Bên trong quán bar cũng không nhỏ như bên ngoài nhìn thấy, nhìn tuy không được như bar cao cấp nhưng khá sạch sẽ. Lạc Thuần Hy bước vào quầy rượu, gọi một ly Whisky, hai ngón tay mảnh khảnh cầm ly lắc lắc sau đó ngẩng đầu nốc sạch. Thời gian trôi qua một ly lại một ly, cô cũng không hiểu tại sao mình vẫn cảm thấy tỉnh. Bực mình đập bàn "Mang mấy chai ra đây!"
Phục vụ thấy khách nhân có vẻ không hài lòng nhanh chóng chạy vào mang ra mấy chai rượu khui sẵn lên. Sắc mặt Lạc Thuần Hy mới khá hơn một chút, phất ty cho phục vụ lui xuống, sau đấy cầm lấy một chai rượu tu một ngụm liên tục yết hầu vang lên tiếng 'ừng ực' nghe rất thô lỗ nhưng giờ đâu có tâm trạng quan tâm đến chuyện này nữa. Đến khi cổ họng nóng rát không chịu nổi nữa Lạc Thuần Hy mới chịu dừng, giọt rượu từ khóe miệng chảy xuống chiếc cằm nhỏ tinh tế, vị rượu đắng và nồng giống tư vị trong lòng bây giờ vậy, cảm giác tuyệt vọng vẫn rõ ràng như cũ. Có lẽ bản thân hy vọng quá nhiều, nếu như không quá hy vọng sẽ không để bản thân phải thất vọng và đau lòng.
Cầm một chai rượu khác bước từng bước nặng nề ra khỏi quán. Nhân viên phục vụ chặn cô lại, nói "Tiểu thư, cô quên chưa trả tiền."
Sau đó cô sờ xuống túi trên thân váy đưa tiền cho nhân viên phục vụ rồi đi ra ngoài.
Cầm chai rượu vừa đi vừa uống, giờ này thành phố ít người dần cô cũng không biết mấy giờ cũng chẳng biết mình uống bao nhiêu rượu, mệt mỏi ngồi bên góc đường nhỏ khá tối đột nhiên nghe thấy tiếng nôn cách đó không xa. Cô cũng tò mò quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông đang chống tay lên tường nôn ra, Lạc Thuần Hy đánh giá anh một lượt, áo khoác da đen, quần jeans rách gối sẫm màu, giày thể thao hàng hiệu, chắc cũng không phải người bình thường. Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô, giờ mới thẩy được mái tóc anh nhuộm xanh đỏ lẫn lộn, không nhìn rõ sắc mặt nhưng nhìn mang theo vẻ táo bạo ánh mắt mê ly chắc do mới nôn xong. Anh cũng âm thầm đánh giá cô. Sau đi đứng dậy đi đến gần, nôn xong cảm thấy tỉnh người cũng dễ chịu hơn một chút.
Ngồi xuống bên cạnh cô, cũng thở dài một hơi, hỏi "Trên thể giới này có vô vàn lý do để con người tìm tới rượu. Vậy cô? Sao lại uống rượu?"
Lạc Thuần Hy hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói "Thất tình rồi."
"Còn anh?" Cô nói tiếp.
"Cũng như cô thôi." Anh quay sang nhìn cô rồi nhìn trời nói.
"Vậy anh nói chúng ta có phải là một cặp oán phu oán phụ hay không?"
Cô nói xong hai người nhìn anh một lúc âu đó nhìn nhau bật cười.
"Cô xinh đẹp như vậy, nhìn cũng không giống người bình thường. Sao anh ta lại bỏ cô."
"Anh ấy không bỏ tôi, vì anh ấy chưa báo giờ là của tôi. Tất cả đều là tôi tự ảo tưởng ra mà thôi, xinh đẹp có ích sao? Còn anh? Nhìn anh còn đặc biệt như vậy."
"Đặc biệt? Cô đang đá xéo tôi sao?"
"Đương nhiên không phải. Anh trả lời đi không được đánh trống lảng."
"Cô ấy nói chúng tôi không hợp, nói cô ấy căn bản không yêu tôi." Nói xong anh nhìn chằm chằm dưới đất.
"Yêu hay không yêu, không lẽ trong thời gian đang yêu nhau anh không cảm nhận được sao?"
"Cô ngốc thật, đó chỉ là cái cớ thôi, nói thẳng ra cô ấy không còn yêu tôi nữa." Anh cốc đầu cô một cái.
"Nên tôi mới trở về." Anh nói tiếp.
"Anh xuất ngoại sao? Đúng vậy, từ năm tôi tuổi ông nội đã mang tôi sang nước ngoài sống cùng ông."
"Thì ra là vậy."
Sau đó cuộc nói chuyện dừng lại một lúc cô mới hỏi "Anh tên gì?"
"Mạc Thiên Thành."
Nghe được tên anh cô sững người, nam chính a.... Không phải chứ, ai nói anh ta thất tình, trong tiểu thuyết rõ ràng anh trở về vì nghe tin anh trai sắp đính hôn với nữ chính sau đó anh gặp nữ chính rồi động lòng luôn cơ mà.
Mà cũng đúng, bây giờ tiều thuyết đã bị thay đổi, cô cũng chẳng biết làm sao....
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Mạc Thiên Thành lay người cô, Lạc Thuần Hy a một tiếng sau đó mới nhìn anh.
"Tôi hỏi cô tên gì?"
"Lục Mãn Hy."
Lạc Thuần Hy lấy tên cũ của mình. Sau đó nghĩ ra cái gì đó, đẩy tay anh.
"Người thất tình nên đi mua vui đúng không?"
Sau đó cô đứng dậy kéo anh vào một quán bar khác.
Không khí ở đây náo nhiệt hơn quán bar hồi nãy, ánh đèn lập lòe, phụ nữ ăn mặc hở hang nhảy múa điên cuồng. Đương nhiên không thiếu cô và anh, hai người nhảy mệt đi ra ngoài chạy vào một cửa hàng nướng ăn đồ nướng uống bia, sau đó khoác vai nhau đến cửa hàng tiện lợi tiếp tục ăn,cần bịch đồ ăn ngồi bên bồn hoa của công viên... Lạc Thuần Hy nhịn không được chạy đi nôn, Mạc Thiên Thành thấy cô vậy cũng không đành lòng ra vuốt lưng cho cô, sau đó mở chai nước khoáng cho cô súc miệng.
Ngồi yên ở bồn hoa ăn đồ ăn vặt, Lạc Thuần Hy tức giận nói " Đàn ông các người đều là đồ đáng ghét." Giọng nói mang theo men say và chút giận hờn.
Nhưng đối phương cũng không phản ứng mạnh chỉ nhìn khuôn mặt sắp mất kiểm soát của cô nói "Phụ nữ các cô cũng đâu ngoại lệ."
-----------------Lời ngoài lề của tác giả--------------
Nam chính mới lên sàn, phân cảnh nheaaaaaa