Tần Nhiên không biết ai đã bố trí phòng vệ cho doanh trại.
Có thể là Tát Lỗ Tạp, cũng có thể là một người khác.
Nhưng cho dù là ai đi chăng nữa thì người ấy cũng không phải là loại tốt mã giẻ cùi. Tháp canh gác, cách bố trí súng máy, còn có cả đội tuần tra đều đã nói lên tất cả.
Cho dù vì số lượng nhân thủ giảm mạnh nên không thể không giảm bớt một ít người trong mỗi đội. Nhưng những nơi cần phải bảo vệ thì vẫn luôn có người canh gác.
Ngoại trừ bãi đất trống trước mặt Tần Nhiên.
Tần Nhiên không tin một người có thể bài binh bố trận tốt đến mức một con muỗi cũng không lọt vào được mà sẽ làm ra sai sót ở nơi này.
Nên cách giải thích hợp lý duy nhất là: Nơi này có bẫy!
Mà mìn lại chính là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Vừa có thể tạo ra sát thương mạnh, lại vừa có thể tạo ra cảnh báo cho binh lính trong doanh trại.
Đúng là một công đôi việc.
“Hy vọng hữu dụng!” Tần Nhiên nghĩ sau khi xem xét mảnh đất trống trước mặt.
Ngay sau đó, cậu triển khai kỹ năng “lần theo dấu vết”.
Nháy mắt cái, thế giới trong mắt Tần Nhiên đã trở nên khác biệt.
Ba màu trắng, đỏ, đen đan chéo nhau rồi từng hàng dấu chân màu trắng xuất hiện trước mắt Tần Nhiên.
Những dấu chân màu trắng này rất nhạt, tựa như nó chính là một lớp tro tàn, có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Tần Nhiên biết nguyên nhân là vì những dấu chân này đã được tạo ra lâu lắm rồi.
Thứ đáng sợ nhất của thời gian chính là có thể im hơi lặng tiếng mà xóa nhòa bất kỳ thứ gì cho dù có khắc sâu đến mấy, rồi sau đó chính là quên lãng, biến mất hoàn toàn.
May mắn thay, Tần Nhiên tới đúng lúc còn có thể nhìn thấy.
Nếu để thêm mấy ngày nữa thì chỉ sợ không còn cái gì để cho cậu phát hiện nữa.
Càng may mắn là nhờ vào dấu chân còn in lại mà cậu đã tìm được một đường đi an toàn.
Tần Nhiên thật cẩn thận dẫm lên những dấu chân đó bước tới.
Khi cậu bước tới chân tường thì cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
Đi giữa một đám mìn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nó sẽ phát nổ, đối với Tần Nhiên thì đây thật sự y như khi tham gia kỳ thi tiến sĩ vậy.
Đoạn đường này cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực của cậu khi phải dùng đến kỹ năng “lần theo dấu vết”. Chỉ là đoạn đường m ngắn ngủi thôi mà làm cho điểm giá trị thể lực vốn là giảm hơn cả nửa.
“Kỹ năng chủ động thật tiêu hao thể lực!”
Liếc nhìn qua khung giá trị thể lực, Tần Nhiên vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm.
Khi giá trị thể lực đã phục hồi lại tràn đầy như cũ, Tần Nhiên hạ thấp trọng tâm xuống rồi bật mạnh về phía trước, đôi tay bám vào mép tường rồi dùng sức kéo cả người lên trên bờ tường.
Cậu nhanh chóng và cẩn thận nhảy xuống mặt kia bức tường rồi lăn một vòng. Nháy mắt cái, cậu đã lại hòa mình vào bóng đen.
Tần Nhiên toàn thành một loạt động tác vô cùng lưu loát, liền mạch.
Ngoại trừ động tác hòa mình vào đóng đen cuối cùng là phải dùng đến kỹ năng “đi lén lút” thì những động tác còn lại Tần Nhiên chỉ dựa vào tố chất cơ thể đã được cường hóa.
