Ác Ma Pháp Tắc

chương 888: mê muội khó hiểu (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vùng cấm địa quang bạch tháp là những ma pháp sư cung đình đang bị ngất đi. Phía ngoài lại là ngự lâm quân đang hỗn loạn… nhưng thủy chung không có ai dám xông vào do… vùng đất này đã bị cấm bởi thiết luật ngàn năm của hoàng thất Roland.

- Hắn…. hắn sẽ tiến vào trong này hay không?

Vivian nôn nóng nhìn tỷ tỷ của mình.

Sắc mặt của Joanna có phần chần chừ, nhưng cô nàng cá tính này đã phán đoán rất nhanh:

- Chắc chắn! Nơi này là trung tâm của cảnh tượng kỳ quái kia, Đỗ Duy nhất định là chạy đến đây rồi. Ngươi xem, trên mặt đất… những ma pháp sư cung đình này, nói không chừng là do Đỗ Duy đánh ngất.

- Vậy! Chúng ta vào tìm hắn đi!

Vivian nói xong, muốn lao đầu vào. Joanna rốt cuộc cũng có vài phần "Kinh nghiệm giang hồ" hơn cô bé ngốc này vài phần. Nàng suy nghĩ một lúc rồi kiểm tra vũ khí của mình. Do phải tham gia vào đội ngũ đưa tang nên Joanna không thể mặc trang phục võ sĩ lúc trước, thậm chí ngay cả kiếm nàng cũng không mang theo. May mắn là ở bên eo của nàng có gắn một cây sáo, có thể coi như là vũ khí. Còn Vivian lại đang mặc trang phục quả một thiếu nữ quý tộc, ngay cả áo choàng của ma pháp sư cũng chẳng mang theo. Nhưng nàng cũng không phải lo ngại vì ma trượng đang để trong giới chỉ trữ vật của nàng.

- Tốt rồi! Vào đi!

Joanna gật gật đầu:

- Nhưng phải cẩn thận.

Thực ra nàng cũng hiểu là câu này cũng có phần thừa. Nhìn vào khung cảnh đầy kỳ dị trước mặt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương. Nguồn:

Đang muốn kéo Vivian đi vào bên trong, bỗng nhiên một cơn cuồng phong bỗng lao đến, lập tức một đạo kim quang từ trên trời bắn xuống lối đi vào bạch tháp trước mặt hai người.

Đây là một bóng người cao lớn, lúc tiếp đất thì đối mặt với cánh cửa của bạch tháp. Cái gã này dường như cũng đã vội vàng mà tới, toàn thân hắn lóng lánh quang mang, quanh người là khải giáp màu đen không biết do chất liệu gì tạo thành, trên bề mặt ẩn chứa những vết cắt đến kinh hồn, vẫn còn đọng những vết rèn còn lưu lại khi sửa chữa. Nghiêm trọng nhất chính là vết cắt dài sau lưng, dường như là do một vật nào đó đã đem áo giáp này hoàn toàn bổ nát, sau khi được sửa chữa đã để lại dấu vết rèn lại dài đến gần nửa mét.

Mà vóc người của gã này cao lớn gần ba thước, như là một người khổng lồ đứng trước mặt. Vóc người to lớn, bả vai vô cùng rộng, nhìn bóng lưng như một quả núi!

Càng khiến cho hai chị em ngạc nhiên là màu da hở ra ngoài khải giáp cũng toàn màu đen, mà trên lớp da đó lộ rõ những lớp hoa văn kì dị, không biết là do trời sinh hay là một loại đồ đằng (hình xăm)

Mái tóc dài và rối được bùi theo một cách kỳ lạ, nhìn vào kiến ta có cảm giác hùng tráng.

Mà quan trọng là cái gã này từ trên trời rơi xuống, đưa lưng về phía hai chị em, nhìn cánh cửa bạch tháp đến xuất thần, cũng không có ý vội khiến cho ai chị em lại có cảm giác khẩn trương. Cảm giác này chưa từng mạnh mẽ đến như vậy. Trên trên người này ẩn chứa cảm giác cao thâm cùng cường đại khiến cho lòng người sợ hãi.

Cuối cùng, cái gã này mới xoay mình, đôi mắt vô tình quét qua Vivian cùng Joanna – Chỉ với ánh mắt đó cũng khiến cho hai nàng cảm giác giống như một con rồng đang nhìn con kiến.

