Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

chương 3: chạy trời không khỏi nắng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Cố phóng xe vùn vụt. Lâm Viễn bấu chặt dây an toàn, toát mồ hôi hột nhìn những chiếc xe xẹt qua. Anh tự hỏi phải chăng Lý Cố thất tình nên muốn tự tử… Đã tự tử còn kéo người chết chung, “có tâm” thật.

Đang định kêu Lý Cố chậm lại một chút thì đã nghe phanh kít một cái… Xe dừng – tới rồi!

Lâm Viễn nhìn ra bên ngoài, trước mắt có một biệt thự trông khá bình thường, mày nhướn nhướn, thầm nghĩ thường thôi, có giống nhà trọc phú tý nào đâu, chỉ như biệt thự con con của nhà giàu mới phất.

Cửa tầng một chậm rãi nâng lên, lúc này Lâm Viễn mới hay đây là cửa của bãi đỗ xe ngầm. Lý Cố chạy xe vào trong bãi, Lâm Viễn đang tò mò vì sao lắm xe trong ga ra như vậy thì Lý Cố tắt máy nói, “Đi thôi, chốc nữa đừng lỡ lời là được.”

“Ờ.” Lâm Viễn mở cửa xe bước xuống, ga ra này quả hơi quá… y chang bãi ngầm của nhà xưởng hay công ty, xe gì cũng có, phần lớn đều là xe để đi lại thông thường, tính năng tương đối lại tiết kiệm.

“Này, đừng có đứng đực ra nữa.” Lý Cố vẫy tay với Lâm Viễn. “Nhanh khám rồi về, đứng thơ thẩn thêm một phút ở đây cũng là thêm một phút nguy hiểm đấy.”

“Ừ.” Lâm Viễn vội đuổi theo Lý Cố, cùng anh đi lên trên rời khỏi bãi đỗ xe.

Theo lối cửa ra, Lâm Viễn nghển cổ nhìn, choáng! Anh quay đầu lại, cái biệt thự nho nhỏ đã ở phía sau bọn họ, xem ra không phải là biệt thự mà chỉ là một cái cửa, hay nói một cái chính xác là để nguỵ trang gạt người mà thôi. Trước mắt bọn họ xuất hiện một vườn hoa lớn như sân bóng… dĩ nhiên sân bóng ấy không phải loại nhỏ.

Rảo bước dưới con đường rợp bóng cây, Lý Cố chỉ một toà nhà toát ra khí thế ngút trời phía trước. “Đó là nhà chính – nơi lão chủ nhân ở, hiện giờ ông ấy đã không còn thì dành cho cái tên biến thái số , cậu ta là trưởng tôn, được nuông chiều hết mực, phần lớn chuyện trong nhà đều do cậu ta quản, mặt dày biến thái bạo lực lòng lang dạ sói, nếu thấy người từ nhà này đi ra thì phải né đi nha.”

“Ờ.” Lâm Viễn nửa cười nửa mếu gật đầu, anh ngước lên ngắm toà nhà nguy nga, phải làm bao nhiêu chuyện thất đức mới xây được cái nhà như thế này nhỉ?

“Đằng kia.” Lý Cố lại chỉ vào một khu nhà phía bên trái nhà chính. “Hai khu nhà đó là nhà phụ, biến thái số và số ở, Nhị thiếu gia háo sắc nhất mà cũng biến thái nhất, cậu phải tránh xa cậu ta một chút, đi qua toà nhà màu trắng đừng có ngẩng đầu lên, cẩn thận kẻo làm cậu ta chú ý, hợp với khẩu vị của cậu ta như cậu không khéo sẽ bị bắt đi XXOO đó.”

Lâm Viễn nhíu mày, bắt đầu nghĩ đến chuyện đổi việc.

“Toà nhà bên cạnh toà nhà màu trắng trông qua hoa lệ như giáo đường là nơi Tam thiếu gia ở.” Lý Cố lải nhải giới thiệu với Lâm Viễn. “Ở nhà này, Tam thiếu gia có vẻ bình thường một chút nhưng phải cái xấu bụng, thích đùa dai, cậu nên cẩn thận.”

Lâm Viễn gật đầu, hỏi, “Hôm nay đi khám cho người đó?”

