Hàng hiên ánh sáng mờ mờ, trên vách tường dán đủ loại quảng cáo.
Sơ Lê dùng sức dậm chân, tầng lầu được treo đèn nghe âm thanh mà hơi rung lắc. Cô đi đằng trước Trần Dã, chỉ cần cúi đầu là có thể trông thấy bóng hắn kéo dài thật dài trên mặt đất.
Tiễn người ra đến tận cửa ngõ, Sơ Lê mới lên tiếng:" Cậu mau về đi. "
Trần Dã khom người, bàn tay lạnh băng bắt lấy cổ tay cô, đẩy đến vách tường. Sắc trời tối tăm, ánh sáng mờ ảo, Sơ Lê không thể nhìn rõ được sắc mặt cậu ta hiện giờ như thế nào, chỉ cảm nhận được hơi thở ấy có chút vội vàng mãnh liệt.
Không sai, là vội vàng mãnh liệt.
Ngũ quan lạnh lùng tinh xảo, giờ phút này lại diễm lệ đến kinh tâm động phách.
Sơ Lê hơi động tay, ý muốn thoát ra, lập tức bị hắn dùng lực lớn hơn đè chặt vào vách tường, cổ tay trắng nõn nay bị nắm chặt mà chuyển sang hồng phấn. Cô bất an nói:" Cậu mau buông tôi ra."
Trần Dã giả vờ đáp ứng, chủ yếu là không muốn cô kháng cự, không muốn làm cô bị thương.
Đáy lòng hắn nóng tới mức muốn bốc cháy, lan sang cả lồng ngực hắn, nóng bỏng.
Trần Dã cúi đầu ngửi mùi hương thơm mát tinh tế trên người Sơ Lê, ánh mắt dừng lại trên cổ cô, cố gắng ghìm lại dục vọng nhe chiếc răng nhọn ra cắn lấy một ngụm.
Hắn nhớ hình ảnh thiếu nữ an an tĩnh tĩnh nằm trên giường hồi chiều, cô nhu nhược yếu đuối không chịu được một khích, yêu kiều mềm mại chọc cho người ta tim ngứa.
Ánh đèn hàng hiên đã tắt, ánh trăng sáng mỏng manh chỉ đủ cho hai người thấy sơ sơ hình dáng của nhau.
Trong bóng đêm, Trần Dã phát ra tiếng cười nhẹ, hầu kết lên lên xuống xuống, giọng nói đã cố gắng áp chế hết tất cả lạnh lùng, thủ thỉ bên tai cô:" Sơ Lê, cậu theo tôi đi, về sau tôi bảo vệ cậu."
Sơ Lê bị giọng nói cùng hơi thở của hắn làm cho tê dại, tiếng ong ong vang lên bên tai, thật lâu cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.
Sau khi trọng sinh, Sơ Lê chưa từng có ý nghĩ sẽ về bên cạnh Trần Dã.
Một lần trải qua đã đủ để ghi nhớ suốt kiếp.
Sơ Lê cảm thấy ở tuổi mười sáu, sở dĩ Trần Dã nói như vậy cũng chỉ là vì tùy hứng thôi.
Trái tim hắn chưa từng dễ dàng phó thác cho người khác. Đời trước, cô bị hắn tính kế làm lỗ sạch vốn, là hắn không có chuyện gì mới nghĩ đến chuyện cùng cô chơi đùa tình cảm, bất luận thế nào cũng chưa từng giao ra trái tim mình.
Hắn bá đạo cường thế, nhưng thứ hắn chiếm hữu không phải là tình yêu.
Sơ Lê cố gắng ra vẻ mình vô cùng chấn định, tìm cái lí do vô cùng cũ kĩ để từ chối:" Chúng ta vẫn còn là học sinh, không thể yêu sớm mà phải chú ý học tập thật tốt."
