" Thật tức chết mà! Khốn kiếp không ngờ tên Hàn Nhất Thiên lại dám ngông cuồng như thế. " Diệp Chính Tần đập bàn giận dữ.
Trải qua việc này công ty hắn tổn thất không nhỏ, vốn đầu tư cho Tuấn Vũ đã vượt xa giới hạn ban đầu, tuy ban đầu đưa ra thị trường khá được ưu chuộng và được đưa lên ngang hành cạnh tranh với Hàn Thị nhưng sao khi Hàn Thị tung ra một loạt các sản phẩm hiện đại giá lại bình dân và còn được giảm % nếu sản phẩm đem xuất khẩu thì so với nước ngoài giá sẽ cao hơn mà chất lượng cùng mức hiện đại hóa càng tiến bộ vượt bật. Càng nghĩ càng tức Hàn Nhất Thiên này điên à những sản phẩm bán rẻ như thế là muốn thua lỗ à?
" Chẳng phải ban đầu cô còn nói vạch ra kế hoạch tốt lắm à? Xem kế hoạch tốt mà cô đã đem lại xem. Một đống tiền khiến tôi nhức óc. " Hắn quăng tờ tạp chí in thông tin về sản phẩm mới của Hàn thị. Cô gái đó xem kỹ chỉ trố mắt nhìn không nói nên lời, thấy sắc mặt hắn tối xầm ả ta mới bước đến ngồi lên đùi hắn.
" Em... Thật sự không ngờ hắn lại chơi lớn như thế? " Giai Đình Thư cuối mặt hôn xuống bờ môi đang tức đến run lên của hắn........
___________
" Nhất Thiên em đã làm được thế anh thì sao? "
" Sao? " Hàn Nhất Thiên vẫn xem văn kiện không quan tâm đến cô ta.
" Hừm! Anh thật đáng ghét mà!" cô ta ỏng ẹo bước đến chỗ Hàn Nhất Thiên ở phía sau đặt hay tay lẻn vai, khum mặt xuống tai Hàn Nhất Thiên nói vừa đủ hai người nghe. " Em yêu anh"
Hàn Nhất Thiên vẫn không phản khán hắn chán ghét sự lã lơi của phụ nữ, yêu hắn ư? Chắc không đếm xuể được rồi số lần nghe điều này cũng không ít nhưng hắn chả bận tâm.
" Người ta nói yêu anh đấy. " Giai Đình Thư kéo váy xuống đưa trọn phần ngực trắng căng mịn ra ngoài quyến rũ hắn liền áp ngực to của mình vào vai hắn rồi duy bất giác xoay ghế Hàn Nhất Thiên ra sau do chuyên tâm làm việc nên hắn quay lại thì cô ta đã trưng nguyên bộ ngực trước mặt hắn.
" Người ta nói yêu anh đó." Giai Đình Thư nhắc lại lần nữa và đánh nhẹ vào ngực hắn.
Hàn Nhất Thiên chỉ lấy tay cô ta xuống rồi tiếp tục công việc, nhàn nhã hỏi " Ừ, thì sao? "
"Em đã thực hiện kế hoạch anh không thích sao? Anh không yêu em ư? "
" Ừ" Hàn Nhất Thiên lạnh lùng quăng ra một từ.
" Vậy tại sao khi em nói em sẽ làm kế hoạch đó thì anh có yêu em không anh nói anh sẽ suy nghĩ lại. "
" Nhưng kế hoạch đó là cô tự mình đồng ý, tôi không hề dự định thực hiện vì tôi đã có cách khác. " Hàn Nhất Thiên hạ giọng ngữ khí lạnh lùng.
" Thế là do tôi ngốc nghếch. " Giai Đình Thư ôm một cục tức xách túi đi ra.
Đúng lúc ấy điện thoại Hàn Nhất Thiên vang lên, hắn thấy tên người gọi đến liền nở một nụ cười.
" Anh đây. "
" Tối nay em định ra ngoài cùng Lạc Hy mua ít thứ chuẩn bị cho hôn lễ sẵn thăm mẹ nên sẽ về trễ tí. Em đã chuẩn bị xong bữa tối anh về có thể kêu họ hâm lại và mang ra dùng thôi. " Tử Vy nói một hơi.
" Mới đây mà sắp đám cưới rồi à? "
" Ừm." Tử Vy chỉ nhẹ nhàng đáp trả.
" Đi cẩn thận, anh sẽ cho người đi theo" Hàn Nhất Thiên sợ cô và Lạc Hy mua nhiều không có người xách và cho người theo cũng an toàn.
