tiểu thụ chủ nghĩa xét lại chính là hại chết người
Tai nạn và rắc rối trong cung đình, trong chớp mắt bao nhiêu đầu người rơi xuống đất.
Máu thịt bao nhiêu, mới xây được ngai vàng cao cao tại thượng trên kia? Có lẽ theo ý nghĩa nào đó mà nói, hoàng cung nơi này, thật sự hiệu quả hệt như thế giới hỗn độn vặn vẹo đến kì diệu.
Rốt cục Mộ Dung Long Sách cũng suất lĩnh nhân mã trong đêm tắm máu tiến vào đại điện kim loan. Ngồi ở trên ngai vàng cao cao kia chính là tiểu hoàng tử Hiên Viên Cực Ngọc mặt như tro tàn, mà dưới bậc thềm trên chiếc xe lăn, ngồi thẳng nơi đó chính là ma tôn tuyệt mỹ vô song—— Mộ Dung Đức Âm.
Bộ ngân giáp đang mặc trên người Mộ Dung Long Sách bị máu tươi nhuộm đỏ, dẫn theo chúng binh tướng cúi lạy dưới ghế rồng, chỉ có điều hai mắt cũng không nhìn tới con rối hoàng tử, mà đang nhìn Mộ Dung Đức Âm.
“Thiên hạ, rốt cục ta cũng giao cho tới tay của ngươi.” Mộ Dung Long Sách đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ hắn. Những lời này, nhìn như là nói với Hiên Viên Cực Ngọc, kì thực ánh mắt của hắn một khắc cũng chẳng rời đi dung nhan băng tuyết của Mộ Dung Đức Âm. Khi hắn đi tới trước mặt Mộ Dung Đức Âm luôn luôn ẩn nhẫn thương thế rốt cục cũng không thể chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng ngã xuống rồi.
“Hoàng Thượng! Mộ Dung tướng quân làm gương cho binh sĩ, liều chết chiến đấu một đêm, thân mình sớm đã chịu trọng thương, nhưng hắn vẫn một lòng quyết chí không chịu xuống ngựa muốn là người đầu tiên đặt chân vào nơi này!” Đằng sau có người kinh hô.
Hiên Viên Cực Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn tất cả những chuyện này —— nhìn Mộ Dung Long Sách ngã xuống trong lòng nam tử maỵ, thật khờ a! Ngươi vào sanh ra tử vì một ma nhân như thế, đến tột cùng đổi lấy được cái gì? Mộ Dung Đức Âm căn bản chính là tên máu lạnh không có cảm tình.
Một chút đau thương từ trong mắt Hiên Viên Cực Ngọc biểu lộ ra, thương hại thay cho Long Sách một lòng cuồng dại, nhưng phần lớn là vì tiền đồ mờ mịt xa vời của mình. Mộ Dung Đức Âm đỡ Long Sách, cúi đầu nhìn Long Sách bởi vì thống khổ mà mặt mày tái nhợt, cười nói: “Lễ vật của ngươi, ta nhận rồi. Đa tạ ngươi từ trước tới nay luôn một lòng chiếu cố cho ta.”
Long Sách hơi hơi mở mắt ra, cố gắng kéo ra một nụ cười mỉm: “Ta… Trúng tên độc… Hiện nay độc đã ăn sâu vào tâm mạch, hết thuốc chữa, ta liều chết đến nơi đây… Chỉ là muốn hỏi ngươi… Ngươi… Có… có yêu ta hay không?”
Làm trò trước mắt ngàn vạn tướng sĩ binh tướng vào sinh ra tử cùng với tân hoàng đế đăng cơ, Mộ Dung Long Sách lại nói ra lời nói kinh hãi thế tục. Nhưng mà, hắn dũng mãnh cùng không để ý tới sống chết từ sớm đã được mọi người kính yêu vô cùng, hiện giờ trong lúc tánh mạng hắn hấp hối, nói ra lời này lại càng làm cho người ta cảm thấy chấp nhất của hắn —— cho dù là không thể tiếp tục mối tình say đắm hậu thế nhưng cũng chấp nhất đến hơi thở cuối cùng, nam nhân là phải như vậy a!