Trần Dã cười cười trào phúng, ngón tay tản mạn trên cằm cô, bốn mắt nhìn thẳng, nói từng chữ:" Đừng giả bộ hồ đồ, cậu mau nói rõ cho tôi biết cậu có ý gì. "
Sơ Lê cũng nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí có chút vội vàng, nói:" Tôi không hề thích cậu. Dưa hái xanh không ngọt, nếu cố hái, cả hai chúng ta sẽ đều cảm thấy khó chịu."
Lời cô nói ra nhẹ như bông, nhưng hàm ý ấy lại khiến người ta như bị ngàn nhát dao đâm vào người, thương tích đầy mình, đau tận cốt tủy.
Ngón tay hắn cuộn lại cứng ngắc, câu trả lời vững vàng lãnh đạm của đối phương làm hắn cảm thấy lồng ngực khó chịu, khó thể miêu tả được cảm giác bực bội đâm từ ngực ra.
Hắn lạnh lùng buông tay ra.
Sơ Lê lui ra bên cạnh vài bước. Trần Dã cảm thấy cô trốn mình như trốn mấy đống rác rưởi vậy, thậm chí còn hơn thế.
Động tác này làm cảm giác bực bội từ lồng ngực khó lắm mới nén xuống được của hắn lại bùng lên trở lại. Giọng hắn trào phúng:" Cậu cho rằng ông đây thiếu loại người như cậu bên cạnh hay sao? "
Nói thật ra, Sơ Lê nghe được những lời này của Trần Dã, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Không thiếu thì tốt.
Rất tốt.
Trần Dã không chút lưu luyến, quay người rời đi.
Trần gia an tĩnh đến nỗi có thể nghe ra được cả tiếng kim rơi.
Tiếng ô tô từ từ tiến lại gần, Trần dã cởi bỏ dây an toàn, xuống xe, vẻ mặt hờ hững âm u.
Đi vào phòng khách, một người phụ nữ ngồi sẵn ở đó, như là đang ngồi chờ hắn về.
Nhiều năm đã qua, An Lệ lại mang thai lần nữa. Bà ta không trang điểm, dù để mặt mộc cũng nhìn ra được nét tuyệt mỹ khuynh thành.
Năm nay bà ta đã tuổi, nhưng không hiện lên chút dấu vết của năm tháng.
An Lệ vuốt ve bụng mình, đứng lên dùng giọng điệu quái dị nói chuyện cùng con riêng quái đản thô bạo: "Cuối cùng con cũng đồng ý trở về."
Đôi mắt âm lãnh của Trần Dã đảo qua, bà ta không hề sợ hãi dù chỉ một chút.
Bởi vì cái tính súc sinh này của Trần Dã là do chính tay bà ta dạy dỗ mà thành.
An Lệ tiến lên vài bước, giọng điệu mềm mại:" Mẹ nghe nói trong trường học con chơi rất thân với một cô bé.
Trần Dã chẳng thèm để ý tới bà ta.
An Lệ thì ngược lại, bà ta càng nói càng vui vẻ:" Nếu có yêu thích người ta thì nhất định phải tranh thủ nắm lấy cơ hội thật tốt, nếu không thì sẽ có lợi cho người khác."
"Con nhìn lại ba mẹ con mà xem, đến bây giờ còn có người nào thèm để ý tới con đâu?"
"Cha con không thích con, mẹ con thì đã cùng tình yêu đích thực của mình sinh con rồi."
"Con tới cuối cùng cũng chỉ là một tiểu súc sinh với hai bàn tay trắng. "
"Trong nhà này cũng chỉ có mẹ là thương con."
"Tiểu súc sinh."
(minh: đm con mẹ này thèm đòn lắm luôn rồi à nha~)
Trần Dã duỗi tay bóp chặt cổ người phụ nữ, đôi mắt dần ánh lên sát khí, thanh lãnh đến cực điểm, từ sâu trong yết hầu phát ra giọng nói như tu la bò ra từ địa ngục:" An Lệ, tâm trạng tôi hôm nay cực kì không tốt, bà đừng vội vàng kiếm chuyện tìm chết với tôi."
