Khi Hạ Vũ Thiên đến nơi, ngoài trời đã tối đen như mực. Xe dừng trước cửa tiệm phở, Tiêu Thuỵ đang ngồi ăn ở đó. Tiêu Thuỵ ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy người đã lâu không gặp, thấy cả con kim mao từ trên xe chạy xuống theo người nọ. Tiêu Thuỵ cười cười lắc đầu – Lâm Viễn suy cho cùng có tài phép gì mà đến con chó để lại cũng được Hạ Vũ Thiên trân trọng đến vậy?
“Gặp cậu ấy khi nào?” Hạ Vũ Thiện vụt vào, hỏi ngay tắp lự.
Tiêu Thuỵ vốn chẳng mong đợi Hạ Vũ Thiên sẽ ân cần hỏi thăm mình, anh đáp, “Hôm qua… Lúc về ngẫm lại, thấy là lạ nên lại tới nữa.”
“Cậu ấy thế nào?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Tôi không rõ cậu ta có phải Lâm Viễn không.” Tiêu Thuỵ nói. “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vẫn như xưa.” rồi chỉ vào ông chủ. “Đưa ảnh cho ổng xem, có khi ông ta biết.”
Hạ Vũ Thiên lấy tấm ảnh chụp chung với Lâm Viễn từ trong túi ra chìa trước mặt ông chủ, hỏi, “Anh có biết người này không?”
Ông chủ nhìn Hạ Vũ Thiên lắc đầu.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, đưa mắt sang Tiêu Thụy, Tiêu Thụy trừng ông chủ kia. “Này… Cậu ta ngày hôm qua đến mua phở mà!”
Ông ta vẫn lắc đầu. “Chưa từng gặp.”
Hạ Vũ Thiên cất ảnh, có vẻ ủ rũ.
“A.” Tiêu Thuỵ nóng nảy. “Tôi đã gặp thật mà, rất giống! Lúc gọi cậu ta là “Lâm Viễn” cậu ta còn chạy!”
“Người thì đúng là hơi giống.” ông chủ cười. “Vùng này lắm côn đồ, cậu gọi bừa ai đó bọn họ đều chạy.”
Tiêu Thuỵ ngồi một bên, Hạ Vũ Thiên thoáng thở dài, xoa đầu Mao Mao. “Không thể nào là cậu ấy…” đoạn đứng lên xoay người đi.
“Này…” Tiêu Thuỵ vội đuổi theo.
Ông chủ thấy hai người đã đi khuất mới ra cửa sau đứng trong một cái ngõ nhỏ, đóng cửa lại, lấy di động gọi một cú điện thoại.
“Anh Thất, nãy có hai người mới tới. Bọn họ cầm ảnh hỏi tung tích cậu em kia của anh… ừm, em biết rồi.”
Ông chủ cúp máy, quay sang toan mở cửa thì bắt gặp Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thuỵ đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mình.
Ông chủ sững người, Hạ Vũ Thiên rút cái di động trong tay ông ta.
“A…” ông chủ muốn giật về lại bị Tiêu Thuỵ một cước đá văng ra. “Dám giỡn mặt tôi hả, hết muốn sống rồi sao?!”
Hạ Vũ Thiên mở máy xem danh bạ, hàng dài tên xuất hiện. Chỉ riêng mình anh biết rõ… tay anh đang run.
Hai chữ “Tiểu Lâm” vừa loé lên, tim Hạ Vũ Thiên như ngừng đập, lặng người cầm di động hồi lâu, cuối cùng anh ấn nút gọi, áp lên tai.
Lâm Viễn vừa kêu đồ ăn bên ngoài, anh nhớ thương xiết bao món canh đầu cá và điểm tâm vùng Quảng Đông trước kia từng ăn, đặc biệt là sủi cảo nhân thịt lươn.
Đang xem bóng đá nhai sủi cảo, chợt nghe chuông di động vang lên.
Lâm Viễn lấy ra… màn hình hiện lên cái tên – “A Ba phở”.
Lâm Viễn nhấp nháy mắt – A Ba tìm anh làm gì? Lại nghĩ, mấy ngày nay đều ăn trưa ở đó, hôm nay không đi nên chắc mới kêu mình, người này là em của anh cầm đồ, thường hay che chở cho anh. Lâm Viễn bắt máy. “A lô… A Ba à, hôm nay em không đến ăn đâu, vài ngày tới em sẽ đi chỗ khác chơi.”