Mộ Dung Đức Âm ôm lấy đầu của hắn kéo vào trong lòng, nói: “Ta yêu ngươi, Long Sách, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hết thảy những gì mà ngươi đã làm cho ta, vĩnh viễn.”
Gạt người! Gạt người! Gạt người! Hiên Viên Cực Ngọc mở to hai mắt —— hết thảy đều là gạt người! Cái tên ma nhân kia! Hắn căn bản không có một chút áy náy cùng sầu não gì sao! Trong đôi mắt hắn tràn ngập đắc ý khi âm mưu được thực hiện! Lòng của hắn đến tột cùng cứng rắn rét lạnh đến cỡ nào a!
Đúng rồi, đúng rồi, chỉ có người như vậy, mới có thể được đến thiên hạ, mà mình thì chỉ xứng làm con rối… Hiên Viên Cực Ngọc không ức chế được run rẩy, so với thường nhân hắn lại càng thêm nhạy cảm nhỏ bé, mới có thể chú ý tới phần giảo hoạt và tàn nhẫn của tên nam tử ma mỵ kia, phần lạnh lùng tàn nhẫn như băng giá kia vĩnh viễn dùng để đùa bỡn lòng người, lợi dụng mị lực đáng sợ đó để làm cho người khác vì hắn mà chết, lại càng làm cho Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy trời đất đảo lộn, hắn liều mạng cầm lấy tay vịn, bằng không chỉ sợ hắn cũng bị ma nhân kia đánh tan tinh thần.
Mà Mộ Dung Long Sách, thì tràn đầy hạnh phúc nhắm hai mắt lại, dùng hết một chút sức lực cuối cùng còn sót lại nói: “Thực xin lỗi… Ta không thể… Cùng ngươi ngắm… ánh mặt trời…ngày mới… Ngươi… phải chiếu cố… tốt… cho bản thân mình…”
Dứt lời, tay trượt xuống, một tia tức giận cuối cùng cũng rớt khỏi trên người của hắn trôi đi mất, sao chiếu rơi xuống.
Tất cả mọi người im lặng cởi mũ giáp xuống, mặc niệm cho vị nam tử vĩ đại một lòng chấp nhất tình si.
“A!” Hiên Viên Cực Ngọc đột nhiên che miệng lại, nước mắt vậy mà hoen tràn mi —— ma nhân! Ngươi còn muốn bỡn cợt lòng người đến trình độ nào chứ!Đến tột cùng ngươi phải khiến cho bao nhiêu người vì ngươi mà chết?!!
Trong đầu một tiếng nổ vang, công thêm vết thương bị sái chân suốt đêm lạnh buốt, rốt cuộc Hiên Viên Cực Ngọc không thể nào chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, đột ngột ngã quỵ xuống.
Sau đó, Mộ Dung Long Sách đột nhiên mở mắt ra, đứng lên nói với mọi người: “Đa tạ mọi người phối hợp, đêm nay bày tiệc rượu, ngoài ra cái điều kiện lúc trước ta đã đồng ý cho các vị… …” Vì thế cách cách cách cách bắt đầu thu xếp giải quyết tốt mọi hậu quả.
Mộ Dung Đức Âm mặt không chút biểu tình.
Hiên Viên Cực Ngọc đáng thương —— hắn té nhào trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, nếu như thấy một màn như vậy, chỉ sợ trực tiếp ngã chết.