Không phải có ý miệt thị, mà đây hoàn toàn là "không nhìn", dường như trong mắt đối phương, tuyệt đại đa số sinh vật trên thế giới này cho dù là con người, súc sinh hay là cát sỏi cũng không có gì phân biệt.

Mà điều khiến Vivian và Joanna kinh ngạc chính là… kẻ trước mắt này không phải là người!

Nhìn tướng mạo, rõ ràng đây là một thú nhân! Thân hình hùng vĩ như núi tạo thành nét uy nghiêm khiến người ta ngưỡng vọng.

Bị nhãn thần của nó quét qua, trong nháy mắt thì Vivian và Joanna đều cảm giác toàn thân cứng nhắc – đây không phải cảm giác sợ sệt, không phải khiếp đảm mà là một loại sợ hãi bản năng! Dường như thú nhân trước mắt này chỉ cần tùy tiện búng một ngón tay thì có thể khiến cho tuyệt đại đa số sinh linh đều ta thành tro bụi.

Cảm giác này phi thường mạnh mẽ!

Cuối cùng, thú nhân này mở miệng:

- Hai nhân loại này? Các ngươi muốn tiến vào?

Nó khẽ cười một cái, nhưng với khuôn mặt thú nhân, cho dù cười cũng không có chút mỹ cảm nào. Nét cười nhẹ đó vô cùng kiêu ngạo, không chút che đậy.

Vivian cùng Joanna cảm giác, với thực lực của đối phương thì cho mình tưởng tượng cũng không hề với tới. Loại phỏng đoán này khiến trong lòng hai người chấn động.

Trong khoảng khắc, hai người quên cả nói chuyện, ngay cả người đanh đá như Joanna cũng có phần ngây ngốc.

Ánh mắt này dường như là của thần linh đang nhìn xuống sinh linh phàm tục tại nhân gian.

Giọng nói của nó rất khàn khàn, thô đục, nhưng lại có âm điệu bình tĩnh, ôn hòa – cái loại mâu thuẫn này tổ hợp lại thành một dạng khí chất đặc thù.

- Tiến vào đi!

Thú nhân này vẫn mỉm cười:

- Ta cũng đang muốn tiến vào, hãy cùng vào nhé.

Dừng lại một lúc, nhìn hai chị em vẫn y nguyên không có phản ứng, dường như thú nhân khẽ than thở:

- Nhân loại… Chẳng lẽ lại nhìn thần linh bằng thái độ này.

Sao đó nó mới cao giọng nói:

- Không cần sợ, ta sẽ không làm hại các ngươi vì… trong mắt ta, các ngươi không đáng để ta làm hại. Ta tên là Hector (Hoàng tử cả trong Ngựa chiến thành T-roa)

Nói xong, nó điềm nhiên hướng về phía cửa lớn của bạch tháp mà chạy vào. Vừa đi, nó vừa để lại tiếng cười:

- A!!! Chờ nhiều năm như vậy, chờ ta đến…

Thấy cái gã cao lớn chạy tới cửa, nó đứng bên trong ánh sáng của bạch tháp, quay đầu lại nhìn Vivian cùng Joanna:

- Sao vậy, các ngươi không tiến vào sao? Đây là một kỳ tích vạn năn khó thấy đấy.

Joanna liếc nhìn Vivian. Trong lúc này, trong ánh mắt cảu một Vivian vốn mềm yếu lại bắn ra một tia kiên quyết, không chút do dự:

- Chúng ta đi!

- Được!

Joanna gật đầu, híp mắt liếc nhìn thú nhân rồi thấp giọng nói:

- Cái tên này…

- Không quản nhiều như vậy!

Vivian kiên nghị một cách khác thường:

- Vì… Vì hắn… hắn mà tiến vào!

Hết thảy sự vật trên cái thế giới này có rất nhiều điều kỳ thú, dường như là xảo hợp, khiến cho con người ta cuối cùng cũng phải hoài nghi đây có phải là vận mệnh hay không?

Cuối cùng, Vivian cùng Joanna cùng gã thú nhân thần bí có tên là Hector kia đi sâu vào bên trong bạch tháp…

Các nàng cũng không phải những vị khách cuối cùng đến thăm bạch tháp.

Khoảnh khắc sau khi các nàng tiến vào trong bạch tháp, cấm địa lại có người đến viếng thăm.

Đế quốc khai quốc đã ngàn năm, người ngoài xông vào cấm địa của hoàng gia hôm nay ngày càng nhiều.