Hạ Vũ Thiên im lặng lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia truyền lại, giọng nói thân quen, ngữ điệu thân quen, bên kia vẳng tiếng của một trận bóng… Hạ Vũ Thiên có thể mường tượng hình ảnh Lâm Viễn đang tựa trên sô pha vừa ăn vừa uống bia, xem bóng đá.
“A lô?” Lâm Viễn khẽ nhíu mày, sao A Ba lại im lặng như vậy chứ?
“A lô?” gọi mãi mà đâu dây bên kia vẫn không một tiếng động.
Lâm Viễn tần ngần, chợt thấy chột dạ, ngây ngẩn cả người. Ngày hôm qua anh đụng mặt Tiêu Thuỵ ở trước quán của A Ba, không phải là…
Đúng lúc ấy, Kim Mao bên cạnh Hạ Vũ Thiên đột nhiên kêu âu âu.
Lâm Viễn đầu óc trống rỗng, nhanh tay cúp máy, chết trân tại trận.
Sau một hồi…
“Xong rồi! Cứu mạng!” Lâm Viễn nhảy lên, miệng ngậm sủi cảo, cuống cuồng thu dọn các thứ. Di động lại réo, Lâm Viễn kinh hãi suýt nữa đã quẳng nó đi, nhìn từ xa… thấy điện thoại báo Tiểu Dịch gọi đến mới thở hắt nhận điện. Chẳng đợi Tiểu Dịch mở lời, anh đã nhao nhao, “Tiểu Dịch, hình như anh bị phát hiện rồi.”
Tiểu Dịch trầm mặc, rồi mắng um lên, “Anh sao vô dụng như thế, mới về một ngày đã bị phát hiện?!”
Lâm Viễn buồn bã. “Làm sao bây giờ?”
Tiểu Dịch đáp, “Sao em biết được, thôi chuồn nhanh đi.”
“Chạy đến đâu được?” Lâm Viễn dài mặt ra hỏi.
“Hừm… Lào, Myanmar gì đó.”
“Không muốn.” Lâm Viễn ngồi thu lu trên sô pha. “Anh phải ở nhà cơ.”
Tiểu Dịch nín bặt. “Anh ở đó đợi em đã, em với Dương Dương bàn bạc một chút.”
“Anh… sợ liên luỵ đến hai người.” Lâm Viễn nói.
Tiểu Dịch thở dài. “Hạ Vũ Thiên khôn ngoan như thế hẳn đã đoán ra, nhưng anh ấy làm gì được chứ, bọn em chối bay biến anh ấy cũng bó tay.”
“Anh ta là xã hội đen đó.” Lâm Viễn thì thầm.
“Giờ không phải đen chuyển sang trắng rồi sao, với lại, có Dương Dương ở đây, không kẻ nào dám động đến em đâu, anh yên tâm.”
“Đầu bếp như anh Dương đều đáng sợ thế sao?” Lâm Viễn thoáng rùng mình.
“A, khỏi phải sợ.” Tiểu Dịch nói. “Nếu như thật sự không còn cách nào khác, đến lúc đó em sẽ vì nghĩa quên mình bán đứng anh để tự bảo vệ bản thân, anh đừng lo.” dứt lời, cúp máy.
Lâm Viễn đần mặt ra liếc cái màn hình – vô tình nha.
Tiêu Thuỵ cho A Ba vài cú xong, quay lại trông thấy Hạ Vũ Thiên đang bần thần nhìn cái di động.
“Ê.” Tiêu Thuỵ hỏi. “Có phải không?”
Hạ Vũ Thiên không có phản ứng gì.
“Này!” Tiêu Thuỵ bất mãn kêu lên, thình lình Hạ Vũ Thiên tự nhiên mỉm cười.
“Anh không bị bệnh đó chứ?” Tiêu Thuỵ đi qua. Hạ Vũ Thiên cất di động, ngồi xổm xuống, lôi Mao Mao đến trước mặt. Mao Mao vẫy đuôi nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên nâng đầu nó. “Hôm qua mày đã thấy cậu ấy phải không?”
Mao Mao tiếp tục vẫy đuôi, hừ hừ.