Lại nói hắn là từ đâu mà có thể phát hiện ở trong ánh mắt Mộ Dung Đức Âm tràn ngập giảo hoạt cùng tàn nhẫn? Từ lúc bắt đầu rõ ràng Âm Heo vẫn luôn là cái ánh mắt = =. Thiếu niên tự nhận mình là người mẫn cảm yếu ớt quả đúng là suy nghĩ miên man nhiều lắm.
Địa Ngục Khuyển ôm Thị Long trở về chiếu cố —— đương nhiên là phụng theo mệnh lệnh của Mộ Dung Đức Âm.
Một đêm hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, trăm năm phế chờ đợi một ngày hưng thịnh, thay đổi hoàng đế, cả hoàng cung từ trên xuống dưới ai nấy đều bận rộn. Mộ Dung Đức Âm là đại boss hiệp trợ thiên tử lấy uy trước chư hầu, ở trong hoàng cung địa vị tôn quý. Đương nhiên, hiện tại trong hoàng thành có hai người rỗi rãnh nhất, một là Mộ Dung Đức Âm, người kia chính là Hiên Viên Cực Ngọc hai người kia, trên bản chất rất giống nhau.
Đều là nam nhân không có sự nghiệp thật đáng thương, hoặc là cho dù có sự nghiệp cũng không muốn đi xử lý đúng là nam nhân quá đáng thương.
Nhiệm vụ chính mà Mộ Dung Long Sách giao cho Mộ Dung Đức Âm chính là khống chế được tinh thần của Hiên Viên Cực Ngọc, nói trắng ra thì chính là tiếp theo làm cặn bã. Vì thế Mộ Dung Đức Âm sau khi chén no nê trong bữa tiệc lớn của hoàng thất, thì vội vã đi khi dễ hoàng đế đệ đệ đáng thương.
Khi dễ hoàng đế đệ đệ đáng thương đúng là chuyện nhàm chán nhất, còn không bằng một đao đem tiểu tử đó giết sau đó đút cho mèo ăn cho nó bớt việc. Mộ Dung Đức Âm nghĩ thầm —— hắn thật ra so với sự tưởng tượng của Hiên Viên Cực Ngọc càng độc hơn đấy.
Long Sách cũng không cho hắn đem ngân phiếu nện ở trên mặt Cực Ngọc. Thiết, thiên hạ còn chưa có chuyện gì kích thích hơn nện tiền lên trên mặt hoàng đế đâu. Mộ Dung Đức Âm vậy mà âm thầm chờ mong loại thủ đoạn tra tấn này.
Hiện tại Hiên Viên Cực Ngọc bị giam lỏng ở trong tẩm cung hoàng đế, cũng không cho hắn ra khỏi cửa. Hắn đang ở trong tẩm điện buồn bực một ngày một đêm, trừ bỏ yên lặng rơi lệ thì chính là đánh đàn viết vần thơ tuyệt vọng thơ gì gì đó. Đồng bọn duy nhất làm bạn bên người hắn chính là con mèo Tiểu Bạch của hắn mà thôi.
“Tiểu Bạch, chỉ có ngươi ở cùng ta, giúp ta vượt qua đêm dài cô độc rét lạnh này…” Cực Ngọc ôm Tiểu Bạch yên lặng rơi lệ.
【 ấy, chỉ sợ Tiểu Bạch nhà ngươi ngay lập tức muốn ruồng bỏ ngươi, bởi vì đại ma đầu Âm Heo đang tới! Cạc cạc! 】
Âm Heo đáng sợ đang tới gần.
Âm Heo từ điện Ôn Ngọc đi tới. Vừa đi một bên lật xem quyển sách nhỏ mới nhất mà Long Sách vừa đưa cho——《 dạy ngươi làm sao để khi dễ người thành công》. Sách còn chưa đọc được một nửa, thì thấy Cực Ngọc đang đi ra. Vì thế Âm Heo tay chắp sau lưng, rất có tư thái đi tới, đẩy cửa tiến vào.
Cửa lại bị Cực Ngọc khoá trái.
