" Uống nào" Lộ Bình say khướt nhưng vẫn không ngừng rót rượu rồi cụng ly Tử Vy nhưng cô lâu lâu mới uống một ly, cô biết rượu bia chả tốt gì nhưng vì hoàn cảnh này chỉ rượu mới giúp hắn giải sầu.
Uống tầm chai Lộ Bình đứng dậy đi không vững nhưng vẫn ý thức được phần nào, móc túi quần sau lấy ví đưa Tử Vy thanh toán hộ. Tử Vy nhận lấy rồi đi thanh toán, nhưng khi cô bước ra chả thấy Lộ Bình đâu cả. Tử Vy vội chạy ra khỏi quán ngó xung quanh tìm hắn mãi một lúc thì thấy hắn đang nôn ói sạch ở một gốc cây bên đường.
Tử Vy lắc đầu, nhíu mày rồi đến bên cạnh Lộ Bình vỗ lưng hắn vài cái. Lộ Bình sau khi ói xong thì tìm một chiếc ghế gỗ gần đó dựa lưng ngồi nghỉ.
Nhìn bộ dạng hắn bây giờ rất thảm hại khác hẵng lúc thường ngày, tóc tay bù xù, quần áo xốc xếch nhìn chả đâu vào đâu... Tử Vy chỉ biết lắc đầu và thở ra suốt " Cậu sao rồi? "
Hước hước Lộ Bình hước vài cái lão đảo nhìn Tử Vy " Quả là bạn tốt của mình " hắn nói xong còn vỗ vai Tử Vy lực không quá mạnh.
" Nào" Cô kéo Lộ Bình đứng dậy " Về nhà" cô thúc dục hắn nhưng hắn vẫn không nhút nhích.
Trong lúc đó thì trong một chiếc xe Limousine có người nhìn thấy hai người một nam một nữ đêm tối mà lại lôi lôi kéo kéo chẳng ra hệ thống gì.
Hiểu Minh khẽ nheo mắt nhìn kĩ xem ai thì liền hoãn hốt quay sang nói với Hàn Nhất Thiên và chỉ tay ra hai người kia " Thiếu gia kia không phải là? "
Hàn Nhất Thiên quay người nhìn theo hướng cánh tay của Hiểu Minh thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho tâm tình hắn thêm nặng nề hơn.
" Dừng xe" Hàn Nhất Thiên vẫn không thổ lộ sự mất bình tĩnh ra mặt vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng trầm ấm thường ngày.
Hiểu Minh tấp vô lề dừng lại, nhưng xe đã dừng lại một lúc nhưng Hàn Nhất Thiên vẫn tựa lưng vào ghế thư thả ung dung không có ý muốn xuống?
Hiểu Minh khó hiểu nhìn hắn ngượng ngùng gọi " Hàn thiếu gia?"
" Cậu giải quyết cái người kia đi." Hiểu Minh gật đầu chào hắn rồi xuống xe.
Hiểu Minh bước đến chỗ Tống Tử Vy và Lộ Bình. Đến nơi anh nhìn hết hồn không thể nào tưởng tượng được nếu Hàn Nhất Thiên thấy được cảnh mình đang thấy nhưng Hiểu Minh không hề biết có một đôi mắt đen, không cảm xúc nhìn về hướng mình.
Lộ Bình tựa đầu vào vai khuôn mặt như sắp gián chặt vào quai hàm và hỏm cổ cô còn tay hắn thì nắm lấy tay Tử Vy siết chặt miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Tử Vy chỉ ngồi chịu trận và chờ taxi đến.
" Bác sĩ Tống để tôi giúp cô đưa cậu ta về " Hiểu Minh đến đỡ Lộ Bình ra khỏi người cô, Tử Vy đứng dậy ưỡn nhẹ lưng cho thoải mái.
" Vậy làm phiền Thư ký Tôn vậy. " Cô định đứng lên đi thì quên quay lại nói thêm " à! Anh ta ở phòng , khu A chung cư Lạc Quân. Vậy tôi đi nha! " hihi Tử Vy như tống được gánh nặng nghìn cân, đi mà cười sung sướng.
" Lên xe" Giọng nói trầm ấm vang ra từ cửa xe Limousine màu đen.
Tử Vy dụi mắt nhìn xung quanh thì thấy không có ai? Kêu cô à? Mà giọng nói này rất quen, không lẽ cô uống vài ly mà đã lãng tai hoa mắt.
Người đàn ông kia có vẻ không hài lòng khó chịu. Tử Vy chợt nhớ ra giọng nói ấy liền mở cửa. Cô nhìn vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng không có một chút biểu cảm khiến không ai nhìn ra tâm tư như vậy. Cô mĩm cười lộ ra hàm răng trắng ngần nhìn hồn nhiên mà ngọt ngào " Chào Hàn thiếu gia! "
" Đi" Hắn ra lệnh với Tiểu Vương phía trước_ tài xế của hắn.
" Chúng ta về thành phố hay sao ạ? "
" ừm" Sau khi nghe hắn ừm Tiểu Vương nhanh chóng láy xe về biệt thự Kiếng Vương.
~~~••• Mong mọi người ủng hộ •••~~~
Mẫn Hiên đến nhận túi của Hàn Nhất Thiên mang lên thư phòng " Chào Hàn thiếu gia " cô chào hắn rồi quay sang chào Tử Vy theo phép. " Chào bác sĩ Tống "
Hàn Nhất Thiên sảy bước đi lên lầu nhưng Tử Vy vẫn đứng đó, hắn quay lại nhìn cô " Đứng đó làm gì? "
" à, cũng trễ nên tôi phải về nhà. Vậy tôi xin phép " nói xong Tử Vy quay ra cửa đi được vài bước thì bị lời nói ra lệnh kia buộc phải quay lại "Quay lại"
Đa tạ các bạn đã đọc!