Kỳ thi cuối kỳ khiến mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến, trong sân trường vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người đã sớm chuẩn bị tốt hành lý, chỉ cần kết thúc kỳ thi này, bọn họ có hẳn một tháng để nghỉ ngơi. Đối với những học sinh cấp ba tràn đầy nhiệt huyết thanh xanh như bọn họ mà nói, được nghỉ tận một tháng giống như trúng thưởng, vô cùng sung sướng.
Trải qua một tuần học bù vất vả, Vu Quần cũng giúp Trần Phi nắm được phần kiến thức trọng tâm. Mà vì Vu Quần Trần Phi không thi cùng địa điểm, cho nên trước lúc bắt đầu vào giờ, hai người đã tách ra. Trước khi tiến vào phòng thi, Vu Quần quay đầu lại nhìn Trần Phi, đồng thời Trần Phi cũng đang nhìn theo Vu Quần.
Một ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, một ánh mắt lại âm trầm lạnh như băng. Đối với những người khác không có gì đặc biệt nhưng hai người bọn họ lại nhìn ra được tình cảm nồng đậm trong mắt nhau. Vu Quần trong mắt mang ý cười, cậu hiểu được ý tứ trong mắt Trần Phi, hắn giống như đang nói nếu cậu không làm bài tốt sẽ dùng gia pháp phạt cậu.
Kỳ thi cuối kỳ đối với người thành tích cao như Vu Quần không phải quá khó. Nhưng cũng có vài câu hỏi hóc búa khiến Vu Quần mất khá nhiều thời gian. Cau mày ghi ghi chép chép đáp án lên câu hỏi cuối cùng trong bài thi, Vu Quần thở ra một hơi, xoay xoay cái cổ hơi mỏi. Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Hà Thượng Diễm cười với mình, Vu Quần cũng vui vẻ cười đáp lại hắn.
Tình cảm hai người đã ổn định, Vu Quần cũng không lo lắng Trần Phi ghen tuông nữa. Hiện tại quan hệ của cậu và Hà Thượng Diễm cũng khá thân thiết, đối với chuyện này, Trần Phi chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Ai bảo bé thỏ nhà hắn bây giờ ngày càng giống con cún nhỏ, không hài lòng sẽ cắn người đó.
Thi xong ngữ văn, Vu Quần và Hà Thượng Diễm cùng đi ra khỏi phòng thi, hai người còn cùng nhau thảo luận bài làm. Hà Thượng Diễm đi bên cạnh Vu Quần, dường như lơ đãng mà hỏi: "Nghỉ đông cậu có kế hoạch gì chưa?" Vu Quần nghĩ nghĩ rồi lác đầu "Không có, chắc lại ở nhà đọc sách thôi."
Hà Thượng Diễm đem sách giáo khoa trong tay cuộn tròn, gõ nhẹ lên đầu Vu Quần: "Lại đọc sách nữa? Cậu đọc ở trường còn chưa đủ sao, đọc tiếp sẽ ngu người đấy." Vu Quần vẻ mặt ai oán nhìn Hà Thượng Diễm "Đọc sách thì sao? Dù sao nghỉ đông tớ cũng chỉ ở nhà không ra ngoài làm gì. Nghỉ đông chắc cậu định đi chơi hả?"
"Được đi chơi thì tốt rồi, năm nay ba xuất ngoại muốn tớ đi theo học nhạc. Ai... thực đau đầu, vừa nghĩ kỳ nghỉ còn phải đi học nhạc đã muốn phát cuồng." Hà Thượng Diễm buồn rầu nói với Vu Quần. Vu Quần kinh ngạc nhìn Hà Thượng Diễm, không nghĩ đến Hà Thượng Diễm từ nhỏ lớn lên trong gia đình có truyền thống nghệ thuật lại ghét âm nhạc. Thế nhưng cậu vẫn vỗ vai, khuyến khích Hà Thượng Diễm: "Học thêm môn năng khiếu không phải rất tốt sao? Hà Thượng Diễm cậu phải học cho tốt vào, tớ chờ cậu thành tài, sau này phải biểu diễn cho tớ xem."
"Được được, cậu đã nói vậy thì tớ sẽ cố gắng học tốt. Mà Vu Quần, nghỉ đông năm nay cậu thật sự chỉ ở nhà sao?" Hà Thượng Diễm hy vọng mời Vu Quần đến nhà mình chơi lâu rồi, hắn cũng không phải ghét âm nhạc, trái lại vô cùng thích chơi Piano, vừa rồi chỉ phàn nàn chút thôi. Vốn còn định gợi chuyện rồi mời Vu Quần đến nhà chơi vài ngày nhưng cuối cùng hắn chưa kịp mở lời, Vu Quần đã nói sang chuyện khác.
