Ác Ma Pháp Tắc

chương 11: ai biết được! (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Động tác của hắn nhẹ nhàng, bắt đầu từ trên gò má Nhược Lâm vuốt dần xuống dưới chiếc cổ trắng ngần của nàng, sau đó chậm rãi tiến lên trên chiếc khăn trải giường phủ trên người nàng. Nhẹ nhàng đặt lên đầu vai của Nhược Lâm, ngón tay của hắn nhỏ nhắn mà mềm mại, cử động không có một chút gì cảm giác như bàn tay của một nam nhân thô lậu, mà mang theo một loại thong dong không hề vội vã như là đang ... khiêu gợi?

Đúng, là khiêu gợi! Cũng giống như một con mèo đang đùa bỡn con chuột trong lòng bàn tay nó vậy!

Nhược Lâm dưới những ngón tay của Đỗ Duy bắt đầu phát run nhè nhẹ. Nàng nhịn không được nhắm lại đôi mắt, trong mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng. Đột nhiên, Đỗ Duy đột ngột hất tung tấm chăn đang phủ trên người Nhược Lâm.... Nàng đã nhắm lại đôi mắt, chuẩn bị nghênh đón sự tình sắp tới....

Nhưng mà.... "Bác.."

Nhược Lâm cảm giác hai tay bị trói chợt lỏng ra, sợi dây gân bò đã bị cắt đứt!

Trong tay Đỗ Duy cầm một thanh tiểu đao sắc nhọn, mỉm cười lui ra phía sau một bước: "Được rồi, bây giờ ngươi có thể đi được. Bộ hạ của ta sẽ không ngăn trở ngươi. Đồng bạn của ngươi cũng có thể đi cùng, nhưng mà gã ma pháp sư kia sẽ phải lưu lại chỗ của ta."

"..." Nhược Lâm giật mình, trừng mắt nhìn Đỗ Duy: "Ngươi nói là... thả ta đi?"

"Đúng, chính xác" Đỗ Duy cười rất tùy ý: "Ta chỉ có hứng thú với gã ma pháp sư kia mà thôi. Cho nên ba kiện vũ khí này của ngươi ta nghiên cứu qua rồi, cũng không cần chúng nữ, ngươi cũng có thể mang chúng đi theo."

Nhược Lâm càng lúc càng nhìn không thấu gã thiếu niên quý tộc này nữa, nàng mở miệng hỏi: "Nhưng mà ngươi... ở trong tửu quán đột nhiên làm khó dễ chúng ta là..."

"Ta nói rồi, ta chỉ cảm thấy hứng thú với ma pháp, không phải hứng thú với ngươi." Đỗ Duy lãnh đạm nói: "Ta có rất nhiều việc bề bọn phải làm, giờ cũng mệt rồi, ngươi hãy đi đi đừng ở đây quấy rầy ta nghỉ ngơi... Trong lúc ngủ ta không thích bị kẻ khác giương mắt nhìn."

Hắn lùi lại sau hai bước, chỉ ra phía cửa, đã tỏ rất rõ ý muốn trục khách rồi.

Nhược Lâm cảm giác mình như đang nằm mơ vậy, nàng nhận lấy thanh đao của Đỗ Duy, cắt đứt đám dây gân bò ở chân, hoạt động cho đỡ tê dại vài cái rồi. Đi tới cửa nhưng tinh thần vẫn còn chưa phục hồi lại.

"A, đúng rồi, gặp nhau tức là có duyên. Nếu ngươi không để tâm, ta có thể cho ngươi một lời khuyên." Đỗ Duy ở phía sau cười nói.

"Xin cứ nói, lời khuyên gì vậy?" Bất giác, ngữ khí của Nhược Lâm cung kính hơn rất nhiều.

"Ngươi"" Đỗ Duy cười như gió nhẹ thổi mây: "nữ hài tử như ngươi có lẽ nên thừa một dịp nào đó mà tìm một nam nhân gả cho họ. Hãy tìm một chốn nông quê an bình, gả cho một tiểu quý tộc trung thực, sau đó an phận mà sống. Đúng... có một câu nói cũ, trước kia đã có một bằng hữu nói với ta một câu: "Giang hồ rất hiểm ác, đi ra lăn lộn trước sau gì cũng phải trở về. Một nữ hài tử nếu một thân một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nếu ngươi không muốn lập gia đình thì cũng còn lựa chọn khác: Nữ nhân chính là cây leo, tốt nhất nên tìm một cây đại thụ mà dựa dẫm thì tốt hơn. Ta nghĩ, trên thế giới này người của Mục Ân gia tộc đã rất hiếm rồi."

