Tâm trạng gần đây của Vu Quần có chút sa sút, bởi vì tâm tình của Trần Phi luôn không tốt. Tuy rằng trước kia Trần Phi cũng ít khi tỏ ra vui vẻ nhưng Vu Quần cảm nhận được hắn có tâm sự. Vào mỗi tối, Trần Phi luôn im lặng kéo cậu vào lòng, ôm chặt sau đó không nói gì. Còn có số thuốc gần đây hắn hút đã thẳng tắp bay lên rồi. Vu Quần thực sự cũng không biết nên hay không nên hỏi Trần Phi xem rốt cuộc có chuyện gì.
Nhưng Vu Quần hiểu rõ, nếu Trần Phi không muốn nói thì dù cậu có hỏi cũng vô dụng thôi.
Uể oải nằm bò xuống mặt bàn, Vu Quần không yên lòng làm bài. Hoàng Tiểu Miêu tò mò nhìn Vu Quần, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người cậu: "Vu Quần, cậu làm sao vậy? Không vui à?"
Vu Quần đối Hoàng Tiểu Miêu đang quan tâm mình cười cười, "Không có gì đâu, hơi mệt chút thôi." Vu Quần đặt bút trong tay xuống, tan học rồi mà hiện tại cậu cùng không có tâm trạng học tập.
"Vậy cậu đi ăn cơm đi, ăn xong về ký túc nằm nghỉ một chút."
"Ừm, cậu giữa trưa ăn gì? Tới chỗ thầy chủ nhiệm cùng ăn à?"
Hoàng Tiểu Miêu hơi ngại ngùng gãi đầu, khẽ "Ừ" một tiếng. Từ khi Hoàng Kỳ trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp, Hoàng Tiểu Miêu cũng không cùng bạn học đi căng tin ăn cơm nữa. Bởi vì Hoàng Kỳ đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu nhóc rồi, hơn nữa ngoài bữa trưa còn có rất nhiều đồ ăn vặt nữa, Hoàng Tiểu Miêu thật không có cách nào cưỡng lại được.
Vu Quần nhìn Hoàng Tiểu Miêu cười cười mới quay đầu lại nhìn Trần Phi đang ngồi cạnh cửa sổ, ngũ quan dưới ánh mặt trời lại càng trở nên thâm thúy. Cũng không biết lúc này anh ấy nghĩ gì mà như người mất hồn vậy.
Mãi đến một lúc sau, Trần Phi mới từ trong trầm tư hồi phục, phát hiện ra ánh mắt của Vu Quần, hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa phòng. Lúc đi qua bàn Vu Quần, khẽ quét mắt, ngữ khí không tốt lắm nói: "Đi ăn cơm." Nói xong trực tiếp bước ra khỏi lớp, Vu Quần đi phía sau lưng Trần Phi nhưng một mực hắn đều không quay đầu lại. Vu Quần buồn bực đi phía sau lưng hắn nhưng cả đường Trần Phi giống như bỏ quên cậu. Vu Quần biết Trần Phi có tâm sự nhưng cậu rất không thích bộ dạng như vậy của Trần Phi.
Nhìn hắn ngày càng cách xa, Vu Quần dừng bước, trong lòng tự nhủ: Chỉ cần anh ấy quay đầu lại liếc cậu một cái, cậu sẽ không giận dỗi. Nhưng thẳng đến lúc Trần Phi đi đến góc cua, Vu Quần nhìn không thấy hắn nữa, hắn cùng không có quay đầu lại.
Vu Quần trong lòng ê ẩm, ủy khuất đá đá mấy viên sỏi dưới chân. Cậu lúc này rất muốn hét vào gương mặt sa sút kia: Anh đến cùng là làm sao? Nhưng Trần Phi ở kiếp trước cũng giống như vậy, có chuyện gì đều giấu trong lòng một mình. Nhìn hắn hiện tại lại lặng lẽ đem khổ tâm vùi xuống đáy lòng, Vu Quần thực rất đau, cậu vẫn không có được sự tin tưởng của Trần Phi sao?
