là lúc này ông ấy lại mỉm cười đứng lên, nói "Thầy tin tưởng các em rồi, Vu Quần, em được như vậy thật tốt, việc này là tôi sai, tôi hiểu lầm các em, nhưng là, nếu muốn tham dự kì thi cấp ba, các em nhất định phải kiên trì, nhất là em - Vu Quần, nếu như muốn tham dự kì thi trung học, phải duy trì quyết tâm như hiện tại, cố gắng lên!"

Thầy chủ nhiệm vui mừng nhìn đám người Vu Quần, xem ra, bọn họ thực sự có ý định học thành tài rồi.

Nhưng là, Vu Quần lại hướng thầy giáo lắc đầu, kiên định đối lão sư nói "Em muốn tham dự kì thi trung học cấp tỉnh để vào trường cấp ba chuyên trên thành phố, thầy nói, em phải làm thế nào ạ?" Nghe được lời Vu Quần nói, toàn bộ mọi người trong văn phòng đều mở to mắt, mà ngay cả Hàn Soái cùng Đổng Lượng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Vu Quần, kì thi trung học cấp tỉnh, đó là nơi người bình thường sẽ đi vào hay sao, thiên tài a. Bọn họ chỉ nghĩ tới tham dự kì thi trung học rồi vào một trường cấp nào đó là tốt rồi, kì thi trung học cấp tỉnh, muốn nghĩ cũng không dám nghĩ rồi!

Thầy chủ nhiệm trên mặt thoáng một chút kinh ngạc, sau đó nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn nhưng quật cường của Vu Quần, trầm tư một chút, có lẽ, Vu Quần có thể, sau đó vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cậu, "Kì thi trung học cấp tỉnh nói khó cùng không phải là rất khó, nhưng mà, học sinh trường trung học tốt nhất ở đây đều chưa dám khẳng định có thể đỗ vào cấp ba chuyên trên thành phố, trừ phi, học kỳ sau em tham dự kì thi Quốc gia, tại kì thi đạt được thứ hạng cao, như vậy, em còn có cơ hội."

Vu Quần đối lời nói của lão sư gật đầu, ra hiệu y hiểu được rồi, một vài lão sư trong phòng dùng ánh mắt xem thường nhìn Vu Quần, mới thi khảo sát đạt kết quả tốt một lần liền mơ đến việc tham dự kì thi trung học cấp tỉnh, có phải là quá viển vông rồi không, bất quá, chủ nhiệm lớp Vu Quần trầm tư một chút, đối Vu Quần nói, " Vu Quần, thầy ủng hộ suy nghĩ của em, thầy thật hy vọng em sẽ không bỏ dở giữa chừng, về sau mỗi buổi tối hãy đến phòng làm việc của thầy học thêm đi. Ở chỗ này, có rất nhiều thầy cô khác cũng có thể giúp ngươi, nếu ngại thì ba người các em cùng tới cũng được."

Vu Quần vạn phần cảm kích thầy chủ nhiệm, khóe mắt có chút ướt át nhìn hắn, thầy chủ nhiệm nhìn đến bộ dạng nhỏ nhắn nhưng quật cường của cậu, phảng phất nhớ lại kỳ thi Đại học năm đó của chính mình, ông quyết định, nhất định phải giúp cậu học trò này của mình thực hiện nguyện vọng.

Đổng Lượng cùng Hàn Soái nghe được ý định muốn tham gia kì thi trung học cấp tỉnh của Vu Quần, nội tâm liền bị kích động, bọn họ dường như bị Vu Quần rung động triệt để rồi, bọn hắn cùng muốn như y, muốn thay đổi, muốn thử một lần thi vào một trường cấp ba huyền thoại a.

Thời điểm ra khỏi văn phòng, Vu Quần hỏi thầy giáo, "Thầy, em rất muốn biết đáp án câu hỏi khi này."

"À, đó là câu hỏi ở chương trình cấp , về sau em thi đỗ rồi sẽ được học đến thôi."

...

Cứ như vậy, ba người bọn họ cùng các thầy cô hẹn nhau mỗi tối đều ở nơi này tự học, có người hướng dẫn phụ đạo cùng tự mình trong nhà đọc sách là không giống nhau, một vấn đề vốn dĩ là nghĩ mãi không ra, được chỉ điểm một chút, lập tức hiểu ngay, hiệu suất học tập của Vu Quần nhờ vậy mà tăng lên không ít. Thầy giáo còn mua một cái máy ghi âm cùng băng đĩa, ngày ngày bật lên giúp bọn họ nâng cao khả năng nghe hiểu tiếng Anh .