Tuy chỉ tăng nhẹ từ F → F+, nhưng cậu vô cùng rõ ràng những thay đổi mà cậu có được.
Sức mạnh của cậu tăng lên, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, thể lực thì tốt lên trông thấy.
Như khi mới bắt đầu chơi game, Tần Nhiên vẫn có thể thực hiện được những động tác này, nhưng nếu muốn thực hiện lưu loát liền mạch như vậy thì thật sự là điều không tưởng.
Tần Nhiên đang cảm thấy rất vui sướng khi đã hoàn thành được cái việc tưởng chừng như khó khăn ấy một cách tương đối nhẹ nhàng.
“Đây chỉ là F+, nếu cấp cao hơn nữa thì như thế nào nhỉ?”
Tần Nhiên suy đoán, sự kích động không kiềm chế được dâng lên trong lòng.
Chỉ cần tiếp tục cố gắng thì thuộc tính của cậu sẽ tăng lên nhanh thôi.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tần Nhiên liền bình tĩnh lại. Hoàn cảnh xung quanh khiến cậu phải ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Tần Nhiên đứng im trong bóng đen mãi đến khi cậu bình tĩnh hoàn toàn. Sau đó cậu mới dựa vào con đường đã quyết định sẵn lần mò đi tới khu nhà ba tầng vốn là khu dạy học. Khu ấy giờ đã trở thành văn phòng và kho hàng của bọn lính phản loạn.
Ánh đèn của cái đèn pha cứ tà tà lướt qua lướt lại tuần tra sân thể dục, đặc biệt là những góc tường và những chỗ khuất liên tục bị soi đến. Điều này làm cho tốc độ của Tần Nhiên không nhanh hơn được.
Cứ đi được vài bước lại phải dừng lại chờ đợi cơ hội bước tiếp.
Lúc ấy, Tần Nhiên cũng cảm thấy thật may mắn khi cậu đột nhập vào đúng lúc khuyết thiếu người tuần tra như vậy.
Bình thường có ba cái đèn pha tuần tra giờ chỉ còn hai ngọn đèn đang vận hành.
Nếu không thì cậu còn không kịp chờ đến khi cơ hội tới đã bị cái đèn pha thứ ba phát hiện ra rồi.
Đương nhiên còn có cả những thằng lính có nhiệm vụ đi tuần tra doanh trại nữa.
Cho dù nhân số đã giảm bớt nhưng hiệu quả lại chưa từng giảm xuống.
Thậm chí, theo cách nhìn của Tần Nhiên thì những thằng lính tuần tra này mới là thứ mà cậu cần phải đề phòng nhất.
Bởi vì con người không chỉ có mỗi đôi mắt mà còn có tai và mũi nữa.
Có lẽ bóng đen có thể che giấu cơ thể của cậu, nhưng nó lại không thể che lấp được âm thanh. Cho nên mỗi một bước đi cậu đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Cứ như vậy, tốc độ của cậu không thể nhanh được.
Tiêu tốn ước chừng phút cậu mới từ chỗ vách tường đi đến cái cửa vào khu nhà ba tầng đang có hai thằng lính đứng gác.
Tần Nhiên đã chọn sẵn nơi để luồn vào trong mà không làm cho hai thằng lính canh cửa phát giác. Đó chính là…
Một cái cửa sổ ở tầng một.
Cậu chọn lối ấy là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là khoảng cách từ cái cửa sổ đến chỗ cậu đứng tương đối gần, không lọt vào tầm nhìn của hai thằng lính canh. Thứ hai chính là bởi vì cánh cửa sổ bằng thủy tinh này đã bị đập vỡ sẵn rồi nên cậu có thể yên lặng chui vào.
Giống như những động tác mau lẹ lúc nãy, Tần Nhiên nhón chân nhảy lên cửa sổ ở tầng trệt rồi trèo lên cái mái hiên nối liền tầng trệt và tầng một. Cậu sử dụng kết hợp cả tay lẫn chân để chui vào cái cửa sổ đã định sẵn.