Trần Phi, anh ấy thực sự coi mình là người yêu sao? Cậu đã sớm coi Trần Phi là người thân mật nhất rồi. Nhưng hai người bên nhau gần một năm, ngoại trừ lần gặp được mẹ Trần Phi, hắn mới đem tâm sự bày tỏ ra bên ngoài. Sau đó, anh ấy cũng chưa từng nói cho mình biết anh ấy nghĩ gì trong lòng. Đến cùng, anh ấy đem mình đặt ở đâu?
Nhét bàn tay vì lạnh mà đông cứng vào túi áo khoác, Vu Quần cúi đầu, rì rì đi trên đường đến căng tin. Mãi đến lúc cậu không chú ý đụng phải người trước mặt, Vu Quần mới hồi phục lại tinh thần, đầu chưa ngẩng lên đã vội vàng hướng người trước mặt nói: "Thực xin lỗi, tôi không chú ý."
Vừa ngẩng lên đã phát hiện người nọ là Trần Phi mặt mày đang âm trầm nhìn mình, Vu Quần cắn môi, mắt đỏ lên, bộ dạng tràn ngập ủy khuất nhìn thoáng qua sắc mặt phi thường không tốt của Trần Phi. Cậu nghiêng đầu, mặc kệ Trần Phi sắc mặt bực bội kinh khủng thế nào, quay người bước đi.
Từ giờ Vu Quần quyết định, trừ khi Trần Phi chịu đối mình nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu sẽ im lặng, một câu cũng không thèm nói với hắn. Nhìn nét mặt giận dỗi cùng bộ dạng thở phì phò của Vu Quần phía trước, Trần Phi tâm tình đang bực bội cuối cùng cũng tốt lên. May mắn, bên cạnh mình vẫn còn bé thỏ đáng yêu như vậy!
Vu Quần không thèm để ý đến người lững thững đi theo đuôi, thẳng người đi về phía căng tin ồn ào trước mặt, cũng không thèm đi lấy cơm mà tìm một góc khuất ngồi xuống. Thấy Vu Quần trừng mắt nhìn mình, Trần Phi tự nhận đuối lý, tự giác cầm phiếu ăn đi mua phần cơm. Vài nữ sinh ngồi gần nhìn Trần Phi ngoan ngoãn đi lấy cơm giúp Vu Quần, hâm mộ nghĩ Vu Quần thật may mắn mới có thể thân thiết với Trần Phi như vậy.
Lúc Trần Phi mang toàn đồ ăn Vu Quần thích trở lại, sắc mặt cậu mới hơi hòa hoãn xuống. Nhưng cậu cũng mặc kệ "quỷ kế" này của Trần Phi, ai bảo hắn làm mình thương tâm như vậy. Cho nên hiện tại cậu nhất định trơ mắt nhìn hắn, trừ khi Trần Phi chủ động nhận lỗi, nếu không Vu Quần kiên quyết im lặng đến cùng.
Im lặng ăn phần của mình, Vu Quần đem đồ ăn Trần Phi gắp cho gảy sang một bên. Mới không thèm ăn đồ anh gắp đâu! Trần Phi buồn cười nhìn Vu Quần đang giận dỗi, xem cái dáng vẻ cao ngạo kia đúng là bó tay mà. Trần Phi tâm tình khoái trá nghĩ bé thỏ nhà mình xem ra giận thật rồi, đợi ăn cơm xong phải hảo hảo vuốt lông mới được.