Vì thế Đức Âm thực không khách khí một cước đá văng cánh cửa.
“A!” Cực Ngọc ở bên trong hét lên một tiếng: “Là ai! Các ngươi muốn làm gì ta?!”
“Cực Ngọc, đừng sợ, là ta đến đây.” Âm Heo xả ra nụ cười tà mị. 【 khi dễ người khi dễ người khi dễ người 】
“Mộ Dung… Đức… Âm…” Cực Ngọc giọng điệu run lẩy bẩy. Hắn vội vàng ngồi sát bên trong lưng đưa về góc tường, không dám quay đầu. Tiểu Bạch từ trong ngực của hắn nhào ra, nhảy tới một bên.
“Cực Ngọc, nghe nói ngươi không chịu ăn bữa tối, cho nên ta tới thăm ngươi một chút.” Mộ Dung Đức Âm ngồi trên một cái ghế ở bên bàn trà.
“Ta… Ta rất khỏe…” Cực Ngọc lạnh run, luôn luôn không dám quay đầu lại.
“Cực Ngọc, ngày mốt ngươi phải ăng cơ, ngươi không nên sợ sệt như vậy, ngươi nên tự xưng là trẫm mới đúng, đến đây, kêu một tiếng cho ta nghe xem.” Mộ Dung Đức Âm kéo kéo giọng.
“Trẫm… Trẫm tốt lắm…” Cực Ngọc nhắm mắt lại, trong lời nói của Mộ Dung Đức Âm tràn ngập ý tứ muốn nhục nhã hắn【lại bổ não】 cùng khinh miệt, khiến cho hắn vừa cảm thấy phẫn nộ vừa căm hận bản thân mình vô dụng, chỉ có thể giống như con chó vâng theo mệnh lệnh của hắn.
Lúc này, Tiểu Bạch lặng lẽ chen lại đây, từ từ đi tới bên chân Mộ Dung Đức Âm.
“Ánh mắt nhìn rất đẹp.” Mộ Dung Đức Âm nhịn không được quan sát con mèo nhỏ.
“… Cái… gì?” Cực Ngọc không dám quay đầu.
“Ánh mắt của ngươi như là hồ nước xanh biêng biếc lấp lánh giữa sa mạc khô hạn, ” Mộ Dung Đức Âm cúi xuống, bắt lấy con mèo Tiểu Bạch nhìn vào đôi con ngươi xanh biếc, mà con mèo Tiểu Bạch kia đánh chết cũng không lên tiếng miệng kín như bình, nhìn chằm chằm Mộ Dung Đức Âm chả kêu một tiếng.
“… A?” Cực Ngọc tim đập thình thình—— vì cái gì Mộ Dung Đức Âm đề cập tới hai mắt của mình? Những lời kia ý của hắn muốn gì? Hay là… Hay là hắn… Hắn muốn… 【 bởi vì là mẫu thân là Hồ Cơ, cho nên mắt Cực Ngọc cũng là màu lam. 】
“Lần đầu tiên nhìn vào mắt ngươi, trong đầu ta đã có ý niệm muốn đem ngươi giữ lấy.” Mộ Dung Đức Âm tiếp tục đối thoại thi ý cùng Tiểu Bạch.
Mèo ngốc Tiểu Bạch tiếp tục nhìn chằm chằm Mộ Dung Đức Âm.
Mà Cực Ngọc thì cả người đều nóng lên, mặt đỏ bừng, sợ hãi cùng ngượng ngùng đủ các loại cảm xúc phức tạp không ngừng mãnh liệt đập vào người hắn.
“Cho nên, từ giờ khắc này, đời đời kiếp kiếp này hết thảy những gì của ngươi phải thuộc về ta.” Mộ Dung Đức Âm bá đạo tuyên bố. 【 ngang nhiên đoạt mèo! 】
A a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!! Hiên Viên Cực Ngọc trong lòng điên cuồng hò hét!!!
