Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lam Yên, Thảo
Beta: Mimi, Emily.Một gian phòng kín mít không có lấy một kẽ hở, vách tường bốn phía đều ốp thứ gạch tráng men loang lổ, đèn huỳnh quang không biết dùng đã bao nhiêu năm, ánh sáng tỏa ra vô cùng u ám. Liêu Thần và Quân Tư Vũ bị trói quặt tay ra sau lưng, lại bị mấy người vạm vỡ ép phải đứng vào trong góc phòng.
Không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi quán bar xảy ra hỏa hoạn, Liêu Thần và Quân Tư Vũ từ trong đám người hỗn loạn bị một đám đàn ông giống như du côn cưỡng chế mang tới nơi này. Sự thực chứng minh, trong thế giới đam mỹ, tốt nhất là không nên tùy tiện đi tới những nơi dễ xảy ra rắc rối như quán bar. Ở nơi này, chuyện không thể tin thực sự rất nhiều.
Liêu Thần bị khói hun, trên mặt đều là bụi tro đen xì, đầu óc mê man. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi cậu dần dần tỉnh táo lại, chỉ thấy mấy gã đàn ông tay ôm nòng súng đen đen chĩa thẳng vào mình. Đầu óc cậu đột nhiên ù ù mà nổ tung một tiếng.
Lẽ nào tên Đằng Nguyên Tông Giới kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định!! Liêu Thần giãy giụa đứng lên, kêu to thành tiếng, “Các anh rốt cuộc muốn làm gì?? Kêu Đằng Nguyên nhằm vào một mình tôi là được rồi! Đừng liên lụy tới người khác!!”
“Đằng Nguyên? Mày vẫn đang hôn mê hả?” Đối diện với Liêu Thần và Quân Tư Vũ là một gã đàn ông ngồi trên chiếc ghế dành cho ông chủ, trong tay cầm một điếu xì gà lớn, nhàn nhã mà nhả từng vòng khói, thân thể ở trên ghế xoay lúc ẩn lúc hiện. Hắn chính là người chuyên đi ‘bắt gà’ làm việc tại nhà hàng Tuyền mộng.
“Các anh không phải do Đằng Nguyên phái tới? Các anh rốt cuộc là ai?” Liêu Thần hoảng hốt nói.
Gã đàn ông hút xì gà cười cười: “Mày thật nhiều lời, bất quá sau khi mày được dạy dỗ cẩn thận, sẽ phải biết điều hơn thôi. Tao nghĩ khách hàng sẽ thích loại mặt hàng mới mẻ như chúng mày.”
Ác ma đại nhân lúc này mới lên tiếng: “Các ngươi lẽ nào muốn ép người lương thiện như chúng ta làm trai bao?”
“Hả?” Liêu Thần kinh hãi.
“Ép người lương thiện làm trai bao? Thực sự là từ ngữ quê mùa lạc hậu. Tao là muốn cho chúng mày một loại công việc kích thích hơn! Gã đàn ông cầm xì gà hắc hắc cười. Hắn búng tay một cái thật vang, ra hiệu cho thuộc hạ tiêm một chất lỏng gì đó vào người Liêu Thần và Quân Tư Vũ.
“Chờ một chút! Người mà các ngươi thực sự muốn chính là ta! Là kẻ tự xưng ‘trùm vận tải’ trong quán rượu kia phái các ngươi tới đúng không?” Quân Tư Vũ nghiêng người chắn ở phía trước Liêu Thần, “Thả bạn của ta đi, như vậy ta sẽ nghe lời các ngươi. Các ngươi nếu như cưỡng chế cậu ấy tiêm thuốc phiện, ta sẽ lập tức tựsát ở nơi này!”
“Ha ha! Một con gà chết sắp bị người bán đi, còn có thể càn rỡ như vậy!” Gã đàn ông cầm xì gà nhả ra một hơi khói, “Nói thực ra thì, Charlie Mạn chỉ bảo tao bắt một mình mày, tên nhãi bên cạnh mày thì coi như quà tặng kèm. Bất quá chúng mày đã thấy qua bộ dáng của tao, tao làm sao có thể để tên nhãi kia tùy tiện rời đi?”
“Thả cậu ta đi! Điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý với các ngươi!” Quân Tư Vũ hiên ngang lẫm liệt đứng lên, dáng vẻ của hắn khiến Liêu Thần hết sức kích động: “Tư Vũ! Anh không cần phải làm như vậy!”
