Chào mừng các cậu đến với Điền Chính Quốc!
Wellcome
- Nhà họ Hàn...
Tử Vy lần lượt chào bà rồi đến ba mẹ Hàn Nhất Thiên. Mọi người nhìn Tử Vy hôm nay chỉnh chu ra dáng một thiếu nữ, quả là không phụ lòng mọi người.
" Hôm nay là tiệc mừng thọ bà! " Hàn Nhất Thiên ôm eo Tử Vy, vừa đi vừa nói rất tình tứ.
" Dạ? " Tử Vy nghe vẫn không hiểu lắm, vậy sao hắn không nói với cô để cô còn mua quà và chuẩn bị cho tử tế, tình huống này quả là vạn lần không hết tội mà còn khó xử đối với những lần hẹn sau. Mà khoan đã lần sau? Cô đang nghĩ gì thế! Tử Vy lắc lắc đầu khiến vô tình đỉnh đầu cô chạm vào càm Hàn Nhất Thiên khiến hai hàm răng hắn va chạm, hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Tử Vy vẻ bực dọc. Cô vội xin lỗi hắn rồi cùng vào phòng dự tiệc.
Tử Vy không quen ai nên chả nói chuyện gì mà cô cũng ngại bắt chuyện. Còn Hàn Nhất Thiên thì đang xã giao đằng kia thỉnh thoảng hắn liếc mắt nhìn cô rồi quay lại nói chuyện với mấy người kia.
Tử Vy đang ngồi cạnh cửa sổ hóng gió thì một người đàn ông cầm ly rượu vang đỏ bước đến. Dáng người này cao to, tầm chừng hai mươi mấy tuổi. Mặc vest đen nhìn rất lịch thiệp. Chắc cũng là một thương nhân có tiến vì thoạt nhìn rất quen mắt nhưng cô lại không rõ mặt mũi vì đèn khá tối mà hắn lại ở đầu sáng.
" Thật bất ngờ khi gặp bác sĩ Tống ở đây. " nói xong người đó đưa cô ly rượu vang đỏ. Cười cười ý mời Tử Vy uống theo phép lịch sự cô đưa tay đón lấy ly rượu từ tay người này.
Từ phía đâu đó có một ánh mắt sắt bén nhìn chầm chầm vào hai người họ khiến cô cảm thấy không tự nhiên.
" Chào Diệp Tổng. " Tử Vy nhìn Diệp Chính Tần cười tươi khi cô cười lộ hàm răng trắng ngần rạng rỡ, hôm nay cô dùng son CE màu cam hồng đất nhìn rất đơn giản nhưng tiềm ẩn sự quyến rũ vốn có ở cô.
" Bác sĩ Tống quen biết nhà họ Hàn à?" Diệp Chính Tần tìm chỗ ngồi cạnh Tử Vy, họ rất gần khiến người nhìn đằng xa khẽ nhíu mày, nếu nhìn mà giết chết thì chắc hẳn người đó đã giết chết Diệp Chính Tần ngay từ lúc đầu vì đôi mắt hắn nhìn cô bằng đôi mắt thèm khát.
" Không quen lắm " Tử Vy lười biếng dựa đầu vào cánh cửa ở cạnh nhếch Diệp Chính Tần nghi hoặc nhìn Tử Vy, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
" Diệp Tổng ra đây có chuyện gì ư? Đáng lẽ anh nên xã giao ở đằng kia mới phải. " Tử Vy lắc ly rượu trong tay nhìn Diệp Chính Tần.
" Bác sĩ Tống và Hàn thiếu gia của Hàn thị có mối quan hệ tốt nhỉ? " Diệp Chính Tần nhìn thẳng vào mặt Tử Vy như muốn xem từ sâu trong cô có quan hệ gì đối với người đó, hắn muốn nghe một câu nói chân thật từ nói.
" Bác sĩ và bệnh nhân thôi, mà có chuyện gì sao Diệp Tổng hỏi vậy? " Tử Vy uống một ngụm rượu vang, hương nồng của rượu xông vào mũi vơi đi cái lạnh của gió từ cửa thổi vào khiến tâm tình cô thoải mái thư thả phần nào.
Diệp Chính Tần cười tỏ ý hài lòng, cụng ly với Tử Vy. Cô và hắn đang nâng ly thì có người đến.
" Đến giờ rồi! Vào trong " Hàn Nhất Thiên bước đến kéo tay Tử Vy rồi ôm eo cùng nhau vào nhà trong tặng quà, đây mới là phần chính của bữa tiệc, mọi người vào ngày một đông khiến không khí có phần hoãn loạn mãi đến khi Hà Nghi_ bà Hàn Nhất Thiên bước vào.
Mọi người cuối đầu cung kính theo lễ rồi ngồi vào vị trí của mình, Hàn Nhất Thiên là cháu đích tôn và cũng là người có quyền thừa hưởng tài sản và là Chủ Tịch Hàn thị nên ngồi bên tay phải của Hà Nghi. Tử Vy cũng theo ý hắn mà ngồi cạnh. Nhưng mọi người đều không biết cô là ai nhìn vẻ nghi hoặc rồi bàn tán xôm xao.
" Cô ấy không phải người nhà họ Hàn không nên ở đây thì phải?" Một người đàn ông trung niên có lẽ là chú hắn nói ý muốn đuổi Tử Vy ra ngoài.
" Đúng đó. " mọi người xung quanh cũng ùa theo người đàn ông kia.
Tử Vy đứng dậy cuối chào mọi người "Xin lỗi mọi người" rồi định đi ra nhưng Hàn Nhất Thiên nắm cổ tay cô lại khiến cô không thể đi được.
Hà Nghi nhìn tất cả một lượt rồi nói, vẻ mặt không mấy hài lòng với lời vừa rồi. " Người ta mời, các người có ý kiến gì? " bà bổ sung thêm một câu khiến cả phòng ai cũng bất ngờ " Đây cũng là cháu dâu tương lai của ta, các người nên biết điều một tí. "
" Bà... " Hàn Nhất Thiên nhăn mặt nhìn Hà Nghi, không đồng ý. Còn Tử Vy lại không dám mở miệng chỉ trừng mắt nhìn hắn.
" Ta không hỏi cháu, Tử Vy và con kết hôn xem như là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất đối với bà lão sắp qua đời này. Con nói phải không Tử Vy cháu dâu ngoan của bà. " Bà liếc mắt cười với Tử Vy cô đành ngoan ngoãn gặt đầu không thể không được vì bà đã nói đến mức này rồi.
Đa tạ!