Bà ta tức giận cũng chỉ thể hiện ra trong nháy mắt. Con riêng bóp cổ khiến không thể động đậy, hô hấp cực kì khó khăn. Lúc đầu bà ta còn đen mặt, sau đó thì cười rộ lên:" Tiểu súc sinh nhà ta giờ đây tính tình càng lúc càng kém rồi. Con có tin hay không, chờ ba con về ta sẽ khiến con rớt mất một tầng da? "
Mọi người đã sớm nhận ra được một điều: Chọc ai cũng được, trừ Trần Dã
Đến lúc hắn bạo phát tính ác độc thì đến bố ruột cũng không nhận.
Chỉ có cái con người tên An Lệ này là không coi hắn ra gì.
Trần Dã dùng một tay đè eo An Lệ, ép bụng bà ta vào một góc sắc nhọn của bàn trà.
Hắn hung hăng dùng sức, đè mạnh bụng đang nhô lên của bà ta.
Đồng tử trong mắt An Lệ co rụt lại, giọng nói đã không còn cố ôn nhu như xua nữa mà chật vật cao giọng hét chói tai:" Trần Dã! Mày muốn làm gì!! Tao giết mày!!! "
Ở khoảng cách góc bàn cm, Trần Dã mới thu tay lại lạnh giọng khinh thường:" Mẹ kế tốt của tôi, chắc không phải bà nhanh như vậy đã quên cái tư vị máu chảy thành sông kia rồi đi?"
Hắn hung tợn nắm tóc gáy bà ta, cười nói:" Tôi có thể giết chết đứa bé đầu tiên của bà thì nhất định cũng có thể giết luôn cả đứa thứ hai, bà cmn đừng không tự lượng sức mình, tìm tôi nhận lấy cái không thoải mái. "
An Lệ hung hăng nói:" Ba mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Trần Dã cười nhạo:" Bà cứ thử một chút xem sao?"
Nói đoạn, Trần Dã đem bụng bà ta ấn xuống.
Lần này An Lệ mới thật sự sợ hãi, tên súc sinh Trần Dã này thật sự không gì không dám làm.
" Mày, dừng lại... Mau dừng lại!!"
Trần Dã ném bà ta ngã xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, tay đặt lên cái bụng nhô cao:" Nói đi, gọi tiểu súc sinh thêm lần nữa."
Mặt An Lệ cắt không còn một giọt máu, khóe môi run rấy không phát ra tiếng. Giọng bà ta càng ngày càng run hơn, chờ một chút để hơi trấn định lại rồi mới nói:" Mày buông tay ra. "
"Bà mau nói đi."
" Trần đại thiếu gia, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi van cầu cậu mau thả tay ra." Nói đến đây sắc mặt đã thay đổi nhiều
(minh: tự dưng nhớ đến con tắc kè:)))
Trần Dã đứng lên, dùng mũi chân đá đá bà ta:" Đừng tìm ông đây rước lấy đen đủi, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mình có cái nghiệt chủng trong bụng là có thể xoay người. Dù tôi đây không còn tồn tại ở trần thế thì cũng vẫn có khả năng giết chết bà."
Hắn cười cười rồi nói tiếp:" Chú ý dưỡng thai thật tốt đi, tôi đang rất mong chờ em trai được sinh ra đấy. "
An Lệ nhìn hắn cười, bỗng rùng mình một cái.
Tối ngày chủ nhật, Triệu Hợp Thuần trở về nhà chính Sơ gia.
Cô ta cầm đồng đến không hơn không kém trả lại cho Sơ Lê, còn mắng Sơ Lê một câu keo kiệt để xả giận.
Sơ Lê mang tiền khóa trong ngăn kéo, sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa.
Hôm nay Sơ Nguyên ra ngoài về, mình đầy vết thương. Sơ Lê tim đập cực nhanh, sốt ruột hoảng hốt hỏi:" Anh, anh lại đánh nhau cùng người khác sao? "
"Anh không có."