“Điều kiện gì cũng có thể sao?” Gã đàn ông cầm xì gà bắt đầu cảm thấy hứng thú. Hắn đứng lên, tháo mũ của mình xuống, lộ ra gương mặt coi như đẹp trai, chỉ là có một vết đao thật dài vắt ngang bên má trái, con mắt trái của hắn cũng không mở ra được, là một tên độc nhãn long.
“Thả cậu ta ra, để cậu ta an toàn rời đi, ta có thể cùng ngươi chơi đùa.” Tướng mạo của Quân Tư Vũ xuất chúng hơn người, gã đàn ông hút xì gà đã sớm nhắm trúng hắn, định bụng sau khi chơi đùa thỏa thích thì sẽ là người đầu tiên nếm thử mĩ vị tươi ngon.
“Chơi với tao? Khẩu khí cũng không nhỏ! Xem thử mày chơi được trò gì hay ho không nào! Gã đàn ông cầm xì gà đứng lên, đi đến bên cạnh Quân Tư Vũ, đột nhiên vươn tay chống lên tường, đem Quân Tư Vũ ép sát vào tường. Tim Liêu Thần đập loạn lên, không biết phải làm cái gì bây giờ, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Vóc người của Quân Tư Vũ cao hơn một chút so với gã đàn ông cầm xì gà. Hắn vì thế hơi hơi cúi xuống, mong có thể cùng gã kia mặt đối mặt. Trong miệng gã đàn ông cầm xì gà nhả ra một luồng khói, phun cả lên trên mặt Quân Tư Vũ, hừ hừ nói: “Tiểu tử, tao có chút yêu thích mày. Để mày cam tâm tình nguyện đi theo tao, tao quyết định thỏa mãn yêu cầu của mày.” Dứt lời, hắn rút ra bàn tay còn đang thúc trong túi áo: “Thả thằng nhãi kia ra, để cho nó đi.”
“Lão đại, anh không sợ sau khi thằng nhãi kia đi ra ngoài sẽ tiết lộ chuyện của chúng ta sao?” Tên thuộc hạ có chút lo lắng.
“Tao không tin nó dám động tới chúng ta. Người tới cho dù là đại nhân vật của hắc bang, gặp tao còn phải răm rắp đi đường vòng.” Gã đàn ông cầm xì gà có chút tự tin.
Vì thế, tên huộc hạ mở xiềng tay cho Liêu Thần. Hai tay Liêu Thần bị trói đến tê dại, cậu thế nhưng không hề chú ý tới, ngược lại còn vùng lên phía trước: “Quân Tư Vũ! Anh nhất định phải chịu đựng!” Lời này ngầm ý là, cậu nhất định sẽ quay trở lại cứu Quân Tư Vũ!
“Tiểu Thần, cậu đừng lo lắng cho tôi. Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi là ác ma!” Quân Tư Vũ tuy rằng bị gã đàn ông hút xì gà uy hiếp, thế nhưng khí độ vẫn nhàn nhã thong dong, một chút dáng vẻ của tù nhân chờ thụ hình cũng không có.
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói giỡn?” Liêu Thần trong lòng âm thầm cắn răng, không dám làm ầm lên, chỉ sợ chọc giận đám xã hội đen kia sẽ khiến bọn chúng gây bất lợi cho Quân Tư Vũ.
“Tôi không nói giỡn.” Khóe miệng Quân Tư Vũ chậm rãi xuất ra một ý cười nguy hiểm. Hắn tựa hồ có thể đọc được tâm tư rối loạn của Liêu Thần, chậm rãi nói: “Tôi vốn là không muốn nói cho cậu biết chân tướng, nhưng mà nếu như cậu đi ra khỏi gian phòng này, nhất định sẽ lo lắng cho tôi, và không biết sẽ làm ra loại chuyệnnguy hiểm gì.”
“Thằng ngu xuẩn nhà mày lẩm bẩm cái gì vậy?” Gã đàn ông hút xì gà một phen bóp cổ Quân Tư Vũ, khiến cho hô hấp của Liêu Thần nhất thời cứng lại.
“Bỏ tay của ngươi ra!” Quân Tư Vũ nhìn hắn bằng nửa con mắt, đôi mắt ánh lên sắc lam sâu thẳm: “Ngươi có biết ta là ai hay không?”
“Mày chỉ là một con gà sắp bị tao đem giết mà thôi!” Bàn tay của gã đàn ông hút xì gà gia tăng lực độ: “Mày kiêu ngạo cái gì? Ở trước mặt tao, mày còn dám nói chuyện kiểu đó? Mày không muốn sống nữa hả?” Hắn hung ác mà cầm lấy điếu xì gà đang cháy sáng của mình đưa lại gần khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Tư Vũ, xem ra là muốn dùng đầu thuốc lá làm bỏng một lỗ trên mặt Quân Tư Vũ.
