Lúc Liêu Thần vừa nói rằng y có chứng cớ, Liêu Minh Châu đã giận giữ chỉ vào y.
“Thứ như anh thì có cái chứng cớ chó má gì?”
“Nhân chứng của tôi hiện đang có mặt trong khách phòng này!” Liêu Thần nói xong liền chỉ về hướng đám tân khách trong sảnh. Lát sau, một ông cụ râu tóc bạc trắng từ trong đám người chống gậy bước lên. Đến giữa lễ đài, ông ta bỗng tháo chòm râu cùng mái tóc xuống, đứng thẳng người, biến thành một người đàn ông trung niên!
Người đàn ông kia quay xuống, hắng giọng nói với mọi người, “Thưa các vị, xin tự giới thiệu tôi là Richard Kim, thư ký riêng của Liêu tiên sinh. Lúc trước, khi Liêu tiên sinh cùng luật sư riêng soạn di chúc, tôi là người có mặt chứng kiến. Do đó, tôi có thể khẳng định, nội dung bản di chúc gốc của Liêu tiên sinh cùng với nội dung bản di chúc vừa rồi được Liêu thái thái công bố, hoàn toàn bất đồng!”
Đám người nhà họ Liêu lập tức biến sắc. Liêu thái thái tức giận xông tới, gào lên, “Richard! Ông là đồ ăn cây táo, rào cây sung! Bản di chúc chính thức rõ ràng đang ở trên tay tôi! Ông nói bậy! Ông nói bậy a!”
Liêu Thần lên tiếng bổ sung, “Mấy tháng trước, cha tôi Liêu Dật Văn đã tự mình bí mật viết di chúc, đồng thời ủy thác Richard tiên sinh đây đem bản di chúc giao cho tôi. Bởi vì ông ấy sợ có người sẽ bóp méo nội dung bản di chúc để trục lợi cho mình. Cũng vì bản di chúc được phó thác đó mà tôi đã bị tam thiếu gia Liêu Nghiêm sai sát thủ ám sát nhiều lần!”
Lời vừa nói ra, Liêu Nghiêm nghe xong thiếu điều muốn nhảy dựng lên, Liêu thái thái thì không ngừng chửi bới nói Liêu Thần bịa đặt, Liêu Tinh nhìn em trai mình bằng vẻ mặt không thể tin nổi, trong khi Liêu Phong vẫn như cũ bình tĩnh dửng dưng.
Trầm mặc một lát, Liêu Phong mở miệng nói, “Liêu Thần, dù cậu có muốn cạnh tranh tài sản với Liêu gia chúng ta thì cũng không nên dựng chuyện đặt điều quá đáng. Dụng tâm như vậy chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu rất hèn mọn.”
“Hừ, so ra cũng chỉ ngang ngửa với đám người các anh mà thôi, à không, về độ âm hiểm thì các người thật sự hơn xa.” Liêu Thần dứt lời liền lấy trong túi áo ra một chiếc đĩa CD – ROM đưa cho ác ma đại nhân, bảo hắn bật lên. Trên màn hình TV cực lớn rất nhanh xuất hiện hình ảnh.
Điều làm cho mọi người bất ngờ nhất chính là, người xuất hiện trên màn ảnh không ai khác ngoài Liêu Dật Văn!
Liêu Dật Văn nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, hướng về màn hình suy yếu nói, “Ta trong này … chỉ có Richard Kim chứng kiến … giao bản di chúc cho con trai ta là Liêu Thần … Đây là bản di chúc hợp pháp duy nhất, bất kỳ bản di chúc nào lợi dụng tên ta để tuyên bố phân chia tài sản … đều là giả … Liêu Thần, ta hi vọng có thể bù đắp được phần nào tội lỗi của ta với con ……”
“Oa a a a! Ông già đáng ghét này! Thật là vong ân phụ nghĩa a! Chẳng lẽ ông quên trước kia ai đã giúp ông lập nghiệp rồi sao! Ô ô ô! Sao lại đem hết tài sản giao cho người ngoài như vậy!!!” Liêu thái thái che mặt khóc lớn.