Âu Tuấn Tú cùng Hạ trợ lý ngồi trong xe, từ phía xa lẳng lặng nhìn Vu Quần và Trần Phi ngồi ăn trong căng tin. Hạ trợ lý không biết Âu Tuấn Tú đến cùng là đánh cái chủ ý gì, bọn họ đã quan sát Trần Phi và Vu Quần cả tuần nay rồi. Mới đầu Hạ trợ lý còn ngạc nhiên nghĩ đến: khó hầu hạ như Trần Phi vậy mà cùng có một người thân thiết đến thế.
Nhưng đối với suy nghĩ của Hạ trợ lý, Âu Tuấn Tú cùng không cho là đúng, cậu nhóc xinh đẹp bên cạnh Trân Phi tuyệt đối không đơn giản chỉ là bạn tốt đâu: "Đi tìm hiểu chi tiết về cậu nhóc kia, ngày mai báo cáo cho tôi."
Ăn cơm xong, Trần Phi không để ý Vu Quần giãy dụa, trực tiếp kéo Vu Quần đến một góc vắng vẻ trong hoa viên, đem Vu Quần đang giận dỗi đẩy ngồi xuống ghế đá. Vừa ngồi xuống, Vu Quần đã vùng vẫy đứng lên, lầu bầu than: "Lạnh chết rồi, anh muốn đông chết e hả!"
Đối với một Vu Quần cố ý cao giọng kêu to, Vu Quần có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới bé thỏ hay ngại ngùng cũng có thể hành hạ người như vậy a! Nhìn bốn bề vắng lặng, Trần Phi không kiêng nể nhanh chóng trên môi Vu Quần hôn một cái. Vu Quần bị dọa vội vàng cứng người không dám giãy dụa. Bây giờ còn đang là ban ngày, hơn nữa còn trong trường học, Trần Phi to gan như vậy, nhỡ bị phát hiện thì nguy!
Thấy Vu Quần cuối cùng cũng chịu ngồi im, Trần Phi quỳ một gối ngồi xổm trước mặt Vu Quần, nắm tay cậu chụm lại, sau đó đem bàn tay mình bao lấy giúp Vu Quần ủ ấm. Vu Quần không vui, muốn nói lại thôi nhìn Trần Phi, cậu là đang chờ Trần Phi tự nói ra chuyện của hắn.
Trần Phi thực sự không có thói quen đem chuyện không vui của mình nói cho người khác biết. Nhưng nếu người nọ là Vu Quần... vậy thì cũng không sao cả. Trần Phi đưa tay Vu Quần đặt lên má của mình, khẽ cọ vào lòng bàn tay mềm mại.
"Xin lỗi, gần đây tâm trạng của anh không tốt." Trần Phi chân thành hướng Vu Quần xin lỗi. Kỳ thực từ lúc Trần Phi chạy đi lấy cơm, cơn giận của Vu Quần đã tiêu tan rồi. Cậu hiểu rõ, trong lòng người này có rất nhiều bí mật. Mà bởi vì từ nhó thiếu thốn tình thương, hắn đã sớm đem khổ tâm giấu trong lòng thành thói quen rồi.
Vu Quần khẽ cong môi, rút tay ra, chủ động vuốt ve gò má của Trần Phi, mấy cọng râu lún phún đâm vào lòng bàn tay có chút tê dại. Trần Phi ánh mắt ấm áp nhìn biểu tình hòa hoãn của Vu Quần.
"Em biết có một số chuyện anh không muốn nói, em cũng không ép anh phải nói ra. Nhưng em không muốn lúc anh khó chịu tự mình trốn trong vỏ, đem em bỏ lại bên ngoài, được không? Không được bên cạnh anh, trái tim em không có cách nào an ổn được."
Trần Phi vội vàng đem Vu Quần sắp khóc kéo vào lồng ngực, ôm chặt đến mức Vu Quần dường như khảm vào người hắn.
"Anh biết, anh biết mà, em vĩnh viễn đều ở đây, không bao giờ bỏ lại em nữa. Tin anh, chờ vài người anh đem mọi chuyện nói rõ với em. Ngoan, người anh yêu nhất trên đời luôn là em."