Hàn Soái vì vậy thật sự đã gầy đi mười cân, bất quá đối với kẻ mập mạp như hắn, mười cân này căn bản chính là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Chủ nhiệm lớp những ngày này nhìn bọn họ chăm chỉ cùng tiến bộ, nội tâm cảm thấy thật xúc động. Trẻ con ở nông thôn sớm biết lo việc nhà, năm đó ông cũng giống như vậy, mất ăn mất ngủ, mười năm khổ luyện, chỉ hy vọng có thể thi lên Đại học, chỉ vì khi đó trong nhà không có tiền chu cấp cho ông mua sách đọc, bất đắc dĩ mới học ở trường sư phạm.

Nhìn Vu Quần hiện tại khiến ông có cảm giác trong lòng một lần nữa dấy lên hoài bão năm xưa, ông sẽ đem hết toàn lực trợ giúp cậu học trò này, có lẽ, đây cũng chính là mục tiêu trồng người của cả đời làm nghề giáo a!

Chủ nhiệm lớp cùng ba người bọn họ trải qua cái kì nghỉ đông vừa gian nan vừa khổ cực. Hàn Soái bây giờ muốn kêu khổ cũng không thể kêu khổ, muốn ăn cũng không thể ăn a. Đơn giản là vì nhìn thấy Vu Quần suốt ngày vùi đầu vào học, trong lòng sẽ xuất hiện cảm giác sùng bái, bạn tốt có thể làm được, chính mình như thế nào lại không thể? Hàn Soái quyết định, liền nhân cơ hội này giảm béo thôi, vì trường cấp ba mà liều mạng!

Từ giờ tới khi thi lên cấp ba đếm ngược còn một trăm ngày, mà chỉ còn cách mấy ngày nữa là thời điểm Vu Quần lên thành phố tham gia kì thi Sinh học cho học sinh cấp hai cả nước rồi. Vì ngày này mà mẹ Vu Quần đã rời giường thật sớm, vì cậu làm cơm canh, Vu Dương nghe nói em trai của mình muốn tham gia kì thi, cao hứng đến xin lò gạch nghỉ phép để trở về.

Đối với thành tích của Vu Quần, người nhà của cậu đều là những người cao hứng nhất, mẹ Vu Quần mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, bà có dự cảm nhà mình sắp có một sinh viên rồi. Vu Quần ngày đó cùng thầy chủ nhiệm bắt xe đi lên thành phố tham dự cuộc thi, cậu mặc cái áo khoác ngắn mà mẹ vừa mới may, trong lòng cảm thấy thực bình tĩnh, thành phố cách nơi này của bọn họ tám giờ đồng hồ đi xe, cùng Vu Quần đi thi còn có người nữa, ai cũng đều có giáo viên đi cùng.

Thầy chủ nhiệm nhìn tới Vu Quần một bộ dáng im lặng trầm tĩnh, lo lắng cậu quá khẩn trương, liền vỗ vỗ bả vai cậu, "Đừng lo lắng, cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần làm bài là được, Vu Quần, đây chính là bước tiến đầu tiên của em trên con đường thành công, ngươi phải kiên định, chỉ khi lòng vững vàng rồi, em mới trở nên cứng rắn, biết không?"

Vu Quần ngẩng đầu, đáy mắt có tầng nước mỏng manh, đối thầy nở nụ cười. Hiện tại tóc Vu Quần đã có chút dài rồi, nhưng là cậu không muốn mẹ cắt giúp mình, cậu vẫn muốn tóc có thể che đi cái trán cùng mắt, như vậy có cảm giác an toàn hơn.

Ngay tại lúc bước vào trường thi, chủ nhiệm lớp đứng phía sau, nhỏ giọng nói: "Nhớ rõ, nhất định phải thực hiện giấc mơ của em."

Vu Quần thong dong tiến vào trong trường thi, trước lúc nhận bài thi, Vu Quần nhìn quanh thăm dò những thí sinh khác, có người giống như mình yên tĩnh ngồi đợi, có người đặt tờ giấy trắng lên bàn viết viết cái gì đó, cũng có người khinh thường đem một chân lên ghế, một chân gõ nhịp lên mặt đất, cầm lấy giấy trắng trên mặt bàn chơi đùa.

Chính là cậu bạn cao lớn đang nghịch giấy trắng kia giống như phát hiện có người đang nhìn, xoay mặt liền nhìn thấy Vu Quần đang thăm dò mình. Nam sinh đó đối Vu Quần cười một tiếng, như mặt trời rực rở tỏa sáng, Vu Quần ngại ngùng đối hắn nói xin lỗi một tiếng, vội vàng chuyển tầm mắt, nhìn về phía bục giảng, thầy giám thị đã tới rồi.