Sơ Lê xụ mặt chất vấn:" Thế tại sao lại bị thương thành ra như vậy chứ? "
Sơ Nguyên đầy một bụng lửa, nói:" Chúng ta có hàng xóm mới, anh không thể hiểu nổi tại sao lại bị cô ta cào."
"Hàng xóm mới sao? Có phải một cô gái xấp xỉ tuổi chúng ta hay không?" Sơ Lê cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy, hình như cô ta không biết nói. "
"Không đâu, cô ấy biết nói."
Chẳng qua cô ấy nói cực ít, rất thích sự an tĩnh.
Cô gái đó họ Lê, tên là Lê Bội Nhiên.
Đời trước Lê Bội Nhiên vì Sơ Nguyên mà suýt chút nữa mất cả cái mạng duy nhất của mình.
Sơ Lê nói:" Nếu đã là hàng xóm, mai sau chúng ta phải giúp đỡ cô ấy nhiều một chút."
Sơ Nguyên dùng loại ánh mắt "em điên mất rồi có phải không" để nhìn cô:" Em là thánh mấu Mary Sue? Hay là Lạt Ma chuyển thế?
Sơ Lê lắc đầu:" Em không phải."
"Em tất nhiên không phải, mà em là đứa ngốc."
Sơ Lê còn muốn nói thêm vài câu vì Lê Hội Nhiên, anh hai cô lại hiển nhiên không muốn tiếp tục nghe. Cô sợ mình nói càng nhiều Sơ Nguyên càng phiền, càng ghét Lê Hội Nhiên nên đành thức thời câm miệng lại.
Trong tay Sơ Nguyên còn cầm cốc Trà Sữa vừa mới mua, tay cầm ống hút chọc mạnh vào vỏ plastic.
Sơ Lê nhìn mà nuốt nước miếng, ngọt ngào nói:" Anh hai, hay là anh cho em uống trước một ngụm đi."
Sơ Nguyên mặt không biểu cảm đưa ống hút đến miệng cô, hào phóng ban thưởng:" Uống đi."
Sơ Lê hút một ngụm, nuốt xuống trà sữa, trầm mặc vài giây rồi nói:" Anh hai, ống hút có phải có vấn đề gì rồi không?"
Bằng không tại sao không hút lên nổi một viên trân châu?
Sơ Nguyên trả lời, mặt không đổi sắc: "Làm gì có chuyện đó. "
Sơ Lê vừa cúi đầu liền nhìn thấy, tay Sơ Nguyên bóp lấy ống hút, làm cô không hút được trân châu.
"........." ( ̄へ ̄)
_____
Sáng thứ hai đến lớp, Sơ Lê nghe nói hôm nay Trần Dã không đi học.
Hiệu trưởng điên cuồng gọi cho hắn tới mấy chục cuộc điện thoại mà mãi vẫn không có người tiếp, cuối cùng còn trực tiếp bị kéo vào danh sách đen, ngoài ra còn có Triệu Văn Kiệt và Cố Trình cùng biến mất theo.
Tin đồn nhảm nhí ở Thất ban truyền tới mọi ngóc ngách, truyền tới cả Nhất ban.
Tạ Mạn nói với cô:" Mình nghe bạn học ở Thất ban nói, có một cô gái hay theo đuổi hắn gọi hắn ra ngoài, cậu nói xem có phải cậu ta bắt đầu yêu đương rồi hay không?"
Sơ Lê không quá cảm thấy hứng thú:"Mình cũng không rõ lắm."
Tạ Mạn than ngắn thở dài:" Yêu đương với Trần Dã thì có cái gì tốt? Cậu chưa thấy đâu, hắn đối xử với con gái vô cùng lạnh nhạt, thực chất là chưa bao giờ nghiêm túc."
Sơ Lê cũng thở ngắn than dài:" Tạ Mạn, mình còn chưa viết xong bài
tập."