Một lão già áo trắng cùng một cô gái tóc vàng từ trên trời rơi xuống, xuất hiện dưới chân bạch tháp.

Sau khi hai người rơi xuống đất, cùng nhìn nhau một cái. Điểm duy nhất đáng chú ý là khóe mắt cảu lão già áo trắng đầy những nếp nhăn, trong ánh mắt toát lên vẻ trí tuệ tràn trề. Lão đương nhiên là Lam hải Duyệt.

Mà cô gái kia, từ đầu tới cuối lại chưa hề mở mắt.

Nữ vương Medusa khẽ nhíu mày, vẻ mỹ lệ của nàng không hề giống mọi sinh linh trên phàm gian. Cảm giác được sự bất an đang ẩn hiện trong không khí tạo ra một hơi thở đáng sợ. nàng không cách nào biết cảm giác sợ hãi này xuất phát từ đâu. Đứng trước bạch tháp, bản năng sâu thẳm trong linh hồn nàng như cảm giác được một tia cảnh cáo.

Dường như không xa nơi này có một sự tồn tại kiến mình kính sợ. Nếu như bản thân mình tiếp tục đi xuống, sẽ càng lúc càng gần…

Chính xác mà nói, đây không phải mùi vị, mà là chút khí thế còn lưu lại trong không khí. Đây là một loại sóng năng lượng… hoặc một cái gì đó khác…

- Tiểu thư Nicole xinh đẹp, ngươi sợ hãi?

Lam Hải Duyệt thở dài:

- Ta nhìn thấy vẻ bất an trên mặt ngươi.

Nữ vương Medusa dùng thanh âm lạnh lùng trả lời:

- Ta… Không biết.

Nụ cười của Lam Hải Duyệt có phần thâm thúy, ánh mắt pha thêm chút phức tạp:

- Giống như đã có nhiều người qua đây.

Sau đó hắn nhíu mày, nhìn vào ngọn lửa ẩn chứa quang mang bên trong cánh cửa:

- Muốn… tiến vào sao?

Lần này, nữ vương Medusa không chút do dự:

- Hừ! Đều đã tới!

Sau khi hai bóng người một già một trẻ tan biến sau cánh cửa, dường như có tiếng đồng hồ vận mệnh đang âm vang, hay phảng phất bên trong vùng âm u có một loại lực lượng vô hình đang quấy phá…

So với lúc xảy ra còn đột ngột hơn – nó đã tan biến như chưa hề tồn tại.

Ánh dương quang trên bầu trời vẫn một màu đen kịt, chưa có dấu hiệu khôi phục… nhưng cơn lốc xoáy phía trên cự tháp bỗng chốc tiêu tan!

Cơn lốc xoáy khổng lồ biến thành vô số khí lưu mà tan biến thành bụi phấn, tiếu tán tại không trung, các dòng điện lưu đầu màu sắc kia trong nháy mắt cũng yên tĩnh trở lại.

Bách tháp như một ngọn đuốc bị lửa thiêu đốt nay đã gần tàn, cuối cùng ánh sáng của nó cũng trở lên ảm đạm… rồi tia sáng cuối cũng cũng biến mất…

Hô!

Một tiếng động nhẹ vang lên, cánh cửa lớn lại tự động khép vào.

Sau đó…

Vùng đất dưới chân bạch tháp bỗng từ từ xoay tròn, thanh âm của đá ken két vang lên. Đáy cánh cửa lớn bỗng xoay quang vài vòng rồi trồi lên, đem cánh cửa lấp vào như cũ. Nếu như lúc này có kẻ tiến vào thì cũng vô pháp tìm kiến đường đi của mấy người đi trước.

Như ngày trước lão Chris đã nói với Đỗ Duy: Cánh cửa đặc biết và sẽ chỉ ở một hoành cảnh đặc biệt mới mở ra!

Trong sử sách đế quốc viết: Trong ngày tang lễ của Nhiếp Chính vương, ma pháp trận bach tháp tự phát động. Sau khi đám người hoàng thất về đến hoàng cung, hoàng đế bệ hạ tự thân tiến vào nhưng không có chút thu hoạch gì.

Sự kiện lần này cùng với lần trước Đỗ Duy dạ thám hoàng cung, trong lúc vô tình đã dẫn phát ma pháp trận cũng giống nhau. Trừ mấy người trong cuộc thì những kẻ bên ngoài vĩnh viễn vướng vào một sự kiện mê hoặc khó hiểu trên thế giới này!

Truyện Chữ Hay