Nơi này cũng không hề có ai canh gác giống như cái tầng trệt mà nãy cậu leo qua.
Ngoại trừ một cái bảng đen thì chỉ còn lại đống bàn ghế lộn xộn.
Tần Nhiên không thể xác định ban đầu chỗ này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không cần dùng đến kỹ năng “lần theo dấu vết” cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vết máu khô còn in trên mặt đất đã giúp cho cậu có một vài suy đoán.
Những vết máu này lúc đầu nhất định là số lượng máu tươi cực kỳ nhiều.
Nếu không thì nó sẽ không thể lan ra lớn như vậy.
Điều này đã nói lên rằng đây tuyệt đối không phải là máu của chỉ một người!
Phải tầm mấy chục người mới có thể tạo ra vũng máu lớn như vậy!
“Lũ phản quân chết tiệt!”
Trong ánh mắt của Tần Nhiên đốt cháy lên ngọn lửa giận hừng hực.
Chiến tranh sẽ làm cho bạn chết đi như một con chó.
Tần Nhiên không phủ nhận câu nói này.
Nhưng Tần Nhiên cũng sẽ không phủ nhận cảm giác giận dữ vào giây phút này của bản thân.
Nhìn những cái bàn ghế chỉ nhỏ bằng hai phần ba kích cỡ bàn ghế bình thường, Tần Nhiên thật sự có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của một đám trẻ con đơn thuần khi phải đối mặt với đám phản quân man rợ: bất lực, sợ hãi.
Tai cậu tựa hồ có thể nghe thấy tiếng súng đã từng vang vọng trong căn phòng này.
Mắt cậu tựa hồ cũng có thể thấy được cảnh từng sinh mệnh non nớt chết đi.
Những đứa trẻ ấy giống như cậu vậy, còn có quá nhiều hy vọng, mơ mộng vào tương lai.
Nhưng bọn trẻ khác cậu ở chỗ chúng còn chưa kịp thực hiện bất kỳ thứ gì, chưa kịp chạm đến thứ tốt đẹp nhất thì đã bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Ngay cả một cơ hội cũng không sót lại.
Cảm giác này…
Làm cho tim cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Làm cho cậu hít thở không thông.
Làm cho cậu cảm nhận được sự căm phẫn mà đã lâu lắm rồi cậu không còn cảm giác được.
Một người luôn bình tĩnh một khi nổi giận thì sẽ không dễ dàng hạ hỏa được.
Tần Nhiên muốn làm gì đó để giải tỏa cảm giác giận dữ trong lòng.
Thật đúng lúc, hình như cậu thật sự có thể làm gì đó!
Phải mưu sinh quá sớm khiến cho tính cách của Tần Nhiên không chỉ có mỗi trong sáng, nhân từ. Nhưng điều đó cũng không biến cậu thành một người tà ác, tàn bạo.
Bởi vì, cậu đã từng được giúp đỡ.
Việc đó làm cho cậu vẫn luôn duy trì giới hạn của bản thân.
Cho nên, cậu sẵn lòng giúp một người vô tội trong phạm vi có thể của bản thân.
Chỉ là… trong phạm vi có thể của cậu thôi!
Cậu lại liếc nhìn cái vết máu khô đen ngòm kia rồi xoay người rời đi cái phòng học này. Lúc mở cửa phòng bước ra ngoài, cậu đã nhanh chóng xác định rõ mục đích của mình.
Nơi có một thằng lính đang đứng canh gác. Thật sự rất dễ nhận ra.
Phải biết rằng, ngoại trừ hai thằng lính đang canh cửa thì trong toàn bộ khu nhà này cậu chỉ còn thấy mỗi một thằng lính kia.
Nên nơi thằng lính ấy đang canh giữ đương nhiên là nơi rất quan trọng!
Rút con dao găm ra, Tần Nhiên khẽ khàng bước đến gần con mồi.
Hành lang hơi hẹp, hơn nữa, toàn bộ tầng trệt chỉ có mỗi một bóng đèn mờ đục đang tỏa sáng.