Tạ Mạn buôn dưa còn chưa đã, cướp lấy bút trong tay Sơ Lê tiếp tục nói:" Mình còn biết Thất ban mới chuyển đến một nữ thần, tên là cái gì mà Triệu Hợp Thuần, hình như cũng thích Trần Dã."
"Chuyện đấy mình cũng biết lâu rồi."
"Trần Dã hôm nay không đi học, mắt cô ta đỏ hoe." Tạ Mạn trời sinh tính bát quái, thích săn mấy tin đại bát quái trong trường, nói tiếp:" Nữ thần Thất ban này cũng quá nhiều rồi, tớ không thích. Người trước một kiểu, người sau cũng thế, hơn nữa mấy bạn đó cũng quá ngây thơ rồi, cho rằng Trần đại thiếu có thể coi trọng bọn họ cơ chứ."
Câu này thì Tạ Mạn nói đúng rồi. Trần Dã chính xác là vô cùng chướng mắt Triệu Hợp Thuần.
Sơ Lê lần nữa cầm bút về, cúi đầu:" Mạn Mạn tốt, cậu mau đi nói chuyện cùng người khác đi. Bài tập tớ không viết xong là sẽ bị phạt."
Tạ Mạn lúc này mới miễn cưỡng thôi luyên thuyên.
Chờ đến giờ học thể dục vào buổi chiều, Nhất ban nhận được một tin dữ lớn.
Tiết học mày kiểm tra môn chạy cự ly m, khiến ngay cả các giáo viên cũng trở tay không kịp sắp xếp.
Học sinh kêu rên khắp nơi.
"Thầy ơi ~~, thầy hoãn kiểm tra lại trước đi, tụi em còn chưa kịp chuẩn bị gì cả! " 〒_〒
"Đúng vậy, đúng vậy thậy ơi, hơn nữa hôm nay cũng quá là nóng đi." π_π
Thầy giáo thể dục không chút dao động bắt đầu điểm số, " Nhà trường đã ra chỉ thị phải kiểm tra xong trước kì quốc khánh. Mười sáu người một tổ, gọi đến tổ nào thì tổ đó vào đường chạy. Cho các em phút để khởi động chuẩn bị."
Thầy giáo thể dục này phụ trách hai lớp, trùng hợp thế nào Nhất ban lại học cùng với Thất ban.
Vào giữa trưa đã trở về trường học, Sơ Lê nghe nói hắn lại bị gọi vào văn phòng phê bình nửa ngày mới được thả ra.
Cố Trình chỉ chỉ vào tổ có Sơ Lê, nói:" Cậu mau nhìn xem Sơ Lê ở Nhất ban mặt ủ mày chau, đoán trừng không nghĩ tới là phải chạy m. "
Trần Dã từ từ nhìn lướt qua, rồi nhìn đi chỗ khác, kẹp chặt quả bóng bên hông nói:" Cậu nhàn quá à mà quản mấy chuyện này? Mau đi đá bóng."
Cố Trình chạy theo sau, cợt nhả nói:" Tôi biết nha. Cậu hai ngày trước còn có vẻ có cảm tình với Sơ Lê, hai ngày sau hết hứng thú là bỏ người ta ra sau đầu, làm tôi phải suy đi đoán lại cậu có thật sự coi trong Sơ Lê không đến mệt hết cả mỏi."
Sau đó hắn lại cười haha hai tiếng, nói tiếp:" Vẫn là Triệu Văn Kiệt nói rất đúng, chỉ là trò chơi mà thôi, ai sẽ nghiêm túc chứ a ha ha ha!! "
"Câm miệng."
Ở bên kia, Sơ Lê thừa dịp trên đường chạy ít người liền đi tới chỗ thầy giáo thể dục, mặt trắng trắng, nhỏ giọng nói:"" Thưa thầy, em không thể chạy được."
Thầy giáo nhìn vô với ánh mắt nhìn học sinh lười nhác, sắc mặt khó coi:"Cho một lý do chính đáng."
