Mặc dù trong phòng tắm mịt mờ hơi nước chỉ còn lại một vài người, nhưng phải cởi đồ trước mặt người lạ vẫn khiến Liêu Thần có cảm giác không được tự nhiên, nhất là khi y còn đang đứng trước mặt Quân Tư Vũ. Tuy rằng đã tận lực di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, Liêu Thần vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng trộm mắt ngó sang phía ác ma đại nhân —— Quân Tư Vũ sau khi ‘thoát y’ lại tỏa ra một loại khí chất khác hẳn bình thường, có lẽ là do thể chất khác xa so với đám viên chức gầy yếu cả ngày ru rú trong văn phòng. Với hắn mà nói, lao động chân tay cũng chỉ như một khóa rèn luyện hình thể, trong khi Liêu Thần mới trải qua có hơn một tháng vất vả mà so với trước đã gầy đi rất nhiều.
Quân Tư Vũ thoát hết quần áo xong thì quay sang ngó lom lom vào bộ ngực lép kẹp của Liêu Thần, thở dài, “Liêu tổng, ngài dạo này gầy lắm rồi á, đừng có ăn rau nữa, thỉnh thoảng cũng phải ăn chút thịt cá cải thiện cuộc sống chứ? Có phải đi tu đâu mà chịu khổ như vậy a?”
“Hứ, cái đó người ta gọi là ăn uống lành mạnh!” Liêu Thần mạnh miệng phản kháng, ôm chậu nhựa bước vào phòng tắm.
Cả phòng tắm rộng thênh thang được chia thành hai phần, một bên là bồn tắm tập thể, còn một bên là hai khoang tắm vòi sen được ngăn riêng trong góc. Thấy trong bồn tắm có mấy bác trai đang nhàn nhã ngồi ngâm mình, Liêu Thần chần chờ một chút, quyết định tắm vòi sen vẫn hơn, vậy là bước nhanh về phía khoang tắm.
Quân Tư Vũ cũng lẽo đẽo theo sau, chiếm giữ khoang tắm bên cạnh, bắt đầu vặn nước.
Liêu Thần cầm khăn tắm mải miết chà tới chà lui, ác ma đại nhân thấy vậy liền nhướn người sang rủ rê, “Liêu tổng, chúng ta giúp nhau chà lưng đi.”
“Được.” Liêu Thần gật đầu, “Quay lưng ra đây tôi chà giúp cho.”
Ác ma đại nhân nghe vậy liền chống tay lên tường, quay lưng về phía y. Liêu Thần bước tới, cầm khăn tắm nhấp nước, bắt đầu giúp ác ma đại nhân chà lưng.
Công bằng mà nói, không chỉ khuôn mặt, ngay cả tấm lưng của ác ma đại nhân cũng rất đẹp. Làn da bóng loáng căng mịn, khi chạm vào lại có cảm giác dẻo dai rắn chắc, giống như từng tế bào bên dưới đều ấn chứa sức mạnh nam tính. Liêu Thần thầm nghĩ, Quân Tư Vũ hồi còn đi học nhất định là một kiện tướng thể thao trong trường, nhưng khi cẩn thận nhìn kĩ lại, y mới phát hiện ra trên lưng ác ma đại nhân còn mấy vết hình mờ nhạt giống như là hình xăm —— Những hình xăm tựa một loại kí tự của tôn giáo kì lạ nào đó, bên dưới là đường hoa văn chìm nổi uốn lượn —— nếu là người bình thường sẽ không tài nào thấy được những tia sáng xanh nhàn nhạt đang tản mác ra từ hình xăm, cũng sẽ không biết được vì sao một hình xăm bình thường lại có thể phát ra ánh sáng như vậy.
“Quân Tư Vũ, anh là lưu manh hay sao mà trên lưng lại có nhiều hình xăm như vậy a!” Liêu Thần nhịn không được hung hăng vỗ vài cái lên lưng hắn.
“Không phải hình xăm đâu, là phong ấn đó.” Ác ma đại nhân lầm bầm hừ nhẹ.