Hắn quả nhiên trở thành tính nô của đại ma đầu a a a a a a!!! Vì cái gì vì cái gì vì cái gì!!! Vì cái gì ông trời tàn nhẫn với mình như thế!!! Bổ nổi lên đang chờ mình chính là vô tận ngược đãi, Cực Ngọc gắt gao siết chặt lấy cánh tay của mình, dựa vào tường không tiếng động nức nở, trong lòng oán than!
Mộ Dung Đức Âm!! Ta rõ ràng đã sớm rơi vào y giặc hãm sâu vào bên trong ở đôi mắt sâu thẳm của tên ma nhân ngươi! Ta rõ ràng đã bị ngươi câu dẫn hồn phách từ sớm! Vì cái gì! Vì cái gì ngươi trừng phạt ta còn chưa đủ sao! Vì cái gì ngươi muốn đem ảo tưởng cuối cùng ta dành cho ngươi cũng vò nát!
“Ha… Ha ha… Ha ha ha…” Cực Ngọc chảy nước mắt phát ra tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng —— thôi, thôi, cứ như vậy đi… Cứ như vậy sa vào đi… Để thân thể gánh chịu nỗi thống khổ giằng vặt thiêu hủy linh hồn của mình… Ít nhất như vậy, bản thân mình làm một món đồ chơi, ở dưới thân thể của hắn, cũng không tính là hạnh phúc a… Chính là do hắn bởi vì đã yêu kẻ thù đúng là rối gỗ đáng thương…
“Ám hoàng, ngươi muốn đem ta biến thành gì thì mới cam tâm?” Cuối cùng Cực Ngọc chậm rãi quay đầu, thê thảm tuyệt vọng cười, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm ——————————
A a a a a a a a!! Hắn vậy mà bắt lấy Tiểu Bạch!!! Tiểu Bạch của ta! Không cần! Không cần! Van cầu ngươi! Tiểu Bạch là thân nhân duy nhất của ta! Không cần giết nó! Van cầu ngươi!
Cực Ngọc té nhào qua, túm lấy chân của Mộ Dung Đức Âm, trên mặt đầy vệt nước mắt: “Van cầu ngươi! Van cầu ngươi giết ta đi! Không cần giết Tiểu Bạch! Không cần! Không cần a!!”
“Con mèo này, ta mang đi.” Mộ Dung Đức Âm đem Tiểu Bạch nhét vào trong lòng, đá văng Cực Ngọc ra, nghĩ nghĩ giống như đêm nay mình chưa làm gì cặn bã thì phải, chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Long Sách giao cho. Vì thế trước khi đi giả bộ nhét thêm một câu: “Ngươi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ta, trong mắt của ngươi cũng chỉ có thể chứa mỗi sự tồn tại của ta, loại súc sinh dư thừa này ngươi không cần.” 【 chính ngươi còn chẳng chịu ăn người nhỏcây đậu làm sao có thể đem mèo này nuôi béo. (⊙⊙)】
Tiểu Bạch tựa hồ cảm thấy được mình đi theo kim chủ, sung sướng kêu meo meo một tiếng —— meo meo, đi hưởng phúc vậy đã sớm nghe cái tên mèo Hoa kia ở tiền viện nói có một nhân loại mới tới đặc biệt rất thích cho mèo ăn ngon meo meo cuộc sống hạnh phúc của Tiểu Bạch đã tới meo meo
Hiên Viên Cực Ngọc phát ra tiếng gào đau đớn đến tận cùng, sau đó ngất rồi.
Tiểu Bạch… Tiểu Bạch của ta… Tiểu Bạch đáng thương…
Mê man trong mộng tất cả đều là nội dung Mộ Dung Đức Âm đem Tiểu Bạch ngược đãi đến chết.
Tiểu thụ theo chủ nghĩa xét lại trong đam mỹ đúng là hại chết người a.