Kahn xoay người nhìn bức tranh đẹp đẽ kia, khẽ vươn tay vuốt ve sự tinh tế của nó “Hạ An Thiển, đến bây giờ cô vẫn là đặc công trung thành, có biểu hiện xuất sắc nhất, nhưng năm năm trước chính cô lại làm cho tôi thật sự thất vọng!”
“An Thiển biết mình đã làm sai cho nên cam tâm chịu phạt, nhưng chỉ xin người không bao giờ gây tổn thương gì cho Đồng Đồng” Đồng Đồng cho tới bây giờ là người thân duy nhất của cô, nếu không có đứa nhỏ này, thế giới của cô tưởng chừng như chẳng bao giờ có điều gì là tốt đẹp cả!
“Nhưng cô tự ý sinh ra đứa nhỏ này cho nên chính cô cũng là người đẩy đứa nhỏ này vào chỗ nguy hiểm! Hạ An Thiển!” Kahn đột nhiên xoay người, một cú giáng mạnh vào mặt bàn khiến nó phát ra âm thanh rất chói tai.
Hạ An Thiển sợ hãi lui về phía sau “Đúng vậy! Cho nên tôi cam tâm gánh vác tất cả”
“Có thể nhưng chỉ khi cô làm xong nhiệm vụ này, tôi cam đoan từ nay về sau Đồng Đồng tuyệt đối sẽ an toàn” Kahn đứng thẳng dậy, quăng một túi hồ sơ đến trước mặt cô.
Hạ An Thiển cùng người đàn ông này đã làm việc với nhau mười mấy năm, cô biết hắn ta là người vì đạt được mục đích của mình mà không không từ một thủ đoạn nào! Năm năm trước, sở dĩ hắn ta cho cô giữ lại Đồng Đồng, vì thằng bé bị đem ra làm con cờ để hắn hoàn toàn nắm giữ cô.
Bàn tay run run, khẽ khàng mở túi tư liệu, lấy ra một phần hồ sơ, nhìn phần họ tên hiện ra ba chữ rõ to ấy cùng với tấm hình chụp quen thuộc ấy, nàng sợ hãi đến mức phần hồ sơ trong tay rớt xuống đất, không thể nghĩ được gì nhìn Kahn, “Người muốn tôi giết anh ta?”
“Đúng vậy!” Kahn dường như sớm đoán được biểu lộ rõ nội tâm giằng xé của cô, khóe miệng vẽ nên một nụ cười vừa lòng.
Hạ An Thiền ngàn lần không hiểu, nhìn chằm chằm vào phần tư liệu kia, rất lâu sau đó cũng không lên tiếng, căn phòng to lớn yên tĩnh đến khác thường.
“Như thế nào? Cô không muốn nhận? Hay phải nói đúng hơn là cô không xuống tay được?” Khuông mặt rất biến thái của Kahn tươi cười.
Hạ An Thiển lo sợ lùi lại vài bước, khuôn mặt cùng hình dáng khả ái rất hồn nhiên của Đồng Đồng đồng loạt hiện ra trước mắt cô, thằng bé lại rất thông minh, nghĩ đến đây cô không thể không đau lòng.
Cuối cùng, cô nhặt tư liệu lên, một lời cũng không nói mà xoay người rời đi, khi bước đến cánh cửa thì lạnh nhạt ném lại một câu “Tôi sẽ không thất bại!”
Kahn nhìn thấy hình bóng cô biến mất, gật đầu hài lòng, khóe miệng hiện lên nụ cười thâm hiểm. Hạ An Thiển là con ngựa hoang, thì con trai Đồng Đồng của cô là một tiểu ác ma!
Tuyệt đối không thể bỏ qua…..
--- ------Phân cách tuyến của Jesscica---- ------
Tại văn phòng CEO lầu tập đoàn Lãnh Thị. Lãnh Quân Dục ngồi trên ghế da xoay, tập trung vào việc xem tư liệu, trưng bày một bộ mặt lạnh đến mức có thể đông chết người, không những thế mà cặp mắt màu lam dấy lên ngọn lửa hung bạo như muốn phun ra đốt chết người vậy.
A Ben biết đống tin tức này sẽ khiến anh ta tức giận đến sôi máu cho nên đã đứng lui ra phía sau vài bước, hắn sợ bị tổn thương vô cớ lắm nha!
Lật xem tự liệu xong, khuôn mặt của Lãnh Quân Dục như sắp vặn vẹo, đóng sập tự liệu một cách thô bạo sau đó mới nói “Đem tất cả ảnh chụp này đưa lên trang nhất toàn bộ tuần san nước Anh, mỗi ngày đều phải đưa lên cho đến khi người phụ nữ này phải bò đến chân tôi mà cầu xin tha thứ!”
“Trời ạ!” A Ben cả người hóa đá ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể ngờ rằng điện hạ có thể dùng phương thức cực đoạn đến như vậy.
Lãnh Quân Dục không biết mắc chứng gì mà không thể bình tĩnh như bình thường, nhảy dựng khỏi ghế, tập tư liệu nhằm thẳng hướng A Ben mà quăng mạnh. Đồng thời, anh ta giống như bệnh nhân tâm thần, điên cuồng quát tháo “Chết tiệt, cậu còn không mau chạy đi lo liệu cho tôi, nếu làm không xong tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sống không bằng chết!”
May mắn là a Ben đã sớm có sự chuẩn bị. Mắt thấy có gì đó không đúng, liền một bước chạy trốn sang chỗ khác cho nên đống tư liệu tuyệt nhiên không hề đụng trúng được cậu ta.