" không cần đâu." Tử Vy không thích ai quấy rầy nên từ chối ngay lập tức.
" Anh sẽ cho họ cách xa. " Hàn Nhất Thiên vừa nói thì trợ lý Tôn gõ cửa đi vào.
" Anh có việc, tạm biệt nhớ cẩn thận. "
" Đây là hợp đồng của nước ngoài mời cậu xem qua. " Tôn Hiểu Minh đặt lên bàn. Từ khi Hàn Thị tung ra sản phẩm trong nước song song cũng cho hàng xuất khẩu một tháng sau đó với mức giá bình ổn trong và ngoài nước nhưng vẫn được mọi người ủng hộ.
" Còn gì nữa à?" thấy mình ký xong mà Tôn Hiểu Minh vẫn đứng đó.
" À, Hàn thiếu gia anh có cần đến nước C để ký hợp đồng trực tiếp kia không? " Tôn Hiểu Minh thấy hợp đồng lớn như vậy mà hắn không đi thì không an tâm lắm.
Hàn Nhất Thiên biết được vẻ cảnh giác trong mắt Tôn Hiểu Minh.
" Anh sẽ đại diện tôi đi. "
" Nhưng sao được ạ. "
" Tôi nói được là được. " Hàn Nhất Thiên nói xong liền điện thoại thông báo cho bên nước C về việc này.
Từ khi kết hôn đến giờ Hàn Nhất Thiên ít khi đi công tác hay xã giao nhiều mà hay về nhà hơn.
......
Hôm nay tâm trạng hai vợ chồng Lạc Hy cực tốt nên dắt nhau đi mà Lạc Hy vì thế đã bỏ Tử Vy qua một bên gọi điện bảo không cần đến nữa nên Tử Vy đến nhà mẹ mình không phải đi đâu nữa.
" Anh về sớm thế? " Tử Vy đang xách túi chuẩn bị đi ra ngoài đến cổng thì thấy Hàn Nhất Thiên đang đậu xe trước cửa chuẩn bị vào. Mới giờ chiều mà sao anh lại về rồi? Hau bỏ quên gì ư?
Hàn Nhất Thiên thấy cô đang đi ra ngoài hạ kính xe xuống.
" Lên xe anh đưa em đi. "
Tử Vy định từ chối nhưng thấy Hàn Nhất Thiên bước xuống qua ghế phụ mở cửa cho Tử Vy " Đi đâu à? " Tử Vy thấy hắn mở cửa thì bước vào Hàn Nhất Thiên giơ tay che đầu sợ cô chạm trúng mui xe thấy cô vào trong cũng đóng cửa lại bước nhanh qua ghế láy.
Thấy Hàn Nhất Thiên quay sang Tử Vy liền trả lời. " Khi nãy em điện thoại nhưng anh không nghe máy, em muốn về thăm mẹ một lát. " Cô đúng là một đứa con hiếu thảo Hàn Nhất Thiên vuốt nhẹ khuôn mặt đáng yêu này rồi hôn lên trán một cái, khi định quay lại láy xe thì Hàn Nhất Thiên thấy cô chưa thắt dây an toàn nên thắt lại hộ Tử Vy lúc ấy gương mặt họ rất gần nhau, sau khi xong Hàn Nhất Thiên láy xe theo hướng về thành phố khác.
" Tới đây, tới ngay đây. " giọng nói của Lệ Châu vang ra từ trong nhà, " Ai thế? "
" Là con. " Khi mở cửa ra thấy Tử Vy bà ôm chầm lấy mà quên mất còn có Hàn Nhất Thiên kế bên " Thôi vào nhà đi, Nhất Thiên cũng vào nào. " khi đến hắn chỉ gặt đầu chào không nói gì mà chỉ âm thầm quan sát, ngôi nhà này không lớn chỉ vài chục mét vuông đủ cho hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, một gian bếp cho việc nấu ăn hằng ngày.
" Ngồi đi. " Lệ Châu chỉ vào ghế sofa Hàn Nhất Thiên ngồi đó xem một vài tờ báo trên bàn còn mẹ con Tử Vy chỉ vào phòng bếp nấu một vài món.
" Con ra ngoài nói chuyện cùng Nhất Thiên đi, để nó ngồi ở đó một mình không đúng đâu. Chỗ này sắp xong rồi. Ra ngoài đi. " bà khoác tay vài cái ra dấu đuổi Tử Vy.
" Vậy con ra trước đây. " Tử Vy nói xong đi đến chỗ Hàn Nhất Thiên thì thấy hắn đang đi đến gần phòng ngủ của cô.