“Dừng tay! Anh dừng tay!” Liêu Thần sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được mà xông lên muốn lôi gã đàn ông hút xì gà ra, nhưng là rất nhanh đã bị hai tên đô con khống chế, đem hai tay của cậu trói ra sau lưng, khiến hắn không thể động đậy. Bọn chúng ngay cả miệng của Liêu Thần cũng bịt kín, không cho cậu lên tiếng. LiêuThần liều mạng giãy giụa, tiếc rằng sức lực không có cách nào bằng được mấy tên du côn to lớn chuyên đánh đấm kia, vùng vẫy một lúc lâu cũng không thoát ra được, mắt mở trừng trừng nhìn Quân Tư Vũ bị tên ác bá đáng hận kia dùng đầu thuốc làm bỏng, trong lòng đau đớn giống như bị người ta đâm một nhát dao!
Trong tình thế cấp bách, Liêu Thần nổi ác tâm, bất thình lình há miệng cắn vào tay gã đô con đang chắn trước mặt mình, khiến cho tên đô con kia đau đớn kêu lên, rụt tay trở về. Sau đó, Liêu Thần vội vàng gào lên: “Đừng thương tổn anh ta!! Muốn gì, cứ nhằm vào tao là được rồi!!!”
“Tên phế vật này!” Tên đàn ông hút xì gà càng thi bạo càng như phát nghiện. Hắn cầm điếu thuốc hung hăng di qua di lại trên mặt Quân Tư Vũ, cho đến khi tàn thuốc dính trên mặt ác ma đại nhân lả tả rơi xuống, chỉ còn lưu lại một mảng tro bụi đen đen xám xám của tàn xì gà. Cũng không biết một mảng xám đen kia là tàn thuốc, hay chính là màu sắc làn da bị thiêu đốt. Liêu Thần cơ hồ không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn. Cậu cảm thấy quá đau đớn, tầm nhìn trong nháy mắt đã bị nước mắt làm cho nhạt nhòa không nhìn rõ nữa.
Quân Tư Vũ thế nhưng một tiếng kêu đau cũng không hề bật ra, khiến cho gã đàn ông hút xì gà có chút kinh ngạc: “Thằng nhãi, mày có phải hơi hơi không giống người hay không? Ngay cả hừ cũng không hừ lấy một tiếng? Sao hả? Mày muốn chứng minh cái gì? Mày không sợ tao? Phải không?” Hắn lập tức dùng đầu gối đánh một cái vào bụng Quân Tưu Vũ, sau đó không đợi cho Quân Tư Vũ có phản ứng đã lại một mạch kéo hắn tới trước mặt cái bàn mà vừa rồi chính mình đã ngồi, hồng hộc đem tất cả đồ vật hỗn tạp trên bàn gạt rơi xuống đất, gộp ngón tay Quân Tư Vũ lại, mạnh mẽ ghì chặt ở trên bàn.
Gã đàn ông hút xì gà lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, kêu tên côn đồ cao lớn vừa bị Liêu Thần cắn tay, đang muốn đánh Liêu Thần một trận kia đem con dao gấp Thụy Sĩ tới, hung hăng nói: “Cắt một ngón tay của thằng ranh này xuống cho tao! Bắt đầu từ các đốt ngón tay! Cho nó biết cái gì gọi là đau đớn thực sự!”
“Đừng! Đừng!” Thanh âm của Liêu Thần đã xen lẫn tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Quân Tư Vũ đột nhiên quát lên: “Đừng khóc!” Một tiếng rống này quả thực dọa mọi người nhảy dựng lên, Liêu Thần cũng bị chấn động đến mức nhất thời không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Quân Tư Vũ.
Gã to con kia sững sờ một chút, lại lập tức hừ mũi một cái, ngay sau đó liền đè tay Quân Tư Vũ lại, một dao cắt xuống. Liêu Thần vội vàng nhắm mắt, thế nhưng lại không thể không nhìn. Khi cậu một lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy nét mặt của người trong phòng đều trở nên kinh hãi. Gã đô con dùng đao cắt ngón tay Quân Tư Vũ vẻ mặt như vừa gặp quỷ, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cái bàn.