"À, tớ muốn đi làm gia sư nhưng chỉ tìm công việc trên thị trấn thôi, tớ cũng không thể làm thêm quá xa nhà được, mẹ tớ sẽ lo lắng."
"Gia sư? Cậu muốn làm thật sao? Nhà họ hàng cũng đang nhờ tớ tìm giúp người dạy tại nhà cho đứa em học cấp hai, cậu có muốn thử không? Nhưng mà phải chờ đến lúc khai giảng, vì nhà bọn họ đã đi du lịch nước ngoài rồi."
"Thật sao? Như vậy tốt quá, chờ đến khai giảng cũng được. Nhưng mà tớ có thể dạy được không?"
"Ai, cậu quá thiếu niềm tin với bản thân rồi. Vu Quần, cậu chắc chắn dạy rất tốt."
Đi đến phòng học của lớp mình, Vu Quần vui vẻ vẫy tay tạm biệt Hà Thượng Diễm. Vu Quần vội vã chạy như bay đến phòng học, cậu sợ Trần Phi sờ sốt ruột lại nổi giận. Nhưng mới đi đến cửa phòng học đã bị một nữ sinh kéo lại, Vu Quần nghi hoặc nhìn mỹ nữ trước mặt. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hơi lạnh lùng, mái tóc dài rủ xuống trước ngực và sau lưng, giữa mùa đông mặc một bộ váy nữ tính, hai chân thon dài mang một đôi tất ống thời trang.
Vu Quần nhìn mỹ nữ cao gầy trước mặt, có chút thất vọng nghĩ vì sao mỹ nữ bây giờ đều cao hơn cậu vậy? Đang suy nghĩ xuất thần, đôi môi đỏ rực của mỹ nữ đã lạnh lùng nói ra một câu: "Bạn học, giúp tôi gọi Trần Phi ra đây, bảo hắn Hứa Tử Yên tìm." Hừa Tử Yên lúc nhìn thấy Vu Quần cũng hơi giật mình. Bởi vì nam sinh trước mặt này da so với mình còn mịn màng hơn. Nhưng mà đối nam sinh đáng yêu này cô cũng không có hứng thú gì. Bởi cô chỉ thích mẫu đàn ông thành thục ổn trọng thôi.
Vu Quần ngơ ngác đi vào phòng học, bạn gái tin đồn xuất hiện rồi, nhưng sao cô ta lại tìm Trần Phi nhà cậu? Hiện tại Vu Quần đã đem Trần Phi liệt vào nhà mình rồi đó! Hoàng Tiểu Miêu phấn khích nhìn ra phía ngoài cửa, sau đó lôi kéo Vu Quần nói: "Vu Quần, đó là hoa hậu giảng đường Hứa Tử Yên! Vừa rồi cậu với cô ấy nói gì thế, không biết cô ấy đứng trước cửa lớp mình làm gì, không phải đến tìm Trần Phi chứ! Chẳng lẽ tin đồn thành sự thật rồi sao?"
Học sinh trong lớp thấy Hứa Tử Yên ở cửa vào lập tức bàn tán sôi nổi. Nữ thành trong lòng đa số trạch nam đang đứng ở ngoài cửa, có ai không muốn nhìn đâu. Nhưng cũng có một số nam sinh ghen ghét nhìn Trần Phi sắc mặt như không có chuyện gì đang ngồi ở bàn cuối. Hoa hậu giảng đường nhất định đến đây để tìm Trần Phi. Tuy rằng từ một tháng trước đã có tin đồn Hứa Tử Yên là bạn gái Trần Phi nhưng cũng không có chứng cứ xác thật chuyện này, vì thế không thể kết luận được. Nhưng bây giờ người ta đã tìm tới cửa, xem ra tin đồn kia là thật.
Vu Quần chậm rì rì đi đến cạnh Trần Phi, Trần Phi nhìn Vu Quần mình chờ cuối cùng cũng đến. Hắn đã sớm nộp bài, ngồi trong này chờ hơn nửa tiếng mới thấy Vu Quần vào lớp, Trần Phi hờn dỗi nói: "Chậm rì rì, mãi mới tới, nhanh đi ăn, anh sắp chết đói rồi!" Nói xong Trần Phi đứng lên, vươn vai vặn người cho đỡ mỏi, lại vô tình khoe ra đường cong mạnh mẽ trên thân thể khiến cho đám nam sinh trong lớp càng thêm ghen tị.