Nhược Lâm thân thể chấn động: "ngươi nói cái gì? Mục Ân tộc?"

"Đúng vậy, Mục Ân tộc, tộc nhân tin thờ nữ thần mặt trăng." Đỗ Duy cười nói: "Ta đã nhìn qua rồi, ngón tay vô danh của ngươi dài hơn so với ngón giữa một chút. Còn nữa, phía sau đầu của ngươi có một đoạn xương nhô ra một ít. Ở trong sách có ghi những điều đó là đặc thù của huyết thống Mục Ân tộc. Mặc dù có hai điểm này không nhất định là người Mục Ân tộc, nhưng ngươi lại đồng thời sở hữu vũ khí có khắc đồ án của Mục Ân tộc, như vậy chẳng rõ ràng quá sao?

Đây là lần đầu tiên Nhược Lâm cảm thấy chính mình đã đâm đầu vào một bức tường cứng rắn! Cho dù nàng đối mặt với những gã quý tộc tham lam háo sắc hoặc những gã dong binh hung ác tàn bạo nàng cũng không cảm thấy cảm giác vô lực như bây giờ!

Tiểu quý tộc trước mặt này, hắn thật sự có thể liếc mắt là nhìn ra bí mật của người khác hay sao?

Hơn nữa, nụ cười của hắn... khuôn mặt tái nhợt mang chút trẻ con, thêm một chút lạnh nhạt lại thêm nụ cười như đối với cái gi cũng không quan tâm...

... tựa như ác ma!

Nhìn cô gái chân dài thất hồn lạc phách đi ra ngoài Đỗ Duy thở dài, sau đó bắt đầu mở ra mấy cuốn sách mình mang theo.

Vừa lúc, người hầu Mã Đức trung tâm gõ cửa tiến vào. Vẻ mặt hắn có chút do dự: "Chủ nhân, ngài muốn nghỉ ngơi sao? hinh như buổi tối ngài chưa có ăn nhiều lắm."

Nhìn vẻ mặt ám muội của Mã Đức, Đỗ Duy cười cười. hắn biết Mã Đức vừa rồi khẳng định luôn ở bên ngoài chờ, chợt thấy cô gái đi từ trong phòng mình ra nên tiến đến xem xét tình hình đây.

Ài, ngoại trừ mẫu thân ra có lẽ người hầu này chính là người quan tâm mình nhất trong thế giới này.

"Không có gì... A, đúng rồi, Mã Đức, tiền tư của ta còn có bao nhiêu?" Đõ Duy tùy ý hỏi một câu.

"Vẫn còn hơn một ngàn kim tệ" Mã Đức nhắc tới tiền thì tinh thần lập tức phấn chấn hẳn: "Chủ nhân, lúc trước rời đi, phu nhân tôn quý đã lén đưa cho ngài, bây giờ tôi vẫn còn bảo quản nguyên vẹn!"

Đỗ Duy nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Ừ, ta nghe nói Khoa Đặc Hành tỉnh có nhiều thổ sản ngon, chờ khi nào chúng ta tới đó ngươi hãy giúp ta mua một ít rồi phái người trở về tặng cho mẫu thân ta."

"Phu Nhân nhất định sẽ vui lắm." Mã Đức cười nói, bất quá sau đó hắn nhịn không được thấp giọng nói: "Thiếu gia, ngài thông minh như vậy... người khác không biết nhưng Mã Đức tôi sao lại không biết được. Nếu phu nhân và Bà tước đại nhân biết được hết thảy bọn họ nhất định sẽ kiêu hãnh vì người, nhưng mà vì sao....?"

"Vì sao ta kệ cho kẻ khác gọi là "ngu ngốc" chứ gì?" Đỗ DUy cười tiếp lời.

Mã Đức lập tức lộ ra một tia sợ hãi, hắn cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được, nói: "Gia Bố Lí thiếu gia trở thành thiên tài mà ngài lại... Ài, kỳ thật nếu không phải ngài... hừ, tôi nhìn cái ông thầy của Gia Bố Lí thiếu gia cũng chẳng có tích sự gì cả. Tôi cũng biết là ngài thường xuyên dạy cho Gia Bố Lí thiếu gia cách viết chữ... Thiên tài? hừ..."

"Được rồi, Mã Đức, ta mệt rồi, ngươi hãy đi ra ngoài đi." Đỗ Duy nháy mắt cười nói: "Ngày mai còn phải đi nữa đấy."

Nhìn người hầu tận tụy không cam lòng đi ra khỏi cửa, Đỗ Duy chậm rãi ngồi lên ghế. Vặn mình một cái.

