Trong một căn phòng lấy tông chủ đạo là xám trắng, một cô gái gương mặt tuyệt mĩ mái tóc màu vàng kim chói mắt, nước da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, một đôi mắt sắc sảo thâm thuý. Thân hình thon thả mảnh mai mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Cảnh tượng tuyệt mĩ cho đến khi tiếng hét vang khắp căn nhà.
"Đây là cái tác phẩm quỷ quái gì vậy? Trời ạ, nữ chính thì ham tiền, lòng dạ rắn rết, khẩu phật tâm xà mà đội lốt bạch liên hoa hoa lê đái vũ chương nào cũng khóc lúc nào cũng khóc hở tý là khóc không thấy đau mắt sao còn nữ phụ thì ngu ngốc không thể chịu nổi, còn nữa đám nam chính thì ngu không tả nổi không phải tên nào cũng thông minh tuyệt đỉnh sao? Sao không nhìn ra bộ mặt thật của nữ chính chứ. Tác giả của bộ truyện này đúng là điên mà. A aaaaaaaaaaaa". Lục Mãn Hy sát thủ hàng đầu biệt hiệu Tu La không nhìn được bắn cả bài rao dài dằng dặc sau đoa không để tâm mà xé nát bươm cuốn tiểu thuyết cẩu huyết ném vào góc tường.
Hung hăng đạp chăn ra Lục Mãn Hy nhảy xuống giường đi đến bàn làm việc uống nước. Không để ý góc phòng cuốn tiểu thuyết đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Một hồi chuông điện thoại reo lên Lục Mãn Hy nhấc máy
"Tu La có nhiệm vụ đặc biệt cho cô. " Giọng nói truyền từ điện thoại ra
"Đặc biệt? Nói xem đặc biệt như thế nào? " Lục Mãn Hy khinh bỉ. Đối với coi vẫn là giết người có gì đặc biệt
"Lấy một địch trăm. Không bàn giá cả. " Giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm
"Được." Không bàn giá cả tức cô muốn bao nhiêu cũng được hơn nữa là lấy một địch trăm Lục Mãn Hy muốn xem trăm người kia sẽ như thế nào.
Màn đêm
Cô liền tới địa điểm cả người mặc một chiếc váy cúp ngực dài màu đỏ làm nổi bật mái tóc cùng con ngươi lạnh lùng không giống đi ám sát hay chiến đấu. Sau đó những tên sát thủ công đến vây quanh cô môi đỏ khẽ nhếch giọng nói ngọt ngào
"Chào mừng đến với bữa tiệc chết chóc. Các vị hẳn cũng mệt rồi nên yên nghỉ thôi. Mãn Hy vinh dự có thể tiếp đón các vị một đoạn đường."
Nói xong liền cầm một cái quạt giống như quạt cổ trang vung mạnh một cái và hô to
"Vòi rồng. "
Liền có những lốc xoáy cực đại lao đến xung quanh. Đó chính là dị năng của Lục Mãn Hy điều khiển gió. Chỉ cần có gió cô sẽ không bao giờ thất bại. Đương nhiên không nơi nào không có gió. Một lúc sau liền có hơn nửa số tên sát thủ ngã xuống còn vài tên cố gắng chống đỡ. Lục Mãn Hy nhếch mép bàn tay nhỏ nhắn cầm quạt khẽ quay
"Đi nào, Phiến Vũ. "
Cây quạt bay ra khỏi tay cô xoay tròn xung quanh những tên sát thủ có tên ăn phát trí mạng sau đó tỏa ra những lông vũ chứa phấn độc dính lên người liền chết không thể phản kháng. Tất cả chết hết cô khẽ thu quạt về trên tay
Khi quay về cô bỗng cảm thấy không ổn, khung cảnh trước mắt mờ dần, rồi ngất đi, không ai thấy được cả người Lục Mãn Hy phát ra ánh sáng chói mắt sau đó liền biến thành cát để gió cuốn đi.
~~~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~~~
Trong căn phòng màu hồng nhạt mà không đúng là cả căn phòng đều là màu hồng nhạt tất cả đồ dùng từ bàn, ghê, giường ngủ, màn, rèm cửa, tất cả các vật dụng đều là màu hồng, còn có một dàn gấu bông xếp ngay ngắn từ to đến nhỏ. Trên giường một cô gái tầm tuổi gương mặt trẻ con, lông mi cong dài, thân hình nhỏ nhắm ôm lấy con gấu bông màu trắng to đùng. Cửa sổ mở gió lùa vào rèm cửa phất nhẹ mí mắt cô gái nằm trên giường hỏi rung có dấu hiệu sắp tỉnh.
"Ưm... " Mởở mắt ra đập vào mắt Lục Mãn Hy là một màu hồng, liền bật dậy chạy ra khỏi giường nhìn xung quanh tự đi đến trước tủ quần áo cô liền giật mình nhìn bản thân trong gương. Đôi mắt bồ câu to tròn màu xám tro mãi tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ cả người thân hình nhỏ nhắn mặc một chiếc váy ngủ công chúa màu hồng. Lục Mãn Hy không khỏi ngẩn người đây mà cô sao đúng chất Lolita mà. Sau đó đầu cô đau nhức luồng trí nhớ xa lạ đập vào đầu.
Nguyên chủ là Lạc Thuần Hy con gái chủ tập đoàn Lạc Thị thông minh, hoạt bát, hơi nhút nhát chút, có một anh trai khác mẹ tuy nhiên cả người đều rất yêu thương cô em gái/con gái bé bỏng này.
Lạc Thuần Hy nghe tên cũng thấy được con người đơn thuần, nhút nhát, nhưng có gì đó quen quen nha! Quá khứ của nguyên chủ giống như, giống như là...... Nữ phụ ngu ngốc trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đó. Chết tiệt không sai mà không lâu nữa nữ chính chất hiện hào quang vạn trượng liền đem nữ phụ hạ gục. Không chịu được Lục Mãn Hy à không hiện tại là Lạc Thuần Hy liền hét lên
"ÔNG TRỜI TÔI GHÉT ÔNG"
Hét đã đời liền chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân thì có người mở cửa xông vào giọng lo lắng
"Thuần Nhi con không sao chứ? " Đó là người đàn ông trung niên có lẽ là Lạc Trạch Nguyên, cha của nguyên chủ đi. Theo sau còn có một người phụ nữ trung niênnhưng nhan sắc bảo dưỡng rất tốt, cả người toát lên vẻ dịu dàng, còn có một người đàn ông tuấn tú là mẹ và anh trai nguyên chủ rồi. Ba người thấy con gái nhàn nhã tựa cửa đánh răng nhìn bọn họ thì mới thả lỏng
Mẹ của nguyên chủ Mẫn Kim liền tiến lên ôm lấy con gái lo lắng nói
"Thuần nhi của mẹ con không sao chứ? Sao vừa rồi lại hét toáng lên vậy.?
"Chỉ là quên đồ nhớ không được con mới hét lên mẹ đừng lo. " Lạc Thuần Hy tùy tiện bịa chuyện nhưng cũng cảm thấy ấm áp. Những năm qua cô chẳng biết gia đình là thứ gì giờ thì cô hiểu rồi.