“Mày biết?” Hạ Vũ Thiên vuốt ve lông Mao Mao, nét mặt phức tạp khó đoán, giống như mừng đến phát điên, lại giống như vô cùng sầu não, rồi lại lắc lắc đầu cười vang.
Tiêu Thuỵ ở bên chứng kiến cảnh này liền nhíu mày – anh thật sự không hiểu rốt cuộc Lâm Viễn có gì đặc biệt mà Hạ Vũ Thiên lại vì cậu ta thay đổi nhiều đến mức này? Anh cùng Hạ Vũ Thiên lớn lên bên nhau, anh hiểu người này, tất cả người tình của anh ta đều chỉ vì anh ta mà thay đổi chứ chưa từng có chuyện anh ta vì người khác mà thay đổi, dẫu chỉ một lần… cũng chưa từng xảy ra.
Hạ Vũ Thiên cười không ngừng cho tới khi Tiêu Thuỵ tưởng anh đã phát điên rồi thì anh mới ngừng lại. Tiêu Thuỵ đang định nói gì đó thì thấy A Ba đứng lên như muốn chạy, Tiêu Thuỵ nhanh lẹ tóm lấy anh ta ném dưới chân Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên quan sát A Ba, cản Tiêu Thuỵ sắp sửa xuống tay, anh hỏi, “Lâm Viễn đang ở đâu?”
A Ba dễ dàng nhận ra người này hẳn không phải kẻ tầm thường bèn trả lời, “Anh và Tiểu Lâm có quan hệ gì?”
“Hỏi anh cậu ta đang ở đâu, lằng nhằng như vậy làm gì?!” Tiêu Thuỵ lầm bầm chửi, Hạ Vũ Thiên lườm Tiêu Thuỵ, Tiêu Thuỵ giật bắn mình, Hạ Vũ Thiên tuy đã hoà nhã hơn xưa nhưng tình cờ có thể bộc lộ vẻ mặt hù chết người. Quả nhiên Hạ Vũ Thiên vĩnh viễn là Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên đưa tay phủi phủi bụi trên người A Ba, kéo anh đứng lên. “Đưa tôi đến chỗ ở của Lâm Viễn, nói cho tôi sơ sơ về cuộc sống hiện tại của cậu ấy.”
“A…” A Ba xoa xoa cằm, gật đầu. “Có thể có thể, nhưng mà… Mấy người sẽ không làm gì cậu ấy chứ? Tôi rất quý Lâm Viễn, không thể hại cậu ấy.”
Hạ Vũ Thiên nhìn A Ba, gật, “Yên tâm, cậu ấy có ở đây đâu, tôi chỉ muốn biết cậu ấy sống thế nào.”
A Ba ngỡ ngàng, anh đã từng gặp qua không ít loại người, người như Hạ Vũ Thiên thoạt nhìn có vẻ giống người lương thiện nhưng rõ ràng đã thu mình, che giấu bộ mặt khiến người ta phải run sợ, anh hiểu, càng là người như vậy càng không thể đắc tội… Xem ra lần này anh Thất ở hiệu cầm đồ cũng không thể che chở nổi nữa rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt vậy.
A Ba ngoan ngoãn dẫn Hạ Vũ Thiên cùng Tiêu Thuỵ đến một cái hẻm nhỏ ở cách đó không xa, nơi có căn phòng bé tí của Lâm Viễn.
Cửa phòng khoá chặt, Tiêu Thuỵ toan đá cửa, Hạ Vũ Thiên gạt tay chặn lại, men theo cạnh cửa trên tường sờ soạng. Cuối cùng chạm đến một gờ lồi lên, Hạ Vũ Thiên đưa hai ngón tay cầm khối gạch kia, khẽ kéo. Rút viên gạch, Hạ Vũ Thiên thò tay vào lấy ra một đồng tiền xu.
Tiêu Thuỵ nhíu mày. “Thằng nhóc kia nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Vũ Thiên nhìn trái nhìn phải, thấy có một hộp thư nhỏ. Cạnh của đồng xu rất sắc bén, anh nghĩ rồi bước tới chỗ hộp thư kia, trên đó là một ổ xoay hình tròn không tay nắm chỉ có một khe nhỏ, anh nhét đồng xu vào, xoay một vòng. Ổ xoay “cách cách” chuyển động, hòm thư mở ra, trong để vài tờ báo.