Lúc này, hình ảnh trên đĩa CD vừa chuyển, xuất hiện cảnh một vụ tai nạn giao thông, lại có cảnh một căn phòng nổ tung. Liêu Thần lên tiếng giải thích, “Một loạt những sự cố này đều do Liêu Nghiêm thuê sát thủ tới ám sát tôi gây ra, bởi vì anh ta từ sớm đã biết nội dung của bản di chúc thật! Đồng thời cũng biết rõ người được ủy thác cất giữ bản di chúc đó là tôi!”
“Nói bậy! Không có chứng cớ! Mày đặt điều a!” Liêu thái thái kích động gào lên.
“Về phần có đúng là đặt điều hay không, tên sát thủ sau khi bị bắt đã sớm thú nhận hết rồi.” Liêu Thần lại lấy ra một cuộn băng ghi âm nho nhỏ, “Đây là cuộn băng tôi lấy được từ bên cục điều tra, nội dung trong này là toàn bộ lời khai của tên sát thủ. Liêu Nghiêm, hẳn là anh sẽ không muốn tôi bật cuộn băng này lên cho toàn bộ khách mời cùng nghe a!”
“Đủ rồi! Liêu Thần!” Liêu Phong bước tới, định động tay với Liêu Thần, thế nhưng lại bị Quân Tư Vũ đứng ra ngăn lại. Liêu Phong thô bạo muốn đẩy Quân Tư Vũ sang một bên, nhưng kỳ lạ thay, ác ma đại nhân bị đẩy mạnh vậy mà một phân cũng không suy chuyển.
Liêu Thần nhếch miệng cười, cất cuộn băng vào trong túi, đảo mắt liếc qua đám người nhà Liêu gia sắc mặt lúc này đã xám như màu đất, nói, “Richard tiên sinh, mời ông lên tuyên bố nội dung của bản di chúc thật sự a!”
Richard tiên sinh lập tức lấy tờ di chúc từ trong túi áo ra, chậm rãi đọc to.
“Tôi xin thay mặt Liêu tiên sinh tuyên bố, toàn bộ cổ phần của tập đoàn Liêu thị cùng với các công ty chi nhánh thuộc khu vực Châu Á sẽ thuộc quyền sở hữu của Liêu Thần tiên sinh. Liêu Phong tiên sinh sẽ được trao quyền nắm giữ và điều hành các công ty chi nhánh ở Châu Âu và Châu Mĩ. Ngoài ra, Liêu tiên sinh đã bán toàn bộ cổ phiếu cùng bất động sản đứng tên ông lấy triệu USD tiền mặt, triệu USD trao cho con gái út Liêu Minh Châu cùng vị hôn phu tương lai, triệu USD trao cho Liêu Nghiêm tiên sinh, số tiền còn lại sẽ được ủng hộ cho quỹ từ thiện quốc tế.”
Nội dung bản di chúc này vừa được công bố, khắp đại sảnh liền trận xì xào không ngớt. Mà lúc này lại thấy Liêu Thần giơ tay ra hiệu, ý bảo mọi người tạm thời giữ im lặng, chờ y nói tiếp, “Mặt khác, tôi còn muốn tuyên bố một chuyện. Toàn bộ phần tài sản tôi được thừa hưởng sẽ đem ra rao bán cho các doanh nghiệp Trung Quốc, phần tiền thu về sẽ đóng góp hết cho tổ chức từ thiện quốc tế! Từ nay về sau, tôi cùng gia tộc họ Liêu không còn liên quan!”