Trong phòng thi, Vu Quần rất yên tĩnh làm bài, dù cho gặp phải câu hỏi hơi phức tạp một chút, cậu cũng chỉ nhíu nhíu lông mày một cái, sau đó vội vàng viết lên đáp án. Thi xong, Vu Quần cầm bút cùng túi đi ra khỏi trường thi, vừa ra tới cổng trường thi đã bị người ta vỗ vỗ bả vai.

Vu Quần vừa quay đầu lại, là hắn! Chính là nam sinh cao lớn ban nãy a.

Nam sinh lại lộ điệu bộ tươi cười như ánh mặt trời, nói một tràng: "Chào, tôi là Hà Thượng Diễm, tôi biết cậu tên Vu Quần, vừa rồi trong phòng thi nhìn cậu thực nghiêm túc nha! Hy vọng cậu có thể vượt qua tôi." Sau đó Hà Thượng Diễm còn đối Vu Quần nháy nháy mắt mấy cái rồi mới rời đi.

Vu Quần nhìn bóng lưng hắn có chút kinh ngạc, người này... thực kiêu ngạo a!

Vu Quần cùng thầy trở về trường học, kết thúc kì thi Quốc gia, Vu Quần lúc này toàn bộ tâm tư đều dồn vào kì thi trung học cấp tỉnh. Hàn Soái cùng Đổng Lượng hiện tại đều bám lấy Vu Quần, thề sống thề chết không buông, ai bảo Vu Quần giống như thần thoại giúp bọn họ vào kì thi thử gần nhất đạt được vị trí đầu lớp a.

Đối với thành tích của Vu Quần, các thầy cô đều rất kinh ngạc, cố gắng cùng nỗ lực của bọn họ mọi người đều thấy cả. Cũng vì thành tích cùng cố gắng của Vu Quần khiến cho cả lớp cậu bắt đầu khẩn trương lên, những học sinh yếu kém nhìn thấy bọn Vu Quần đều đã đứng đầu lớp, trong nội tâm bắt đầu xuất hiện cảm xúc hổ thẹn, bọn Vu Quần thế mà đều có thể lên cấp chẳng lẽ mình lại không thể sao? Lập tức, nhờ chuyện này mà phong trào học tập của lớp Vu Quần thật sự tiến bộ một cách thần tốc.

Ngay tại thời điểm cách ngày thi lên cấp mười bốn ngày, Vu Quần nhận được kết quả của kì thi Quốc gia, cậu đạt được giải ba, đứng thứ toàn thành phố. Tất cả các giáo viên đều vô cùng vui mừng, rốt cuộc cũng đạt giải rồi, mặc dù thành tích đạt được không phải giải đặc biệt, nhưng kết quả này của Vu Quần chính là thành tích tốt nhất trong mấy năm nay của trường rồi. Cũng vì chuyện này mà thầy chủ nhiệm cùng Diệt Tuyệt sư thái giống như đạt được huân chương nhà giáo ưu tú hạng nhất, cả ngày đều cười tới không khép miệng lại được.

Thầy chủ nhiệm đối với kết quả này của Vu Quần vô cùng hài lòng, giải ba này giúp Vu Quần đủ điều kiện lên thành phố học cấp ba rồi. Kế đến là chờ kết quả thi cấp ba, chỉ cần kì thi tới đạt điểm liền không còn vấn đề, mà trong lúc này, thầy chủ nhiệm đối với Vu Quần một chút cũng không thấy lo lắng, hắn tin tưởng Vu Quần nhất định có thể làm được.

Đổng Lượng cùng Hàn Soái đối với thành tích của Vu Quần đặc biệt cao hứng, bạn tốt của mình bây giờ chính là ngôi sao sáng trong trường rồi. Chỉ là, đối với kết quả này, Vu Quần chỉ hé miệng cười cười, mục tiêu của bản thân hiện tại không còn xa nữa, y phải dùng toàn lực cố gắng. Mà cái nam sinh tên Hà Thượng Diễm lúc trước thế nhưng thật sự đạt giải nhất, Vu Quần phát hiện, người kia thật sự rất giỏi a.