Sơ Lê:" Thưa thầy, em bị bệnh tim, thật sự không thể chạy được."
Thầy giáo thể duc:" Vừa có ít nhất bạn học lấy cớ như vậy." (¬_¬)
Sơ Lê:"... Cô chủ nhiệm lớp em biết việc này, em không có lừa thầy. "
Thầy giáo thể dục nhìn cô bé này cũng không giống kẻ hay lừa đảo trục lợi, tạm thời tin tưởng:" Vậy hết tiết này em đem giấy khám ở bệnh viện đến cho tôi kiểm tra là được."
Sơ Lê nói không thành vấn đề, sau đó lui tới bóng cây râm mát ngồi xuống.
Chạy xong m, Triệu Hợp Thuần mệt lả, vừa nhìn thấy Sơ Lê nhàn nhã ngồi ở bóng cây râm mát, biết rõ Sơ Lê tại sao không cần chạy nhưng vẫn cố ý lớn giọng chất vấn:" Dựa vào cái gì mà Sơ Lê không cần chạy? Quá không công bằng."
Sơ Lê bất đắc dĩ nhưng chẳng biết phải nói gì, Triệu Hợp Thuần này một ngày không kiếm chuyện chơi thì hình như không tìm được tư vị của cuộc sống.
Cô hỏi Lại:" Triệu Hợp Thuần, cậu thật sự không biết đường đi bệnh viện sao? "
"Tôi biết, nhưng mà có liên quan gì tới bệnh viên? "
Sau đó lại có thêm hai cô bạn của Triệu Hợp Thuần đồng tình nhìn về cô ta:" Có bệnh thì đừng có tiết kiệm nữa, mau chữa đi cho khỏi hẳn."
(minh: Đoạn này hiểu là SL mắng THT có bệnh ngu mà không đến bệnh viện chữa, còn THT không biết mình bị chửi, hai đứa bạn não ngắn cũng không hiểu ra là cô ta bị chửi.) →_→
Sơ Lê còn nhớ năm đó, trước khi kết hôn với Trần Dã, cô chật vật nghèo túng không có tiền mua thuốc. Triệu Hợp Thuần nhìn cô, nói:" Chị họ không cần tiết kiệm chút tiền ấy, sớm trị liệu cho khỏi hẳn đi. "
Hiện giờ, hoàn trả lại y như vậy.
Trần Dã chọn chỗ mát ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hai chân bắt chéo, hai tay kê đầu.
Triệu Văn Kiệt ngồi xem thiếu nữ học bá Sơ Lê chửi khéo cô bạn não ngắn Thất ban đầu óc có bệnh, cười hai tiếng:" Bạn học Sơ Lê càng ngày càng đáng yêu."
Cóp Trình rung rung chân:" Đáng tiếc Trần Dã không biết thương hoa tiếc ngọc, người ta mới mở miệng ra nói là lại trừng mắt nhìn. "
Trần Dã chẳng thèm để ý, coi như hai người chết.
Triệu Văn Kiệt ngậm thuốc lá, quét mắt qua Trần Dã, đùa giỡn nói:" Trần đại thiếu của chúng ta vô tình, tôi đây liền có nghĩa. Tôi liền gọi bạn học Sơ Lê đến, an ủi thật tốt.
Trần Dã vẫn luôn không để ý đến mọi việc trên đời đột nhiên mở mắt ra, nheo nheo mắt nhìn người ngồi dưới gốc cây, cười xùy:" Cậu mà có thể gọi cô ấy lên đây, tôi sẽ cho cậu làm ông ba ngày. "
Hắn cũng mặc kệ biểu tình kinh ngạc của người khác, hất điếu thuốc của mình xuống đất di di, nói tiếp:" Tôi đây nói được làm được."
_____hết chương ___________
Minhminh:Helu các bạn cú đêm đáng iu của mk. Nhớ vote và cmt ủng hộ để lấy động lực nha. Thân yêu
I love u