“Chính xác thì không phải xem bệnh cho Tam thiếu gia mà là thuộc hạ của cậu ta.” Lý Cố nhướn mày. “Thuộc hạ của bọn họ có rất nhiều, phần lớn đều bị ngoại thương dễ xử lý, thật ra tôi thấy thế mà cũng gọi bác sĩ đến đúng là phí của, chữa bệnh cho cầm thú thì phải tìm thú y mới phải.”

Lâm Viễn bật cười, xa xa trông mấy dãy nhà phía bên phải liền hỏi, “Kia là nơi nào?”

“Hai toà nhà màu đen đó hả?” Lý Cố thấy Lâm Viễn gật đầu liền đè thấp giọng mà nói, “Đó là nhà của chú Hai với chú Ba, xì, cũng không phải thứ tốt, nhưng nghe nói đã ở ẩn không tham gia chính sự nữa, thân thể bọn họ không ổn cũng chẳng đến lượt chúng ta khám.”

Lâm Viễn gật đầu, nhìn phía sau khu nhà đó có một ngôi nhà nhỏ màu trắng khá đẹp liền thắc mắc, “Đó là phòng cho trẻ con à?”

Lý Cố liếc mắt qua một cái rồi nhún vai. “Chỗ đó tôi cũng chưa đi qua, là nhà cũ từ xưa, không chừng còn có ma đó, đừng bước vào.”

Vừa đi vừa nói thoáng chốc hai người đã đứng trước một toà nhà màu mè theo lối kiến trúc Baroque của Tam thiếu gia.

Hai người mặc áo đen đứng bên cửa lia mắt từ Lý Cố sang Lâm Viễn, thấy mặt Lâm Viễn là lạ bèn hỏi Lý Cố, “Bạn trai mới à?”

Hai tiếng “bạn trai” đã đụng trúng nỗi đau của Lý Cố, Lý Cố quăng cái hòm thuốc sang một bên định cùng kẻ kia liều mạng, Lâm Viễn vội vàng túm anh lại. Đúng lúc đang cãi nhau ầm ĩ, cửa trên lầu mở ra, một giọng nói vọng xuống phía dưới, “Lý Cố, lề mề cái gì, mau lên!”

Lý Cố căm giận nhặt hòm thuốc, cùng Lâm Viễn lên lầu. Lâm Viễn vừa đi vừa hơi chột dạ, mặt người kia trông quen quen, rất giống một trong những Men in Black đến tìm anh đêm ấy, nhưng rồi anh xua ngay ý nghĩ đó đi, giờ vệ sĩ với Men in Black đều na ná nhau mà.

Cầu thang bằng kim loại mang phong cách Tây phương, bốn phía đều gắn camera theo dõi, Lâm Viễn bồn chồn không yên. Mấy người này quả nhiên mờ ám, phải mau chóng đổi việc khác mới được. Mải nghĩ ngợi, hai người đã lên tầng hai, cửa mở rộng, bên trong có rất nhiều người đang ngồi. Lâm Viễn đi theo Lý Cố nhìn vào, lập tức sửng sốt. Cũng đoán Lâm Viễn sẽ ngạc nhiên, Lý Cố dùng tay huých nhẹ, anh mới có phản ứng, cúi đầu xách hòm thuốc theo sau Lý Cố, trong lòng lại một lần nữa hạ quyết tâm – về sau bất kể thế nào cũng phải đổi nghề! Cái nghề này quá nguy hiểm.

Theo lý mà nói Lâm Viễn là bác sĩ ngoại khoa, sở hữu thần kinh thép cùng can đảm có thừa, nhưng tình cảnh trong phòng quả thực khiến anh phát hoảng. Những người trong phòng không ngồi thì xếp thành hàng, tổng cộng mười mấy người, mỗi người đều có thương do dao hoặc súng gây ra… Không ít kẻ trên người đầy máu mà còn có thể uống rượu nói chuyện phiếm, ý nghĩ bay vào đầu Lâm Viễn đầu tiên chính là – chạm mặt dân anh chị thứ thiệt rồi!

“Ô, Lý Cố, nghe nói cậu thất tình à!” một người đàn ông đứng tuổi trên tay có vết thương chào hỏi.