“A a a!!! Ông già chết tiệt! Giờ thì ông đã sáng mắt ra chưa! Xem thằng con trai phá gia chi tử của ông nó làm gì nè!!!” Liêu thái thái rú lên một chặp rồi ngất lịm đi. Mà Liêu Thần sau khi đem hơn phân nửa tài sản của tập đoàn Liêu thị bán đứt, cho gia tộc họ Liêu một vỗ nặng nề thì cảm thấy vô cùng mĩ mãn. Y nhếch miệng quay sang nhìn Liêu Phong, sau đó vẻ vang bước xuống đài.
Tâm huyết cùng cố gắng của mấy năm qua, rốt cục đã không uổng phí! Cuối cùng y cũng có thể vì mẹ mà báo thù rồi!
Liêu Phong đứng đằng sau chậm rãi lên tiếng, “Liêu Thần, cậu giỏi lắm. Ta không biết giữa cậu và cha có tư thù gì, đến mức phải xuống tay phá hủy hơn một nửa quy mô của Liêu thị như vậy. Nhưng Liêu Phong ta trong vòng ba năm nữa, tuyệt đối sẽ khiến cho Liêu thị phát triển lớn mạnh gấp ba lần bây giờ! Còn cậu vĩnh viễn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi!”
“Vô danh tiểu tốt thì có sao, đối với tôi mà nói, tiền bạc của nhà họ Liêu các người chỉ là thứ cạn bã.” Liêu Thần quay đầu lại cười lạnh.
“Vậy thì ta nói luôn, cậu chính thức bị tập đoàn Liêu thị sa thải.” Liêu Phong dùng ánh mắt khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống.
“Hừ, tôi cũng nói cho các người biết, ba năm nữa, sự nghiệp của tôi sẽ áp đảo Liêu thị!” Liêu Thần vẻ mặt bất khuất nhìn Liêu Phong, hùng dũng tuyên chiến.
“Được, ta sẽ chờ xem cậu như thế nào bước vào thương trường cùng ta quyết chiến!” Liêu Phong làm ra một bộ tinh anh phong phạm.
Thật ra người từ nãy giờ vẫn góp phần quạt gió thành bão hiện tại còn đang loay hoay với cái đầu đọc CD —— ác ma đại nhân! Aiii, ác ma ngài còn muốn cắm đầu vào cái dàn video đó đến bao giờ a? Đường đường một đấng nam nhi thấy cảnh nhiệt huyết tuyên chiến như vậy lại không có cảm tưởng gì sao?
Còn chưa đợi ác ma đại nhân lên tiếng, Liêu Phong đã chỉ tay về phía hắn, “Anh cũng bị đuổi việc!”
“Quân Tư Vũ, anh được tập đoàn Morning Group tuyển dụng!” Liêu Thần nhất quyết cùng Liêu Phong đối chọi đến cùng.
Morning Group … Tên gì nghe như hãng sản xuất bút bi … Ác ma đại nhân bĩu môi nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ưu nhã, khẽ cúi người.
“Yes, my Lord.”
Ác ma đại nhân à, tắt cái chế độ cosplay đó đi được rồi!
Tóm lại, Quân Tư Vũ cùng Liêu Thần trong nháy mắt từ đại gia biến thành kẻ thất nghiệp!
Vì vậy, đám người ác ma đại nhân ở trên du thuyền còn chưa kịp hưởng thụ đã bị gửi trả về đất liền. Cả ba thất thểu lang thang ngoài bến cảng Tokyo, còn tưởng không có tiền mà quay về, may mắn thay, Liêu Thần trước đó đã khôn khéo đặt sẵn vé máy bay khứ hồi bằng tiền của công ty. Rốt cục cứ như vậy mà trở về với hai bàn tay trắng.