“Rõ ràng như vậy mà còn cãi, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Tưởng mình còn giống mấy thằng ranh con ngỗ nghịch hay sao? Tôi nói cho anh biết, mấy cái hình xăm này giữ lại trên người không có tốt đâu, người ta nhìn vào sẽ lại dị nghị chê cười rùm beng lên đó. Sau này có tiền thì mau đến bệnh viện xóa đi!” Liêu Thần vừa nói vừa chọt chọt vào sống lưng ác ma đại nhân, “Mà hình xăm này cũng lớn thật a, trải khắp tấm lưng luôn, anh không thấy đau à? Đúng là đầu óc bị nước vào rồi, thân thể của mình đang lành lặn lại chịu nằm đó cho người ta đâm chọc, chậc chậc …”
“Ừ ừ, sau này tôi tới bệnh viện xóa đi là được.” Ác ma đại nhân ừ hử cho qua chuyện, lại kiếm cớ đánh trống lảng, “Giờ đến lượt tôi chà lưng cho ngài.”
“Nhớ nhẹ tay một chút.” Liêu Thần do do dự dự quay người lại. Lưng của y so với Quân Tư Vũ vừa gầy lại vừa nhỏ, chạm lên một cái là đụng trúng xương sườn luôn rồi. Ác ma đại nhân dồn hết thù cũ hận mới, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng y, cười cợt, “Liêu tổng, coi xương sườn ngài chìa ra như vậy nè, hay là mai chúng ta mua sườn heo về ăn tẩm bổ một bữa đi.”
“Có định chà lưng không thì mau làm đi! Đừng dài dòng!” Liêu Thần mặt mũi đỏ bừng, lúc bàn tay Quân Tư Vũ đặt trên lưng y vuốt nhẹ xuống, cảm giác giống như có một dòng điện chạy qua làm cho y trong đầu lập tức nổi lên mấy thứ liên tưởng không trong sáng. Đến khi hai tay Quân Tư Vũ khoát lên hông Liêu Thần, ‘thằng em’ vốn đang yên vị phía trước cũng không chịu thua kém mà bắt đầu có phản ứng.
May mắn là giữa phòng tắm có một bức tường thấp ngăn cách cả hai khu, vậy nên mấy ông cụ đang ngồi ngâm mình giữa bồn kia vẫn không hề hay biết chuyện đang xảy ra trong này, chỉ là do sắc mặt Liêu Thần càng lúc càng đỏ, động tác cũng có phần lúng túng không tự nhiên, Quân Tư Vũ nhìn lướt qua cũng biết là y đang có chuyện khó nói.
“Liêu tổng, có phải gần đây ngài đè nén bản thân quá mức rồi không?” Quân Tư Vũ dán sát lại, vươn tay vặn cho vòi nước chảy to hơn.
Liêu Thần cắn môi cúi gằm xuống, mặt đỏ như tôm luộc, lại thêm dòng nước ấm áp đang không ngừng xối lên người cả hai, hơi nước mờ mịt bay lên càng làm cho Liêu Thần cảm máu nóng trong người muốn phun trào. Trong lúc y cố dằn mình nén nhịn, Quân Tư Vũ thừa dịp vươn tay tới, phủ lên vị trí đang hăng hái nổi dậy đòi quyền bình đẳng kia, nắm nhẹ. Liêu Thần bị động tác đó làm cho bất ngờ, khẽ bật ra một tiếng rên rỉ.
Tiếng rên khe khẽ lập tức bị tiếng nước chảy át đi, Liêu Thần run rẩy tựa đầu vào bức tường men sứ phía trước. Thân thể y lúc này đã bị ngọn lửa dục vọng khống chế hoàn toàn.
Bàn tay ác ôn của Quân Tư Vũ bắt đầu động đậy. Không biết là do dục vọng bị đè nén quá lâu hay là sao, Liêu Thần rất nhanh đã đạt tới cao trào, toàn bộ đều tiết ra trên bàn tay đang mải mê chơi đùa vỗ về của ác ma đại nhân. Mà bản thân y sau đó thì mềm nhũn dựa vào ngực hắn, dưới làn nước vẫn đang chảy rào rào, hai người giống như sắp hòa tan thành một thể.
“Quân … Tư Vũ …” Liêu Thần vô lực thở dốc, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy ác ma đại nhân tiến hành bước tiếp theo, ngược lại còn ghé sát vào lỗ tai y thổi nhẹ, thanh âm ma mị nỉ non vang lên, “Liêu tổng, nhà tắm sắp đóng cửa rồi, chúng ta về đi.”