Ài, ....ngu ngốc sao?

Ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi.

Nhưng mà chính mình cũng không thuộc về thế giới này a!

Bá tước phu nhân mỹ lệ, một nữ nhân khả kính, căn bản không biết rằng chính mình đã cướp đi thân thể của đứa con đầu tiên của nàng. Căn bản là một sự cướp đoạt trắng trợn, mặc dù chính mình cũng không nguyện ý.

Như vậy, ngay từ đầu chính mình có lẽ nợ Lâm Gia quá nhiều, đặc biệt là vị nữ nhân khả kính kia, Đối với mẫu thân thiện lương mỹ lệ, chính mình còn thiếu nợ nàng một đứa con ngoan.

Còn có cả vị "Phụ thân" của mình - Bá tước đại nhân nữa.

Ài, chính mình đã dùng một vài thủ đoạn nhỏ, cấp cho họ một đứa con "thiên tài", cấp cho gia tộc của họ một "thiên tài". Sau đó mình yên lặng rời đi coi như cũng đã trả lại một ít nợ của mình rồi.

Nhớ lại, tiểu tử Gia Bố Lí kia... chỉ mong hắn có thể làm họ vừa lòng. Ly khai khỏi đế đô, sau này mình không thể thường xuyên chạy tới dạy cho tiểu hài tử kia đọc sách được nữa.

Chính mình thật sự cũng không có nhiều kiên nhẫn trông trẻ con a.

Vì trở thành một giáo sư hợp cách của đệ đệ mình, mấy năm lại đây chính mình cơ hồ cũng liều mạng học tập và đọc sách. Sau đó tìm hết thảy cơ hội đem những gì mình học được dạy lại cho đệ đệ.

Đúng vậy, chỉ có thể làm việc này một cách bí mật vì phụ thân đại nhân ông tựa hồ sợ "Ngu ngốc" là một loại bệnh có thể lây. Sợ hãi mình sẽ lây căn bệnh đó cho đệ đệ nên không thích mình tiếp cận nó.

Chỉ là mấy năm cố gắng học tập như vậy... nhiệt tình như vậy... cho dù nguyên lai ở thế giới cũ cũng chưa từng học nghiêm túc như vậy a.

Khi đệ đệ bốn tuổi, lần đầu tiên học viết chính là tên của chính mình, sau đó chạy đi báo cho cha mẹ biết... bá tước đại nhân thật cao hứng nhưng có lẽ không biết vì dạy cho một hài tử bốn tuổi biết viết, đứa con cả ngu ngốc của hắn đã dùng không ít tâm tư vào đó a.

Còn nữa, hao hết tâm tư đọc toàn bộ lịch sử của đại lục, sau đó biên tạo thành chuyện xưa kể cho đệ đệ nghe. Dùng phương thức đó để giáo dục một hài tử nhỏ tuổi... từ trên phương diện này có lẽ mình cũng có thiên phú làm sư phụ, ha ha.

Ngu ngốc? hừ, xưng hô như vậy đối với một người đến từ thế giới khác mà nói...

Ta, có phải không?

Đương nhiên không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cứ cho là thua thiệt nhưng nội tâm chính mình cũng không thể thực sự tiếp thụ tình yêu của một đôi nam nữ khác thay vị trí cha mẹ trong lòng, cho nên... dưới tình huống này sau khi tận lực đền đáp có lẽ mình yên lặng rời đi là một sự lựa chọn tốt nhất chăng.

Bị đi đày.. kỳ thật cũng không tệ a.

Gia Bố Lí, tiểu tử này cần phải cố gắng nhé vì từ nay về sau ta sẽ không thể nửa đêm bò tới phòng của ngươi kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe được nữa. Cũng không thể cải biến pháp môn vũ học thành ca quyết hát cho ngươi nghe, bắt ngươi học thuộc được nữa.

Nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên Gia Bố Lí đột nhiên biến khẩu quyết võ học thành ca hát - một cách tiện lợi hơn đối với nó cho việc học thuộc. Khi việc này được một tiểu hài tử vô ý thi triển trước mặt mọi người đã khiến bá tước đại nhân ngạc nhiên vạn phần, liên tục xưng tán con mình là thiên tài.

Mà ông có lẽ vĩnh viễn không tưởng dược đây chính là kiệt tác của đứa con cả ngu ngốc!

Đúng vậy, ta đoạt đi một đứa con của các người. Sau đó ta lại dùng hết thảy biện pháp trả lại cho các người một đứa con "thiên tài" khác.

La lâm gia tộc, đây là ta - Đỗ Duy, bồi thường một chút cho gia tộc các người.

Truyện Chữ Hay