" Đây là phòng em. " Tử Vy mở cửa ra, lâu rồi cô chưa ngủ ở đây hầu như đều ở ký túc xá từ khi học cấp , thỉnh thoảng chỉ về ngủ lại.
Hàn Nhất Thiên bước vào, căn phòng màu trắng tinh khiết như chính cô vậy, chiếc giường đơn nhỏ khi Hàn Nhất Thiên nằm xuống càng trở nên nhỏ hơn, Hàn Nhất Thiên đập tay xuống giường bảo Tử Vy ngồi xuống.
Hắn thật không ngờ cô lại lớn lên trong hoàn cảnh thế này người cha kia thật nhẫn tâm, Hàn Nhất Thiên thấy những tấm ảnh chụp lớn nhỏ của Tử Vy treo trên tường khẽ cười không ngờ vợ yêu từ nhỏ đã đẹp đến như vậy.
" Em có ghét ông ấy không? "
" Không em tôn trọng quyết định của ông ấy. Dù gì cũng qua rồi em không bận tâm,em và mẹ không có ông ấy bên cạnh nhưng vẫn rất hạnh phúc và vui vẻ."
Hàn Nhất Thiên ôm chặt eo khiến cả người Tử Vy ngã xuống giường thì bị Hàn Nhất Thiên hôn nóng ấm lên, đôi môi mỏng màu đỏ căng mịn chiếc lưỡi Hàn Nhất Thiên tham lam tiến sâu vào trong vòm họng cô, mùi hương diệu nhẹ trên tóc Tử Vy khiến Hàn Nhất Thiên quyến luyến và đôi môi mỏng mềm mịn này khiến anh như một chú ông cứ muốn hút hết dịch mật nếu nói đến thuốc phiện thì hắn dám khẳng định rằng mình đã nghiện nặng rồi, hơi thở Tử Vy không ổn định cảm giác thiếu khí ngày càng tăng khiến Hàn Nhất Thiên bất đắc dĩ buông ra hắn cắn nhẹ một cái lên vành tai nhỏ bé xinh xắn của cô vợ nhỏ bé này. Vừa lúc ấy mẹ cô nhìn hết cảnh tượng vừa rồi chỉ tránh đi chờ xong rồi mới ho khan. " Hai đứa ra ăn cơm nào." Tử Vy thấy mẹ cười cười liền đỏ mặt ngượng ngùng chỉ đánh nhẹ đẩy Hàn Nhất Thiên ra rồi bỏ đi trước, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô hắn thích thú cười gian ác càng tôn lên sự quyến rũ chết người.
Suốt bữa ăn Tử Vy chỉ cuối mặt xuống lẳng lặng gấp thức ăn tuy không ngước lên nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh hướng về phía mình và cảm nhận như hơi thở anh vẫn đâu đó quanh cô chắc do mẹ bắt gặp nên cô mới sinh ra cảm giác ngượng ngùng đáng ghét này, cô chọc đũa xuống chén vài cái thầm trách chỉ tại anh cả.
" Sao thế? Con không thích mấy món này nữa à?" Lệ Châu nhìn biểu hiện kỳ lạ này xem ra là................. nó vẫn ngại chuyện khi nảy bà thấy con mình không nói liền bật cười.
Ăn cơm xong trời cũng tối mất bà hối thúc họ về kẻo trễ, tiễn người ra cửa Tử Vy quyến luyến ôm chầm lấy bà như một đứa trẻ." Mẹ" khóe mắt hơi ngấn lệ, vì cô biết chia tay là việc sớm muộn nên cô rất ít khi về nhà không phải không nhớ mà cô sợ cảnh chia tay càng nhớ nhung hơn....
" Được rồi, đi đi kẻo con rể lại đợi lâu. " Bà đẩy Tử Vy ra xe, Hàn Nhất Thiên thấy hai mẹ con cô đang nói chuyện nên chỉ đứng chờ trước xe.
" Con sẽ rất nhớ mẹ. " Tử Vy nghẹn ngào vì có lẽ về sau do công việc nên cô sẽ không có thời gian về thăm mẹ nữa.
" Vẫn có thể gọi điện, đứa bé ngốc này!" Lệ Châu vuốt tóc an ủi Tử Vy.
" Thế con đi đây, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe."
" ừm đi đi." Lệ Châu đợi cô con gái đi đến xe thấy Hàn Nhất Thiên từ xa thấy cô đi lại mở cửa ra đợi Tử Vy vào thì đóng lại thấy bà hắn gật đầu ý chào rồi cũng vào xe. Chiếc xe sang trọng kia cứ thế lao vào trong làng đường đông đúc ánh đèn xanh đỏ...............