Về nước, Liêu Thần lập tức sắp xếp đồ đạc, bán hết toàn bộ tài sản cá nhân được khoảng gần trăm vạn, dẫn theo Liêu Xuyến Xuyến ra đi. Có điều trong mớ tư trang hành lý của y lúc này có thêm ác ma đại nhân. Bọn họ quyết định rời khỏi thành phố A, tới khu đô thị S đang trên đà phát triển, lên kế hoạch ở đây lập nghiệp. Về phần Đằng Nguyên bởi vì trước đó vướng vào chút chuyện rắc rối trong bang phái, phải tất tả về Nhật giải quyết, không rảnh gây rối cùng đám ác ma đại nhân.
Ngày ba người lên đường xuất phát, trời mưa tầm tã. Ác ma đại nhân ôm túi du lịch đứng ngây ngốc trong sân ga đợi tàu. Liêu Thần từ WC đi tới, nói với hắn, “Tranh thủ giải quyết đi, WC trên tàu vừa đông vừa bất tiện a.”
“Ai, không hiểu sao trong nháy mắt đã gia nhập hàng ngũ công nông dân công rồi.” Ác ma đại nhân có chút hoài niệm về quãng thời gian làm thư ký trong công ty, mấy thằng cha thuộc thành phần tri thức đó thật là nhàn nhã mà.
“Đi theo tôi làm tốt, anh sẽ thăng chức rất nhanh.” Liêu Thần vỗ vai hắn, động viên, “Anh xem, hiện tại anh đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Morning Group rồi a.”
“Tập đoàn kiểu gì mà có đúng hai người chúng ta ……” Ác ma đại nhân nghĩ thôi đã muốn suy sụp rồi.
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ dần dần xây dựng nó lớn mạnh hơn.” Liêu Thần ngược lại cảm thấy mười phần tự tin. Y ngồi an ủi ác ma đại nhân một hồi, sau đó chạy đi mua mì gói để dành lên tàu ăn. Liêu Xuyến Xuyến lúc này mới xáp lại, bĩu môi nói, “Đừng tin lời anh hai, đến thành phố A rồi, nhất định anh ấy sẽ mở một cửa hàng photocopy buôn bán nho nhỏ. Lần trước em có xem qua nhật ký của anh ấy, thấy anh hai rất đáng thương a. Ác ma đại nhân, sao ngài không dùng ma lực biến thành đại ca gangster hay gì đó để giúp đỡ anh hai đi ……”
“Trẻ con đừng có xen vào chuyện người lớn, về chỗ nằm đọc truyện đi.” Ác ma đại nhân liếc mắt nhìn con bé, xua như xua gà.
Xe lửa khởi hành xuôi xuống phía Nam, ác ma đại nhân cùng Liêu Thần ngồi trên giường gỗ cứng quèo xì xụp húp mì tôm, rồi lại ngây ngốc chờ đến khi khoang tàu tắt đèn. Liêu Xuyến Xuyến nằm ở giường tầng trên đã bắt đầu say ngủ, Liêu Thần ngược lại không hề chợp mắt, chỉ im lặng ngồi đối diện với ác ma đại nhân. Thật lâu sau, y vẫn ngồi thần thờ nhìn những giọt mưa đêm tạt qua, đọng lại trên cửa sổ, hai hàng nước mắt khẽ chảy xuống.
“Rốt cục tôi cũng được giải thoát rồi, Quân Tư Vũ. Trọng trách trên vai đã có thể buông xuống. Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống một cuộc sống theo ý mình.” Rõ ràng là y đang cười. Giọt lệ trên má giống như phản chiếu lại ánh đèn leo lét vụt qua bên đường, lấp lánh lấp lánh …
“Ừ, cứ tiếp tục sống thật tốt. Tôi chờ ngài tăng lương cho tôi a.” Quân Tư Vũ thản nhiên nói.
“A, nhìn không ra anh kiên nhẫn như vậy.” Liêu Thần bật cười. Lúc này, là thật tâm cười.
Mời các bạn cùng đón xem câu chuyện kể về cuộc sống tương lai ——- ác ma đại nhân gây dựng sự nghiệp.
Hết chương