“Muốn chết hả!” Lý Cố vội độp lại. “Khỉ thật, tôi cho chú thêm vài dao nữa bây giờ, không thì chích chết luôn!”

Lâm Viễn thấy Lý Cố đối với bọn họ như bạn bè, hơn nữa mấy người này cũng không lỗ mãng thâm độc như trong suy nghĩ, anh hơi thả lỏng, nhớ lời Lý Cố dặn, anh không dám ngẩng đầu mà cúi gằm mặt xuống bước đến khám.

“Lý Cố, ai thế?” lúc này, một chàng trai vẫn ngồi trên sô pha cạnh cửa lên tiếng.

Lâm Viễn nhìn lướt nhanh, đó là một cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, tóc ngắn nâu nhạt, nét mặt hơi giống con lai, sống mũi cao, đôi mắt thâm sâu, chắc chắn không phải người Trung Quốc chính gốc, mặc một cái áo sơ mi nổi bật màu đen, quần da cũng đen nốt. Lâm Viễn lén thè lưỡi, mặc gì mà như trai bao số một trong gay bar ấy.

Tia bỡn cợt vừa loé lên trong mắt Lâm Viễn may sao lọt trúng tầm mắt đang trên dưới đánh giá anh của người kia, cậu ta mỉm cười nói, “Tôi mở gay bar thật đó, điều kiện của anh không tệ, muốn đến quán tôi làm không?”

Nói một câu mà làm mí mắt Lâm Viễn giật liên hồi, mấy người bị thương cũng cười xấu xa. Lý Cố mặt trắng bệch nhìn người nọ. “Đồ biến thái, đó là phụ tá của tôi, đừng có bắt nạt người ta!” nói rồi chỉ mấy người bị thương nhẹ cạnh đó cho Lâm Viễn. “Đi khâu miệng vết thương cho họ, tôi phải lấy mấy viên đạn ra.”

Lâm Viễn gật đầu đi lại, bỏ hòm thuốc xuống, chữa cho mấy người kia.

Người ở sô pha thấy Lâm Viễn chẳng nói chẳng rằng, sẵn hiếu kỳ liền thắc mắc, “Tôi là Hạ Vũ Khải, mọi người gọi tôi là Tam thiếu gia hoặc Khải thiếu gia, anh có thể gọi tôi là Vũ Khải… anh tên gì?”

Lâm Viễn nhìn cậu rồi trả lời, “Lâm Viễn…”

“Chậc chậc…” Hạ Vũ Khải lắc đầu. “Sao lại lấy cái tên chết chóc xui xẻo([]) đó vậy?”

Lâm Viễn nghiến răng, rất muốn nói, “Mẹ nó quản trời quản đất rồi việc quái gì còn muốn quản tên ông mày?! Với lại tên ông có phải do ông tự đặt đâu, muốn trách đi mà trách cha ông ấy.” nhưng đã được Lý Cố cảnh báo trước nên anh không thèm đáp trả người kia, một điều nhịn chín điều lành, Lâm Viễn tối hôm trước mới bị doạ cho một mẻ nên hiện tại cố dằn xuống.

Thấy Lâm Viễn lặng im, Hạ Vũ Khải quàng tay qua vai anh, chọc chọc vào má anh. “Lạnh lùng quá nha… sao chẳng để ý đến người ta chút nào thế?”

Hạ Vũ Khải cố ý dùng giọng điệu xăng pha nhớt trêu đùa Lâm Viễn khiến đám người bên cạnh cười một trận, Lâm Viễn mí mắt lại giật giật, trong đầu chỉ tâm niệm đúng chữ “nhẫn” – phải đổi việc ngay!

Lý Cố vừa gắp viên đạn vừa ra rả, “Muốn chết hả, cách xa cậu ấy ra, cậu ấy không phải người mấy người đụng vào được!”

Hạ Vũ Khải nhún vai. “Chán chết, còn tưởng được chơi một tý.”

Lâm Viễn đeo găng tay, rạch miệng vết thương ra rồi băng lại cùng thuốc, người nọ nhỏ giọng, “Tiên sư, dám đánh lén chúng ta, thằng khốn Thẩm Mật! Khải thiếu gia, không thể tha cho chúng được.”