Nhưng hoàn cảnh như vậy không hề ảnh hưởng Tần Nhiên hành động. Mà ngược lại còn giúp cho cậu như cá gặp nước khi kết hợp thêm kỹ năng “đi lén lút” và “vũ khí lạnh (dao găm)”.
Tựa như một con báo vồ mồi, Tần Nhiên nhào lên đánh gục thằng lính cảnh vệ. Trước khi thằng lính kịp phản ứng lại thì tay phải của cậu liền bịt chặt miệng hắn rồi tay trái cầm con dao găm vung lên cắt đứt cổ họng hắn.
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ ( vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X , đối thủ tử vong…”
Sau khi xác nhận đối thủ đã chết, Tần Nhiên liền nhìn lướt qua cái khóa trên cánh cửa rồi lập tức lục lọi người cái xác ấy.
Giây tiếp theo, Tần Nhiên liền có thu hoạch.
Một chuỗi chìa khóa bị Tần Nhiên tháo ra từ dây thắt lưng của thằng lính.
“Tên: Chìa khóa kho hàng”
“Loại: Chìa khóa”
“Chất lượng: Bình thường”
“Thuộc tính: Không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ không: Không”
“Ghi chú: Nếu bạn mở khóa xong rồi thì hoàn toàn không cần tới nó nữa!”
Rắc!
Cái ổ khóa thô to lập tức mở ra khi cậu vặn chìa khóa.
Tần Nhiên đẩy cửa phòng ra, sau đó, một đống thùng liền xuất hiện trước mắt cậu.
Tần Nhiên vội vàng bước đến gần một cái thùng rồi dùng dao găm đập bể cái ổ khóa trên nắp, lập tức mở nắp lên.
Dựa vào ánh đèn mờ ảo từ hành lang rọi vào, Tần Nhiên thấy thứ đang nằm trong cái thùng ấy.
Súng chống tăng!
“Tên: Southpaw – II”
“Loại: Súng chống tăng”
“Chất lượng: Hoàn toàn mới”
“Lực công kích: Mạnh”
“Dung lượng ổ đạn: Một viên”
“Thuộc tính: Không”
“Yêu cầu: Vũ khí nóng. Vũ khí hạng nặng – cơ bản”
“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Có”
“Ghi chú: căn cứ vào loại đầu đạn mà có những công dụng khác nhau như kích nổ, hoặc phá giáp. Nhưng tiền đề là bạn phải có được loại đầu đạn tên lửa như vậy.”
… … …
Ngay khi cậu chạm vào đồ vật thì những thông tin liên quan đến vật ấy liền xuất hiện trước mắt cậu.
Nhưng đáng tiếc là Tần Nhiên không có kỹ năng “Vũ khí nóng. Vũ khí hạng nặng – cơ bản”
Tuy cậu vẫn có thể sử dụng loại vũ khí có sức công phá cực mạnh này nhưng không thể thao tác tự nhiên như khi dùng súng ống hạng nhẹ được.
Ánh mắt của cậu lại dừng lại một lát thêm lần nữa, rồi cậu xoay người đập vỡ một cái ổ khóa khác, mở ra cái thùng tiếp theo.
“Tên: HK – ”
“Loại: Súng ống”
“Chất lượng: Hoàn toàn mới”
“Lực công kích: Mạnh”
“Dung lượng ổ nạp: viên”
“Thuộc tính: Không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Yêu cầu: Vũ khí nóng. Vũ khí hạng nhẹ - cơ bản”
“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Có”
“Ghi chú: Để sử dụng loại súng này bạn cần có đầu đạn cỡ .mm”
… … …
Đôi mắt Tần Nhiên rực sáng lên, đây đúng là loại vũ khí mà cậu có thể sử dụng hoàn toàn tự nhiên.
Nhưng thứ này vẫn chưa đủ để dừng hành động đập ổ khóa, mở thùng của cậu.
Vẫn chưa đủ!
Cận cần nhiều hơn nữa!