Ngày hôm sau, lúc rời giường, Vu Quần phát hiện Trần Phi không những mắng mà còn mua bữa sáng giúp cậu. Chuyện này khiến cậu cả ngày đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
"Ngây người cái gì, nhanh lại đây ăn cơm đi, em nhìn thôi cũng không no bụng được đâu!"
Trần Phi co ngón tay búng vào trán đứa nhỏ đang ngồi ngây ngốc, Vu Quần ôm trán vội vàng vùi mặt vào chén cơm, một bên ăn một bên vụng trộm liếc nhìn Trần phi vẻ mặt bình tĩnh, không lộ vẻ vui buồn gì.
Vu Quần hiện tại mới cảm thấy yên tâm, "Việc đầu tư của anh thế nào rồi?" Vu Quần quan tâm hỏi, mặc dù cậu biết Trần Phi là người khôn khéo nhưng bất kể kiếp trước hay kiếp này, Vu Quần đều không hiểu nổi quy tắc trên thương trường. Chỉ là cậu không hy vọng lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp đã gặp phải thất bại.
"Đừng lo, anh có chừng mực, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ chồng nuôi em là được."
Trần Phi gặp một miếng thịt chặn miệng Vu Quần, hắn không định cùng cậu nói them gì. Loại chuyện cơm áo gạo tiền này giao cho hắn là được, Vu Quần chỉ cần tập trung học là tốt rồi.
Nhưng Vu Quần vừa nghe lời này liền cảm thấy tức giận, cái gì mà tất cả giao cho chồng là được rồi! Vu Quần vung tay gắp thức ăn nhồi vào miệng, mắt đen trừng to liếc nhìn Trần Phi. Nhưng biểu cảm này vào trong măt Trần Phi liền thành câu dẫn a.
"Em mơí không cần anh nuôi, em cũng là đàn ông, sau này em cũng kiếm tiền nuôi gia đình, anh đừng có xem thường em!"
"Được được, em là người đàn ông số một trong nhà, sau này em nuôi anh được không? Đến, lại ăn một miếng đi, em xem dạo này gầy đi rồi, ôm vào đều là xương."
...
Trần Phi đứng trước quầy giao dịch, cổ phiếu kia đúng là đã giúp hắn kiếm được một khoản không tồi. Mấy nhân văn giao dịch ngồi đó đều tròn mắt nhìn hắn, quá khó tin rồi, người này đúng là thiên tài! Thế nhưng đối lập với họ, Trần Phi cũng chì nhàn nhạt nhướn lông mày, bởi vì cái số tiền này so với hắn mong muốn còn thiếu một chút.
Đem một phần lợi nhuận đầu tư vào vài mã cổ phiếu thoạt nhìn cũng không tệ lắm, lại dùng một phần khác mua mã mà hắn đã dự định từ đầu, Trần Phi rút ra một khoản để dành cho sinh hoạt hàng ngày. Giao dịch xong xuôi, Trần Phi cưỡi xe máy đi đến một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại thành.
Hiện tại, hắn là muốn tìm người, Trần Phi nhớ rõ đây là thời điểm Tóc Vàng sẽ xuất hiện. Nhưng Trần Phi không định chờ, hắn quyết định chủ động đi tìm bọn Tóc Vàng. Bọn họ là đám người tụ tập cùng hắn ở kiếp trước, tuổi tác cùng hoàn cảnh đều cùng một dạng, bọn họ cùng hắn đều là những người sống ở tầng đáy của xã hội. Mà lúc này, Trần Phi hắn nhớ là thời điểm bọn Tóc Vàng thường xuyên qua lại ở biệt thự này.
Hạ trợ lý đứng cạnh bàn công tác, đặt xuống điệnthoại liền hướng Âu Tuấn Tú báo cáo: "Tuấn Tú, Trần Phi mua mã cổ phiếu kia đã thu được hai trăm vạn, một trăm vạn đầu tư vào cổ phiếu của một công ty giải trí, vạn vào lĩnh vực bất động sản, vạn chuyển sang đứng tên Vu Quần nhưng dường như cậu ấy cũng chưa biết chuyện này."