Tầm mắt của Liêu Thần chậm rãi hạ xuống. Cậu không thấy cảnh máu me đáng sợ nào, thậm chí tay của Quân Tư Vũ cũng vẫn còn lành lặn, một chút thương tổn cũng không có. Tên đô con kia thế nhưng lại lẩm bẩm nói: “Kì quái, tao rõ ràng đã chặt, tại sao lại như không có gì xảy ra?”
“Đồ nhát gan! Kêu mày chặt một ngón tay, mày cũng không dám! Đồ xã hội đen dởm!” Gã đàn ông hút xì gà cho là mình vừa chứng kiến một màn ảo thuật kì công, tưởng tên thủ hạ kia chém lệch, liền để tên thủ hạ giữ lấy Quân Tư Vũ, chính mình thì đích thân ra trận. Lần này, hắn không dùng tới con dao Thụy Sĩ nữa mà cầm lấy thanh đao Nhật Bản bọc trong giấy báo đặt ở góc phòng, là vật “may mắn” mà hắn mỗi lần ra ngoài đều mang theo.
“Giữ chặt nó cho tao, hừ hừ hừ, đã lâu không dùng thử bảo đao của tao rồi!” Dứt lời, gã đàn ông hút xì gà vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lên phần lưỡi của thanh đao Nhật Bản, ham muốn thú tính trong mắt càng lúc càng lan tràn: “Đại ca ngành vận tải muốn chơi đùa với thằng nhãi này, lấy một con mắt của nó là được rồi. Về phần cái thứ ở phía trước của nó, tao muốn cắt ra làm thành đồ ăn, để nó ăn bằng hết!”
Liêu Thần vừa nghe, đột nhiên kêu thảm một tiếng, cuối cùng đau đớn mà ngất đi.
Vì vậy, cậu lần thứ hai bỏ lỡ dịp may thấy được chân diện mục của ác ma đại nhân.
Vì một khắc Liêu Thần té xỉu kia, Quân Tư Vũ liền bất thình lình đem mấy tên du côn vứt lên trên tường, coi bọn chúng như những con ruồi nhặng yếu ớt. Khi máu của bọn chúng phun ra, theo vách tường chậm rãi chảy xuống, thanh đao Nhật Bản trong tay gã đàn ông hút xì gà nháy mắt biến mất không còn dấu vết ———— hắn chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên ở trước mặt, và chỗ đũng quần của mình đột nhiên lạnh lẽo!—–
JJ của hắn cứ như vậy bay đi ———— và tay chân của mấy người kia cũng vậy, ‘ba’ một tiếng đập vào vách tường, kéo theo một vệt máu chảy xuống.
Hai tên đô con đang giữ Liêu Thần thấy tình hình không ổn liền gào thét thảm thiết, vội vàng chạy đi, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị một nguồn sức mạnh khó hiểu đánh ngất, ngã sấp xuống.
Trong phòng vì thế chỉ còn lại tên lão đại hút xì gà của bọn họ đang che lấy hạ bộ trào máu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Đi mua một cái băng vệ sinh đi.” Ác ma đại nhân nói xong liền đem thanh đao Nhật Bản cắm xuống mặt sàn xi măng, ấy vậy mà cắm sâu tới tận chuôi, có thể thấy lực cổ tay của hắn đáng sợ như thế nào.
Sau đó hắn cởi áo vest của mình ra đắp cho Liêu Thần, dùng tư tế bế công chúa ôm người lên, đi ra khỏi căn phòng tra tấn u tối kia.
Bên ngoài chính là đoạn hành lang bí mật dưới lòng đất thuộc chi nhánh của nhà hàng Tuyền Mộng tại thành phố A. Tầng ngầm này dường như chuyên dùng để tra tấn những người mới không chịu nghe lời, cho nên tính chất cách âm và tính chất riêng tư bí mật đều rất tốt. Quân Tư Vũ đóng lại cửa sắt của gian phòng nhỏ, ôm Liêu Thần đi tới lối vào của hành lang bí mật, khẽ gọi bên tai Liêu Thần. Một lát sau, Liêu Thần rốt cuộc cũng thanh tỉnh, nhìn thấy Quân Tư Vũ vẫn còn tồn tại rõ mồn một ở bên cạnh mình, thân thể hắn mạnh mẽ chấnđộng một cái, vội vàng lần mò xuống hạ thân của Quân Tư Vũ, hoảng hốt nói: “Ngươi sao rồi? Kê kê của ngươi vẫn còn chứ?”
————————-
[Yên]: ta nghĩ chap này phải đặt tên là “ác ma đại nhân giả nai”:v:v