Hạ Vũ Khải đi đến bên bàn ngồi xuống, ngồi thẳng lưng, cất tiếng nói, “Hừm… không còn cách nào khác, hiện chúng ta thân mình còn lo chưa xong, lão gia chết bất đắc kỳ tử, bọn người kia đang săm soi chúng ta, lần này chúng ta quá sơ ý mới để người của Thẩm gia đè đầu cưỡi cổ. Mấy người nên giữ mồm giữ miệng, nếu để anh hai biết…” chưa dứt lời, Hạ Vũ Khải đột nhiên mở lớn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Viễn cũng tò mò liếc một cái, liếc một cái cũng không chết ai, nhưng cảnh trước mắt đã doạ anh sợ vỡ mật. Dưới lầu có một chiếc xe màu đen nhìn hơi quen mắt, hai Men in Black đi qua, một người từ trong xe bước xuống… Chính là kẻ tối hôm trước xuất hiện trước cửa nhà anh bị anh dùng cái chổi quét phân chó quẹt trúng…

Lâm Viễn hít một hơi lạnh, trong đầu loé lên mấy chữ – oan gia ngõ hẹp oan gia ngõ hẹp, sắp xong đời rồi!

“Nguy, anh hai đến!” Hạ Vũ Khải còn căng thẳng hơn Lâm Viễn, nhảy vọt từ trên bàn xuống, nói với mọi người, “Nhớ giữ mồm đó, cấm nói xằng bậy!”

Mấy người mặc đồ đen liền gật đầu, vẻ mặt khẩn trương đứng chờ đợi.

Lâm Viễn thấy mấy người mặc áo đen kia vào cửa, đầu bỗng rối cả lên. “A, người này chính là biến thái số trong truyền thuyết.” lại nhớ đến lão gia mà mấy tay anh chị này vừa nhắc tới không phải là ông già hôm trước chết ngay trên bàn mổ chứ? Xong, bọn họ còn hạ lệnh truy sát mình, thế này không phải tự chui đầu vào rọ sao? Nếu cứ một người lại xẻo một miếng trên người anh, anh chắc chắn chết không toàn thây.

Suy đi tính lại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, tốt nhất nên chạy vù xuống trốn riệt trong xe Lý Cố, đợi Lý Cố xong việc rồi cùng nhau về, sau đó lập tức đổi chỗ làm khác bốc hơi không ai hay… Khi ấy, trên lầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, nghe thuộc hạ của Hạ Vũ Khải kêu “Đại thiếu gia”, Lâm Viễn quýnh quáng, tay lẩy bẩy.

“A…” người đang bị anh tiêm không chịu nổi đau hét lên, ngẩng mặt nhìn anh. “Anh bạn, tiêm nhẹ tay thôi!”

Lâm Viễn luống cuống cắt băng, đem băng gạc ném cho anh ta rồi nói, “Tự băng đi!” không màng ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vũ Khải, anh chạy đến cạnh Lý Cố hỏi, “Này, WC ở đâu?”

Lý Cố chỉ ra đằng sau. “Cuối hành lang… hả?”

Lâm Viễn chưa đợi Lý Cố nói hết câu đã một mạch chạy thẳng, lao ra cửa tiến vào hành lang. Vừa chạy khuất bóng, Lâm Viễn ngửa mặt lên trời hô, “Ông trời có mắt!”, phía trước xuất hiện cầu thang, xem ra có cửa sau! Quả nhiên sào huyệt xã hội đen thể nào cũng có cửa sau!

Lâm Viễn không chần chừ bước xuống dưới, chuẩn bị lủi đi.

Lý Cố và bọn Hạ Vũ Khải không hiểu đầu cua tai nheo gì. Hạ Vũ Khải hỏi Lý Cố, “Phụ tá của anh làm sao thế?”

Lý Cố cười gượng. “Người có tam cấp([]).”

Đúng lúc ấy, vài người đi vào, là những người mặc áo đen đi cùng Hạ Vũ Thiên.

“Anh hai đâu?” Hạ Vũ Khải hướng ra ngoài cửa nhìn. “Không phải cùng lên với mấy cậu sao?”

Thuộc hạ của Hạ Vũ Thiên trả lời, “Đại thiếu gia đi cửa sau rồi, nói phải ghé qua vài chỗ trước đã.”

Truyện Chữ Hay