Hạ trợ lý thoải mái gọi thẳng tên Âu Tuấn Tú bởi trước kia hai người chính là bạn học cùng cấp hai, sau đó vẫn luôn liên hệ thường xuyên, đến giờ hai người đã trở thành bạn thân. Âu Tuấn Tú nghe Hạ trợ lý nói liền dừng lại công việc đang làm, lười biếng duỗi người tựa vào ghế sô pha phía sau, trong tay cầm một chiếc bút máy day nhẹ trên trán.
"Không nghĩ tới, Trần Phi cũng có loại trực giác thương trường như vậy, mấy cái cổ phiếu hắn đầu tư đều là của những công ty hàng đầu. Hắn không đến Âu Thị không biết là tổn thất của hắn hay của chúng ta nữa. Tốt nhất sau này đừng có làm đối thủ nha! Hiền, cậu làm chút việc hỗ trợ mấy công ty bất động sản kia đi, tận lực giúp Trần Phi."
Hạ Hiền nét mặt cổ quái, khó hiểu nhìn Âu Tuấn Tú, đối với quyết định này của y vừa buồn bực lại vừa nghi hoặc. Vì sao a? Giống như nhận ra điều nghi vấn của Hạ trợ lý, Âu Tuấn Tú đứng lên khẽ nói: "Cái này là chủ ý của chú tôi."
Hạ Hiền sờ sờ mũi, nếu là ý của Phó tổng Âu thì không có gì rồi, xem ra ông ấy là thật sự muốn giúp Trần Phi một lần, "Đi thôi, về nhà nào! Hôm nay chú Thiên trở về, không biết sức khỏe của chú ấy đợt này thế nào?"
Hạ Hiền đi theo Âu Tuấn Tú ra cửa, đối vợi vị Phó tổng Âu đã nghỉ ngơi ở Thụy Sĩ hơn một năm, hạ Hiền thật không nghĩ tới, vậy mà ông ấy lại có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài. Nghĩ đến người vợ của Phó tổng Âu chỉ sinh được ba đứa con gái, Hạ Hiền có chút đáng thương nghĩ, thật là tạo hóa trêu người mà.
Trần Phi ban ngày đi đến căn biệt thự cũ nát ở vùng ngoại thành kia, dạo vài vòng cũng không phát hiện ra bọn Tóc Vàng. Thế nhưng ngoài ý muốn lại gặp mấy thằng nhóc gầy gò, bọn nó còn trừng mắt cảnh giác với Trần Phi.
Trần Phi biểu lộ ra dáng vẻ lạnh lùng làm bọn nó cảm thấy bị uy hiếp cùng sợ hãi. Trần Phi biết rõ những đứa trẻ này cùng bọn Tóc Vàng và hắn giống nhau, đều là cô nhi cả. Không phải đứa trẻ mồ côi nào cũng may mắn đượcvào cô nhi viện, giống như bọn hắn... những đứa trẻ này đều lang thang, ngay cả thư cách bước vào cổng cô nhi viện cũng không có. Trần Phi không có đối bọn nó lộ ra vẻ khinh thường nhưng cũng không thể hiện chút đồng tình nào.
Ở cái thế giới này, chỉ có chính mình mạnh mẽ mới tìm được lối thoát, đạt được sự đồng tình của người khác cũng không hẳn là một chuyện tốt.
Không tới một hồi, Tóc Vàng cùng với Tóc Xanh, còn có mấy đứa nhóc lns hơn một chút chạy về biệt thự bỏ hoang này, trên người Tóc Vàng còn dính một chút máu. Vừa nhìn Trần Phi liền biết bọn Tóc vàng vừa đi đánh nhau về, trước khi gặp Trần Phi ở kiếp trước, bọn họ làm nghề đòi nợ thuê giúp một vài ông chủ. Tiền lương ít đến đau lòng còn chưa nói, còn luôn bị thương vết lớn vết nhỏ từng ngày.
Tóc Vàng cùng Tóc Xanh thời điểm này cũng chưa dậy thì hoàn toàn, bộ dạng đều là mấy đứa trẻ đang thành niên bị suy dinh dưỡng. Lúc bọn họ nhìn đến Trần Phi đều sững sờ, hắn trên người tỏa ra lệ khí lạnh như băng khiến bọn họ nghĩ rằng có người đến trả thù hoặc đòi nợ, vì vậy liền cảnh giác bước tới.