Hạ Vũ Thiên mang hết ra, thấy dưới đáy hòm thư có một nửa cục gạch.
Cầm cục gạch, Hạ Vũ Thiên xoay lại quan sát thật kỹ cửa nhà Lâm Viễn, thấy trên cửa có cái biển ghi số nhà. Anh đi đến, dễ dàng quay cái biển, đằng sau nó là một cái lỗ hình vuông, Hạ Vũ Thiên đút viên gạch vào, vừa khít. Đồng thời, sức nặng kéo cái lỗ hạ xuống. Cạch một tiếng, để lộ ra cái lỗ thứ hai. Một cái chìa khoá nằm lọt thỏm bên trong.
“Sao anh biết cái này?” Tiêu Thuỵ tròn mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Thằng nhóc kia điên thật!”
Hạ Vũ Thiên lấy cái chìa khoá mở cửa ra, thản nhiên nói, “Trước kia cậu ta từng xem “Chú chuột siêu quậy([])”. Trong đó có một đoạn nói về cách giấu cái chìa khoá, cậu ấy rất thích.”
Không hiểu sao giờ phút này Tiêu Thuỵ cực kỳ muốn bóp chết Lâm Viễn kia. Anh ghen tỵ đến muốn đâm đầu vào tường.
Vừa bước vào căn phòng của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lập tức cảm nhận được hơi thở rất đỗi quen thuộc. Đây đúng là nhà của Lâm Viễn, anh khẳng định.
Căn hộ không quá rộng, một phòng một buồng, có phòng tắm và toilet riêng và một nhà bếp nhỏ.
Phòng khách nho nhỏ, sô pha, bàn trà, TV và thảm, toàn những thứ thiết yếu trong cuộc sống của Lâm Viễn. Trên sô pha la liệt mấy gói khoai tây chiên chưa mở, cửa sổ ngay gần đó, ngồi ở góc độ này có thể phơi nắng.
Hạ Vũ Thiên đi một lượt qua phòng khách, rồi đến phòng ngủ. Phòng ngủ đơn bạc, một chiếc giường lớn, một cái tủ quần áo, không còn gì khác. Đầu giường có hai khung ảnh nhỏ, Hạ Vũ Thiên cầm lên, ảnh đã bị lấy đi, anh biết một là tấm ảnh người mẹ Lâm Viễn hết mực quý trọng luôn mang bên mình. Còn lại không rõ.
Hạ Vũ Thiên cười bản thân mình, anh ngồi xuống bên giường, cái kia chắc là ảnh Mao Mao, không thể nào là ảnh của anh.
Tiêu Thuỵ hỏi, “Này, có đi bắt cậu ta không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thuỵ. “Lần này cảm ơn cậu, cậu có thể đi, đừng làm phiền Lâm Viễn.”
Tiêu Thuỵ chớp mắt. “Cứ để thế?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, cởi giầy, dựa vào giường lật xem quyển truyện tranh Lâm Viễn để ở đầu giường, Mao Mao cũng nhảy lên, tựa vào người anh.
“Để vậy sao?” vẻ mặt Tiêu Thuỵ tỏ ra khiếp sợ.
Hạ Vũ Thiên vẫn giữ thái độ như cũ nói với A Ba đang mắt chữ A mồm chữ O, “Ngồi xuống, nói cho tôi cuộc sống gần đây của Lâm Viễn.”
A Ba lưỡng lự đoạn ngồi xuống, thuật lại tình hình của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lẳng lặng lắng nghe. Tiêu Thuỵ tức tối ngồi trên sô pha phòng khách… Lâm Viễn, đừng có để tôi lại thấy mặt cậu, bằng không tôi sẽ bóp chết cậu!
Lâm Viễn bất an run run ngồi ở sô pha ăn sủi cảo, không buồn xem tỉ số trận đấu, anh bắt đầu tính đến chuyện vượt biên chạy trốn.
Lúc này, di động vang lên pi pi pi báo hiệu có tin nhắn. Lâm Viễn cầm lên xem – số của Hạ Vũ Thiên, mặt lập tức như đưa đám, ôm gối lăn lộn. “Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc, trăm phần trăm là tin đe doạ, bảo mình coi chừng cái mạng.”
Nơm nớp lo sợ mở ra, chỉ thấy trên đó ngắn ngủn ba chữ – “Tôi yêu cậu.”