Liêu Thần mặt đỏ tới mang tai, lặng im theo ác ma đại nhân bước vào nhà. Y đã đeo vẻ mặt đần ngốc đó suốt quãng đường về, vào đến nhà rồi cũng chẳng buồn để ý tới chuyện tính toán sổ sách, thả mình nằm phịch lên giường, tiếp tục thả cho tâm trí trôi về thời khắc vừa trải qua trong nhà tắm.
Quân Tư Vũ đối với mình …… đối với mình làm ra chuyện kia …… Vẻ mặt của mình lúc đó toàn bộ đều bị hắn chứng kiến ……
Liêu Thần vùi mặt sâu vào trong gối, không biết sau này nên đối diện với Quân Tư Vũ thế nào. Y cảm thấy bản thân mình đúng là hỏng thật rồi, trước mặt Quân Tư Vũ lại bày ra bộ dáng không khống chế được như vậy, khác nào đem hai chữ ‘tôn nghiêm’ đập vỡ không còn một mảnh a.
Cả đêm đó, Liêu Thần dằn vặt bản thân cho chán rồi nhắm mắt ngủ khì lúc nào chẳng rõ, ngay cả khi ác ma đại nhân lấy chăn đắp lên cho y, y còn không hay biết gì.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Liêu Thần nằm ‘nướng’ trên giường đến khét lẹt. Mặc dù lúc đụng mặt ác ma đại nhân vẫn cảm thấy có chút bối rối, nhưng khi nhìn đồng hồ trên tường đã điểm hơn giờ, y lập tức khôi phục thái độ như bình thường, gắt hỏi, “Hôm nay tôi ngủ quên, sao anh không đánh thức? Giờ này thì người đưa hàng đi mất rồi còn gì!”
Ác ma đại nhân gắt lại còn to hơn, “Không phải là thấy ngài mệt mỏi nên tôi mới để cho ngài ngủ thêm chút nữa hay sao? Còn bên hàng đầu mối thì tôi đã gọi điện báo cho họ rồi, nói bọn họ chiều nay đưa hàng tới.”
“Được rồi, mau ra mở cửa hàng đi.” Liêu Thần thở dài, quay vào thay quần áo rồi cùng ác ma đại nhân ngồi trên xe đạp điện, bon bon tới cửa hàng.
Tới nơi, Quân Tư Vũ cùng Liêu Thần nhanh chóng mở cửa, dọn hàng. Đến khi treo biển kinh doanh lên trước cửa, Liêu Thần bỗng cảm thấy có điểm kì quặc.
“Quân Tư Vũ, anh lại đây coi.” Liêu Thần vẫy vẫy tay gọi ác ma đại nhân.
“Làm sao vậy?” Quân Tư Vũ ù ù cạc cạc chạy tới.
“Anh xem, sao trước cửa hàng chúng ta lại có nhiều người già như vậy? Trước kia đâu có ai kê ghế ra đây hóng nắng đâu ha?” Liêu Thần dòm ra ngoài cửa, thấy trên vỉa hè tụ tập mười mấy vị phụ lão đang phởn phơ nằm dài trên ghế tựa, có điều sao mặt ai cũng nhăn như muốn gây gổ vậy nè.
“Không biết, chắc chẳng liên quan gì đến mình đâu.” Quân Tư Vũ lại chẳng hề cảm thấy có điểm gì quái lạ ở đây.
Không ngờ, trong lúc hai người còn đang chụm đầu bàn tán, một cụ bà béo tốt bỗng chống gậy đứng lên, đi về phía bọn họ, rồi bất thình lình không nói không rằng, nhổ toẹt một bãi lên cửa kính của tiệm.
Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ sợ đến ngây người, không rõ cụ bà này bị làm sao. Hơn nữa hai người cũng không dám đối co với người ta a. Nhìn cụ bà trông cũng phải bảy tám chục tuổi rồi, lỡ chọc cho người ta ‘tăng xông’ rồi nằm vật ra đấy thì biết làm sao?
“Tư Vũ, anh đi lấy khăn, chúng ta lau cửa kính.” Liêu Thần cắn môi, quyết định nhẫn nhịn một chút.