Mười bốn ngày cuối thực giống địa ngục trần gian, Vu Quần đã quên là mình trải qua nó như thế nào, chỉ còn nhớ thời điểm có kết quả thi cấp ba y đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Cuối cùng cũng có điểm thi- sáu trăm hai mươi bảy điểm, đứng thứ chín toàn thành phố, chủ nhiệm lớp cũng không hỏi ý nguyện của Vu Quần, trực tiếp thay y điền nguyện vọng vào trường cấp ba trọng điểm trên thành phố. Mà lúc này, cao hứng nhất chính là người nhà của bọn Vu Quần, Đổng Lượng thi đạt năm trăm ba mươi ba điểm, Hàn Soái thì vừa tròn năm trăm điểm, tuy rằng không thể vào trường chuyên trên thành phố, nhưng là, kết quả này liền khiến bọn họ vào được cấp tốt nhất ở đây a.

Người nhà của bọn họ vì chuyện này mà phi thường cảm tạ Vu Quần, cũng vì nhờ Vu Quần thay đổi mà gián tiếp ảnh hưởng tới con trai của bọn họ. Thời điểm bọn họ tới nhà tìm Vu Quần, mẹ Vu Quần cười đến không ngậm được miệng nói cho bọn họ biết, Đổng Lượng cùng Hàn Soái đã sớm gọi Vu Quần đi rồi, hình như là muốn đi chúc mừng một phen.

Hiện tại cả thôn đều thảo luận đến mấy vấn đề liên quan tới thành tích của Vu Quần, khiến anh trai cậu cũng vì vậy mà thơm lây, đã có bà mai đến tìm Vu Dương mười tám tuổi để làm mối. Mẹ Vu Quần hiện tại cả ngày mặt mũi đều hồng hào, bà hiện tại cũng không cần lo lắng học phí cho Vu Quần nữa, bởi vì thành tích của Vu Quần thật sự quá tốt, trường học tặng y học bổng trị giá một ngàn nhân dân tệ, trên thị trấn cũng thưởng một ngàn, trong thôn thưởng năm trăm, như vậy liền đủ học phí trong hai năm rồi.

Mọi người cũng cật lực nịnh bợ mẹ Vu Quần, cả thôn bọn họ đều nhận định, bước vào trường chuyên trọng điểm trên thành phố, cái kia chính là tiến một chân vào đại học rồi nha. Ngay tại lúc bọn họ xôn xao thảo luận, Vu Quần đang cùng Đổng Lượng, Hàn Soái ở một chỗ uống rượu. Đây là lần đầu từ lúc sinh ra Vu Quần được uống thoải mái như vậy, cậu thực rất cao hứng. Cậu đã thật sự thực hiện được mục tiêu đầu tiên của mình, mặc dù biết về sau sẽ có càng nhiều khó khăn hơn, nhưng Vu Quần có lòng tin, mình nhất định sẽ vượt qua.

Đổng Lượng cùng Hàn Soái trịnh trọng đối Vu Quần nâng chén, đối trời đất hô lớn, bọn họ thật sự rất cảm tạ Vu Quần, nếu không nhờ Vu Quần, hiện tại bọn họ chắc chắn đang ở trong lò gạch khuân vác rồi. Nhà bọn họ đều không giàu có, nếu như không đỗ vào cấp ba, người trong nhà chắc chắn sẽ không chạy tiền cho bọn họ đi học, nhưng là, vào thời điểm bọn họ u mê, Vu Quần xuất hiện, Vu Quần đã thay đổi khiến bọn họ cũng vì thế mà đổi thay.

Vu Quần có chút choáng váng khi nghe bọn họ nói không ngừng, cuối cùng cũng không trụ vững được nằm gục trên bàn. Đổng Lượng cùng Hàn Soái lúc này mới phát hiện Vu Quần uống say rồi. Hàn Soái vén tóc mái trên trán liền nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Vu Quần một mảng đỏ ửng, lông mi thật dài tạo thành bóng râm nho nhỏ trên gương mặt y, sống mũi thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ au, giờ phút này còn đặc biệt chu ra, lầm bầm nói, y uống chưa có đủ.

Hàn Soái ôm lấy ngực trái đang nhảy kịch liệt, hướng Đổng Lượng đồng dạng ngu ngơ nói ra: "Con mẹ nó, tao hiện tại phát hiện, Vu Quần so với con gái còn muốn đẹp hơn, những năm trước vì sao không có phát hiện ra nhỉ, thật sự, so với minh tinh trên TV không kém chút nào nha."

Đổng Lượng cũng có chút mờ mịt nhìn Vu Quần, kỳ thật đây cũng là lần đầu hắn chú ý tới Vu Quần lớn lên nhìn thật sư xinh đẹp, nhưng là, hắn cũng không giống Hàn Soái ngu người, đối Hàn Soái nói, "Thằng đần này, nhanh lên, giúp tao nâng Vu

Truyện Chữ Hay