"Ừm", Vu Quần dúi đầu vào cổ Trần Phi, vành mắt ầng ậng nước. Đây là lần đầu tiên Trần Phi nói yêu cậu. Vu Quần vươn tay ôm chặt lấy cổ Trần Phi. Lúc này hai người không sợ bị người khác nhìn thấy, cứ như vậy im lặng ôm nhau, hưởng thụ hơi ấm và thế giới của riêng hai người bọn họ.
Trần Phi trong lòng quả thực cũng mâu thuẫn, không phải hắn không muốn đem bí mật của mình nói cho Vu Quần. Dù rằng hắn oán hận cùng bất mãn nhưng những chuyện kia cũng đã qua rồi. Mà hắn không muốn đứa nhỏ ngây thơ nhà mình phải đối mặt với những chuyện như thế. Một mình hắn gánh chịu là được rồi, Vu Quần em ấy không cần phải vì mình mà đau lòng thêm lần nào nữa.
Những năm gần đây, Trần Phi tuy không nghe ngóng về Âu Thị nhưng cũng loáng thoáng biết được con trai chủ tịch tập đoàn trở về. Chỉ là hắn không nghĩ tới Âu Tuấn Tú sẽ đến tìm mình sớm như vậy. Xem ra món nợ năm nay sẽ sớm được tính thôi.
"Ồ, kia không phải Vu Quần với Trần Phi à? Họ làm gì mà đứng một chỗ ôm nhau vậy?" Cử Giai Hoa cầm trái bóng rổ đứng ở không xa, hồ nghi nhìn Vu Quần và Trần Phi đứng chỗ ghế đá ôm ấp, hắn hiếu kỳ hướng Tô Hạo Nhiên hỏi. Tô Hạo Nhiên vừa nhìn liền vội vàng kéo hắn đi hướng khác: "Tò mò cái gì, Vu Quần chắc bị vật gì bay vào mắt, Trần Phi giúp cậu ấy xem thôi."
Cử Giai Hoa nhìn Trần Phi quả thực giống như đang giúp Vu Quần kiểm tra mắt, hơi ngại ngùng gãi đầu: "Không ngờ tới bọn họ lại quan hệ tốt như vậy. Đúng là khiến người khác ghen tỵ mà."
Tô Hạo Nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Cử Giai Hoa: "Chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta không tốt hả?"
Cử Giai Hoa kỳ quái nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tô Hạo Nhiên, sau đó bừng tỉnh cười cười, khoác một tay lên cổ Tô Hạo Nhiên: "Hai chúng ta quan hệ còn tốt hơn bọn họ ấy, đừng nói giúp thổi mắt, chúng ta đều đắp chung một cái chăn rồi a." Cử Giai Hoa ngu ngơ vô tư cười nói. Tô Hạo Nhiên híp mắt nhìn tên ngu ngốc Cử Giai Hoa đơn thuần cười vui vẻ, thất bịa nghĩ đến vì sao tình cảm của mình lại bị ông trời đùa giỡn như vậy chứ!
Người ta một tháng đã có thể đem Vu Quần ngọt ngào đáng yêu thu về tay, mà chính mình bỏ ra năm vất vả cũng không lừa nổi tên đại ngốc này.
Bên trong một văn phòng rộng lớn, bốn phía đều lộ ra vẻ xoa hoa lộng lẫy, Âu Tuấn Tú ngồi trên ghế sa lông, chậm rãi xem tư liệu trong tay. Trên mặt bàn để đầy ảnh chụp của Vu Quần, phiếu điều tra sức khỏe cùng thành tích học tập. Âu Tuấn Tú không chú ý cầm lên một tấm ảnh ngẫu nhiên, ngón tay ma sát lượn vòng theo đường nét gương mặt người trong ảnh, thầm than một tiếng – Đúng là một cậu nhóc xinh đẹp mà!