Trần Phi cũng không muốn mất thời gian cùng bọn họ nói nhảm liền nói thẳng ra mục đích mình đến đây: "Hướng Đông, Lý Đại – hai người có muốn hợp tác cùng tôi không? Tôi là Trần Phi." tóc vàng cùng tóc xanh hai mặt nhìn nhau vô cùng nghi hoặc, hắn sao lại biết tên của bọn họ a?
Trần Phi nhìn bộ dáng ngu ngốc của bọn họ, bắt đầu buồn bực, ở kiếp trước Tóc Vàng vẫn là người khôn khéo cẩn thận, kiếp này lại ngu đi không ít nha!
"Mặc kệ chuyện vì sao tôi biết tên hai người, mau cho tôi biết hai người có đồng ý không."
"Theo anh chúng tôi có gì tốt hả?" Tóc Vàng suy tư cả buổi bắt đầu đặt câu hỏi, Hướng Đông là tên thật của Tóc Vàng cùng Tóc Xanh vốn là Lý Đại, tuy rằng biết rõ nhưng Trần Phi vẫn thích gọi hai người họ là Tóc Vàng Tóc Xanh hơn.
"Chỗ tốt chính là sau này sẽ không để các cậu phải ăn đói mặc rách, hơn thế nữa... mấy đưa trẻ kia, tôi có thể để bọn nó đến trường." Trần Phi phiêu ánh mắt về đứa nhóc gầy gò đang trốn phía sau hai người bọn họ.
Trong biệt thự cũ nát có người, lớn nhất mới chỉ tuổi. Bọn họ nhìn nhau đến thất thần, thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Có phải là gạt người hay không đấy? Nhưng nhìn đến bộ dạng không kiên nhẫn của Trần Phi lại không giống lắm. Cuối cùng bọn họ quyết định nghe theo Tóc Vàng, cả nhóm liền theo Trần Phi. Thời điểm này đúng là thời điểm dễ bị lừa gạt nhất, cả đám đều chưa biết suy nghĩ cùng tiếp xúc xã hội bên ngoài, cứ như vậy liền bán mình cho Trần Phi.
Nhưng là, Trần Phi sẽ không để mất người họ trở lại con đường kiếp trước – đi vào hắng đạo bán mạng. Trần Phi muốn trước khi mở công ty của riêng mình, sẽ đem bọn họ đến bên người bồi dưỡng trước. Dù sao lúc này trong tay hắn cũng có chút của cải, đem bọn nhóc vào trường học cũng không phải không có biện pháp.
Qua một hồi, liền quyết định đưa mấy đứa nhỏ đến một trường tiểu học. Dù sao bản thân Trần Phi lúc này cũng đang là học sinh, không cần nhiều người bên cạnh như vậy, có Tóc Vàng Tóc Xanh là đủ rồi.
Ba người tuổi tác tương đương với Tóc Vàng Tóc Xanh hướng Trần Phi nói họ muốn đi học nghề, Trần Phi cũng đồng ý liền sắp xếp cho họ vào mấy trường phù hợp. Trong đó một người học công nghệ thông tin, một đến trường luật, còn một người liền đi theo con đường quân nhân. Tuy nhiên Trần Phi cũng đưa ra điều kiện, hắn cho bọn họ một năm, nếu không thành tài được Trần Phi liền mặc kệ bọn họ tựu lăn lộn.
Đối với Tóc vàng, TÓc Xanh Trần Phi đã sớm có tình toán rồi, để hai người học đến trường chuyên tỉnh cùng học là không thể nào, xemra cũng chỉ có thể đưa họ đến mấy công ty nhỏ lăn lộn trước tích lũy kinh nghiệm, về sau người đối với sự nghiệp của hắn ắt sẽ có lợi. Buổi tối thì để họ đi học bổ túc thêm đi, như vậy liền tốt.
Trần Phi hiểu rõ sau này thành lập công ty hắn cần có người giúp đỡ, hơn nữa còn cần người phải tuyệt đối trung thành với hắn. Kiếp trước hai người nay coi như Trần Phi đều hiểu rõ, đem bọ bên người coi như yên tâm. Hơn nữa,hắn cũng không muốn hai người họ tiếp tục giãy dụa ở tầng chót khổ sở như vậy. Trần Phi lắc đầu, từ lúc nào hắn lại mềm lòng như vậy.