Đáng nói chính là, sau khi cụ bà kia nhổ một bãi, không thấy Liêu Thần phát giận thì mấy bác còn lại cũng lục đục đứng lên, bu lại trước cửa hàng của bọn họ rồi ai nấy bắt đầu phun phì phì. Trong chốc lát, cả cửa tiệm hoa trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
“Mấy ông bà này làm sao vậy hả?” Liêu Thần tức giận quát tướng lên, thế nhưng khi hai ngươi tưởng như chặn đứng được ‘cơn mưa nước bọt’ kia rồi thì một tràng chửi rủa bắt đầu vang lên. Các cụ cứ thể chỉ tay vào mặt họ mà chửi, hơn nữa còn chửi rất có bài bản, bao nhiêu từ ngữ chợ búa cùng bộ phận cơ thể văng ra cho bằng hết. Nhìn qua liền biết đám người này đang cố ý gây sự, hơn nữa còn có sự chuẩn bị từ trước. Xem ra đây rõ ràng là có người muốn gài bẫy bọn họ rồi!
Ông chủ cửa hàng hoa đối diện ngồi trong nhà nhìn ra thấy hết thảy, chống cằm cười tủm tỉm ra vẻ thỏa mãn. Gã trong lòng thầm bội phục bà mẹ quả là cao kiến. Không hiểu bà tìm được ở đâu về cho gã một tập đoàn chửi thuê, khả năng đi phá đám gây rối cũng đạt mức chuyên nghiệp luôn. Đám người này từ khi thành lập không biết đã đi ‘vùi dập’ bao nhiêu hàng quán, ác nhất chính là không ai dám phản kháng, bởi vì bọn họ đều là những người đã có tuổi, dây dưa vào lỡ xảy ra chuyện không hay thì phiền toái vô cùng a. Chính vì không ai dám làm to chuyện, cho nên cuối cùng chỉ có hai kết cục, hoặc là đóng cửa dẹp hàng, hoặc là khuất phục bọn họ, đưa ra một khoản ‘phí bảo kê’ cho yên chuyện. Vậy nên mới nói, tập đoàn chửi thuê này chính là đội quân vô địch đánh đâu thắng đó, lần này đến phiên cửa hàng hoa Thần Vũ ‘lên thớt’, dẹp tiệm chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan. Cả đám người vây quanh chửi bới, khách mua hàng bị dọa cho chạy mất dép, buôn thua bán lỗ đã đành, ngay cả hai người bọn họ cũng không dám thò mặt ra khỏi cửa. Một khi đã bước chân ra ngoài, lập tức sẽ có cà chua trứng thối đủ thứ ‘hầu hạ’ tận mặt. Mà không chỉ có hai người bị ‘áp bức’, ngay cả cậu nhân viên tội nghiệp vẫn thường đưa đồ ăn tới cho hai người cũng bị vạ lây, rồi cả anh trai đưa hoa vừa lớ ngớ đạp xe tới giao hàng cũng bị túm vào giữa vòng vây, hoa hoét thì bị bẻ vặt, dẫm đạp tơi bời. Anh trai khốn khổ mặt mũi tái mét lo tìm đường chạy trốn, Liêu Thần đứng trong tiệm nhìn ra, lo lắng đến mức dậm chân mà không làm gì được.
Tình hình ngày càng cấp bách, Liêu Thần đành bấm số gọi . Mắt thấy Liêu Thần cầm điện thoại gọi cứu viện, các cụ già trong nháy mắt đã tản đi hết sạch, đợi đến khi cảnh sát tới nơi thì chỉ còn lại cái cửa tiệm vắng hoe cùng khoảng vỉa hè ngổn ngang như bãi chiến trường. Cảnh sát biết thừa là do đám người già kia gây chuyện, nhưng không bắt được quả tang thì cũng đành chịu, chỉ hỏi han vài câu rồi lại ra về.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn y như cũ mà ì xèo huyên náo.
Liêu Thần cùng ác ma đại nhân trước tình hình này không thể không lên kế hoạch vì miếng cơm manh áo mà ‘nổi dậy phản công’. Tối hôm đó, đến khi đám người kia chửi mệt rồi bỏ về, hai người bọn họ mới dám bước chân ra khỏi cửa. Liêu Thần quyết định đêm nay sẽ thức trắng để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Hết chương