Vu Quần mặt mũi chán ghét, nói: "Bạn gái tin đồn tìm anh, đang đứng ngoài cửa kia kìa." Nhìn vẻ mặt không vui của Vu Quần, Trần Phi cau mày, "Ai vậy? Không biết, đi ăn cơm thôi." Mặc dù Trần Phi đã nghe về tin đồn bạn gái hắn là hoa khôi nhưng vẫn coi như không biết, thần sắc không kiên nhẫn giục Vu Quần đi ăn. Vu Quần thấy biểu hiện của Trần Phi tâm tình liền chuyển biến tốt nhưng dù sao người ta cũng chờ rồi, Trần Phi mặc kệ thì không tốt. Không biết chừng cô ấy có việc quan trọng cần nói.
Vu Quần hiếu kỳ đi sau lưng Trần Phi ra khỏi phòng học. Một đám bên trong lớp kể cả Hoàng Tiểu Miêu hay bạn cùng phòng của Vu Quần – trạch nam Viên Thanh Hoa đều đang chăm chú hóng chuyện phát sinh ngoài cửa.
Ngay lúc Trần Phi muốn đi lướt qua Hứa Tử Yên, Vu Quần đi sau lôi áo hắn lại. Hắn mặc kệ một mỹ nữ đứng chờ ở cửa lớp phòng học trong khi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm không phải chuyện nên làm. Nhưng cũng không cần Vu Quần lên tiếng, Hứa Tử Yên đã gọi: "Trần Phi, đứng lại."
Trần Phi mất kiên nhẫn quay đầu nhìn nữ thần trong lòng những nam sinh trong lớp, nói: "Cô là ai?"
Đối với nghi vấn của Trần Phi, mỹ nữ cảm thấy vô cùng tổn thương, không ngờ rằng trong trường còn có người không biết cô là ai. Hơn nữa người này còn là người tháng trước cùng cô phát sinh tin đồn tình cảm. Vẻ lạnh lùng của Hứa Tử Yên có chút cứng ngắc. Vu Quần đồng tình nhìn bộ mặt băng sương trở nên suy sụp của Hứa Tử Yên, cảm thấy... Trần Phi làm rất tốt, vậy tha thứ cho hắn chuyện này. Ha ha, cậu là người vô sỉ như vậy đấy!
"Trần Phi, tôi là Hứa Tử Yên học lớp A, hy vọng hôm nay cậu có thể chính thức nhận biết tôi. Tôi hôm nay gặp cậu là muốn nói, dù cậu thích tôi nhưng không thể tạo ra cái tin đồn nhảm nhí gây phiền phức cho tôi được. Nhưng hiện tại tôi phát hiện mình trách oan cạu rồi, vậy coi như không có chuyện gì nữa."
Hứa Tử Yên trước vẫn cho là Trần Phi ếch ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, loan tin đồn muốn gây chú ý với cô. Nhưng hiện tại thấy rõ Trần Phi không biết mình thì cũng hiểu suy đoán này sai rồi. Trần Phi vừa nhìn đã biết là người tâm cao khí ngạo, sẽ không làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Trần Phi nghe lời Hứa Tử Yên nói, cười lạnh một cái: "Nhàm chán." Sau đó chuyển mắt lườm Vu Quần đang xem náo nhiệt một bên, Vu Quần lập tức giật bắn, hơi bất mãn nhìn ánh mắt sắc bén của Trần Phi, "Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi."
Vu Quần ngoan ngoãn cùng Trần Phi rời đi, nữ thần chăm chú nhìn bóng lưng của hai người, ánh mắt mông lung. Người bên ngoài không biết rằng, bây giờ cô đang nghĩ: nếu như Trần Phi thật sự thích mình, hai người bọn họ ở bên nhau, có lẽ cũng không tệ. Đứng suy nghĩ một lúc, nữ thần mới cao ngạo rời đi.
Đám người trong phòng thổn thức một hồi, thì ra tin đồn một tháng nay chỉ là một trò khôi hài. Tuy nhiên cái này cũng thật may mắn, bạn gái của Trần Phi không phải nữ thần của bọn họ, như vậy đám trạch nam lập tức cảm thấy yên tâm, một đám thầm thương trộm nhớ Hứa Tử Yên thở phào một cái. Chỉ có Hoàng Tiểu Miêu chống cằm nhìn ba người đi xa, nghi hoặc nghĩ – Vậy bạn gái của Trần Phi là ai?