Tóc Vàng Tóc Xanh vẫn đang cảm thấy không thể tin được, trời xanh sao lại rơi xuống một cái nhân bánh lớn như vậy cho bọn họ? Cảm giác này quả thực không chân thật chút nào. Thế nhưng thật tâm từ đáy lòng, hai người đều vô cùng cảm tạ Trần Phi. Bọn họ đều là những đứa trẻ không ai thương, học đến cấp hai liền bỏ học, mỗi ngày đều có gắng kiếm ăn từng bữa, chưa bao giờ họ mơ đến chuyện tìm được một công ty để vào làm.
Mà chính nhờ hành động sáng suốt này của Trần Phi mà về sau bọn họ cũng vì hắn dốc sức xây dựng một vương quốc của riêng mình. Bởi vì những người này đều xuất thân từ những đứa trẻ nghèo khổ, cho nên bọn họ vạn phần đều trân trọng cơ hội này, so với người bình thường bọn họ sẵn sàng trả giá thêm gấp bội phần cố gắng. Cũng bởi vì bọn họ đối với Trần Phi vô cùng cảm kích, cho nên đối với những yêu cầu của hắn, họ đều dốc sức để hòan thành. Bời vì Trần Phi đem đến cho họ một ước mơ giữa cuộc đời tăm tối, cho nên trong những năm tháng sau này, trợ giúp Trần Phi trở thành mục tiêu trong lòng bọn họ. Đây cũng là chuyện mà Trần Phi không ngờ tới, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến để họ học tập một chút tri thức, về sau đối với sự nghiệp của hắn giúp đỡ chút sức lực là được rồi.
Trần Phi dùng nửa năm tích cóp một khoản tiền, sau đó mua một căn nhà nhỏ làm trụ sở của công ty cổ phần về lĩnh vực bất động sản, Trần Phi chính là cổ đông lớn nhất. Nhưng hắn cũng không định tự mình quản lý, xã hội này chính là như vậy, chỉ cần có tiền thì sẽ có người giúp hắn làm việc.
Mà lúc này Vu Quần cũng học sang năm cuối của cấp , cậu vốn dĩ thích Khoa học tự nhiên vì vậy cũng không do dự liền chọn theo ban này. Hoàng Tiểu Miêu và mấy bạn cùng phòng kí túc xá cả đám cũng nối gót nhau đăng ký ban tự nhiên. Mà hiển nhiên, Trần Phi cũng theo bé thỏ đi cùng vào một lớp rồi.
Năm ngoái lớp của Vu Quần có thế mạnh về các môn tự nhiên, vậy nên bọn họ rất vui mừng khi không cần thay đổi chủ nhiệm lớp, ký túc xá cũng không cần phải thay đổi. Rất nhanh, tiết tấu của năm cuối đã đẩy Vu Quần đến bận bù cả đầu, đối với Vu Quầnchăm chỉ học tập đang muốn thi vào Bắc Đại mà nói, thời gian một năm này quả thật trôi qua quá nhanh, cuối cùng cậu đành từ bỏ công việc dạy thêm cho Doãn Thần.
Lúc Doãn Thần biết Vu Quần ca ca sẽ không dạy mình nữa liền buồn bực trong phòng mất một ngày. Nhưng quả thực là Vu Quần không thể giành thêm thời gian cho việc làm gia sư nữa, cậu chỉ có thể tận tình giải thích cùng thằng bé. Doãn Thần cũng hiểu cậu là bất đắc dĩ, cùng không cố tình gây sự nữa. Nhóc con mở to đôi mắt hồng hồng nhìn Vu Quần, nhóc nhất địnhphải thi đỗ vào trường cấp mà anh Vu Quần đang học, tương lai cũng phải gắng sức để được học cùng một chỗ với cậu. Thế nhưng Vu Quần không cho đứa nhóc biết, lúc nó vào cấp , cậu đã lên đại học rồi. Tuy rằng thật có lỗi với tấm lòng của Doãn Thần nhưng làm người mà có mục tiêu ở phía trước để phấn đấu không phải tốt ư?
Sau khi Vu Quần đối với Doãn Thàn hứa hẹn lúc rảnh nhất định sẽ đến thăm nhóc, nó cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười. Doãn Thần quả thật rất thích anh Vu Quần nha, một năm nya, Vu Quần đã giúp nó trải qua rất nhiều chuyện. Tuy rằng thằng nhóc biết mình phải học cách trưởng thành nhưng nó vẫn luyến tiếc người anh trai này.